Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ làm như thế nào để giúp Hạng Nam lên chức thì Diệp Ny Na gọi tới.
Điện thoại vừa thông, Diệp Ny Na hỏi:
- Vương ca, Vương bá bá có phải đã đến chỗ anh?
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi có chút khó hiểu. Mấy hôm trước hắn còn gọi cho bố, mặc dù máy bàn không ai nghe nhưng điện thoại di động thì được. Vương Đại Hải nói vẫn khỏe, bây giờ nghe Diệp Ny Na nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lo lắng.
- Tiểu Diệp, rốt cuộc là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi. Hắn biết Diệp Ny Na hay đến nhà thăm bố mẹ mình. Vương Trạch Vinh rất cảm kích Diệp Ny Na, đương nhiên hắn cũng biết Diệp Ny Na có ý với mình. Hai ba năm rồi mà Diệp Ny Na vẫn chưa lấy chồng, việc này làm Vương Trạch Vinh rất khổ sở.
Diệp Ny Na lo lắng nói:
- Em vẫn cho rằng hai bác lên Bắc Kinh, hôm nay em gọi cho Hàm Yên tỷ thì mới biết hai bác không lên Bắc Kinh, cũng không ở chỗ anh, nhà không có ai. Vậy hai bác đi đâu?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Mấy hôm trước anh gọi điện thì thấy vẫn tốt mà, sao lại không thấy?
Diệp Ny Na lo lắng nói:
- Vương ca, có thể xảy ra chuyện gì không?
Vương Trạch Vinh cũng có chút lo lắng, hắn khá nghi ngờ về hành tung của hai người. Điện thoại thì thông nhưng người lại không thấy đâu.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Để anh điều tra xem, có lẽ hai người đi đâu chơi rồi.
- Vương ca, thế bao giờ thì anh về chơi?
Diệp Ny Na nhẹ nhàng nói. Thấy Vương Trạch Vinh không quá lo lắng, Diệp Ny Na liền yên tâm. Khi hỏi như vậy cô cũng có chút lo lắng. Địa vị Vương Trạch Vinh không ngừng tăng lên, cô không biết sao càng lúc càng thích hắn hơn. Cô mặc dù biết suy nghĩ của mình là không thể nhưng khi cô nói chuyện với Vương Trạch Vinh thì tim vẫn đập mạnh.
- Tết anh sẽ xem có rảnh không thì về.
Vương Trạch Vinh thuận miệng nói. Hắn thực ra cũng rất muốn về huyện Khai Hà.
- Hay quá, Vương ca anh phải về sớm một chút đó.
Diệp Ny Na vui mừng nói.
Diệp Ny Na vừa dập máy, Lữ Hàm Yên gọi tới:
- Trạch Vinh, em nghe Tiểu Diệp nói bố mẹ không ở huyện Khai Hà. Bố mẹ đi đâu chứ?
Lữ Hàm Yên cũng lo lắng. Cô đầu tiên gọi về huyện Khai Hà nhưng không thấy ai nghe nên gọi cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh cũng vừa nhận được điện thoại. Tiểu Diệp nói đã lâu không gặp bố mẹ. Khó hiểu, anh gọi điện cho bố mẹ thì thấy bảo mọi việc vẫn tốt.
Lữ Hàm Yên cũng khó hiểu nói:
- Một tuần trước em cũng gọi điện cho bố mẹ. Bố mẹ nói vẫn tốt, sao lại đột nhiên không thấy đâu nhỉ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, anh gọi điện hỏi xem.
Vương Trạch Vinh gọi vào điện thoại di động của Vương Đại Hải.
Người nghe điện là Tiền Thanh Phân, bà vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, con bận như vậy sao lại gọi điện cho bố mẹ. Công việc của con quan trọng hơn.
Đối với Vương Trạch Vinh, Tiền Thanh Phân rất tự hào. Bà không ngờ con mình từ một cán bộ bình thường mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã thành Bí thư thị ủy. Mỗi lần thấy con trai trên Tv, Tiền Thanh Phân và Vương Đại Hải đều bàn tán mãi.
- Mẹ, bố mẹ đang ở đâu thế? Sao Tiểu Diệp nói bố mẹ mất tích?
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Bố mẹ từng tuổi này sao có thể mất tích. Tiểu Diệp có lẽ đến nhà không thấy nên lo lắng.
- Tiểu Diệp còn tưởng bố mẹ lên Bắc Kinh, cô ấy gọi cho Hàm Yên thì thấy bố mẹ không ở Bắc Kinh. Tiểu Diệp liền gọi cho con, mẹ mau nói mình ở đâu đi?
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Tiểu Diệp rất được. Trạch Vinh, nếu con chưa kết hôn thì bố mẹ hy vọng con lấy Tiểu Diệp. Tiếc cho một cô gái tốt. Thực ra bố mẹ đang ở Thường Hồng, bố con sợ ảnh hưởng đến công tác của con.
- Cái gì? Bố mẹ ở Thường Hồng?
Vương Trạch Vinh trợn mắt há mồm vì khó có thể tin.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Trạch Vinh, bây giờ bố con rất vui, chỉ cần thấy con trên Tv là ông ấy cười không khép miệng lại được.
- Bố mẹ sao lại đến Thường Hồng?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
Tiền Thanh Phân nói:
- Bố mẹ về hưu không có việc gì, bố con muốn đến giúp con. Bố mẹ đến Thường Hồng làm tình nguyện viên, không ngờ đến Thường Hồng thì bố con lại rất thích. Mỗi ngày ông ấy có rất nhiều việc để làm.
Vương Trạch Vinh nghĩ hai người đến Thường Hồng mấy tháng làm tình nguyện viên mà không nói với mình, hắn có chút lo lắng nên nói:
- Mẹ mau nói nơi mình ở, con lập tức đến đón.
Tiền Thanh Phân liền nói địa điểm, bà cũng muốn gặp Vương Trạch Vinh.
Ngay khi Vương Trạch Vinh gọi điện cho Tiền Thanh Phân, Vương Đại Hải lúc này đang ở nơi phân phát vật tư.
Có một người đàn ông trung niên cùng làm việc với Vương Đại Hải.
- Lão Vương, anh chính là tình nguyện viên cao tuổi nhất ở đây đó.
Người đàn ông trung niên sau khi cùng Vương Đại Hải làm mấy hôm liền khá quen thuộc. Biết hai vợ chồng bọn họ từ sau trận động đất thì vẫn đến đây làm tình nguyện viên, mọi người khá phục.
- Tiểu Chu, chú cũng rất được, làm mấy ngày rồi còn gì.
Vương Đại Hải cười nói.
Người đàn ông trung niên này tên là Chu Thụ Sinh, mấy hôm trước đến Thường Hồng.
Chu Thụ Sinh nói:
- Sau khi đến Thường Hồng em mới phát hiện có rất nhiều người vô tư cống hiến, đây là bài học rất lớn đối với em.
Y rất phục Vương Đại Hải, cả người đều dồn vào trong công việc cứu nạn.
Vương Đại Hải cười nói:
- Một người khi sống nên làm việc gì đó cho xã hội. Chúng ta già rồi, lấy tiền quốc gia chờ chết thì rất không tốt, có thể giúp người khác thì tôi thấy rất vui. Không giấu chú, tôi làm như vậy cũng là muốn báo ơn. Vương gia tôi có thể có cuộc sống tốt như hôm nay, nếu không cống hiến một chút thì tôi ăn không ngon.
- Con cái bác có đồng ý hai người đến đây không?
Chu Thụ Sinh hỏi. Y không hiểu ý của Vương Đại Hải. Bây giờ Vương Đại Hải như đang nằm mơ, con mình là Bí thư thị ủy. Mỗi lần thấy Vương Trạch Vinh trên Tv, ông rất tự hào.
Vương Đại Hải cười ha hả nói:
- Không giấu gì chú, bọn nó bây giờ vẫn không biết chúng tôi đến đây. Gọi điện đều là điện thoại di động, tôi nói với bọn nó là mình ở nhà.
Chu Thụ Sinh cười nói:
- Bác đùa không đó, bọn họ chẳng lẽ không về nhà thăm sao?
Vương Đại Hải nghe vậy liền thở dài nói:
- Tôi có một người con trai, công việc rất bận, cả năm không thấy đâu cả.
Chu Thụ Sinh nghĩ là con Vương Đại Hải đi làm thuê nên nói:
- Đúng thế, xã hội bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt, ai cũng không dễ dàng, ra ngoài làm thuê cũng rất khó khăn. Chúng ta phải hiểu cho đám trẻ, áp lực của bọn trẻ lớn hơn đời chúng ta nhiều.
Vương Đại Hải nói:
- Chú nói đúng, có thể không ảnh hưởng đến con cái thì sẽ không ảnh hưởng, người quý ở chỗ thấy đủ. Chúng ta có thể vui sống lúc về giờ là may mắn. Chú thấy tôi từng tuổi này nhưng vẫn có thể làm chút việc cho nhân dân.
Nhìn Vương Đại Hải bận bịu làm việc, Chu Thụ Sinh thầm gật đầu. Ông lão này thật tốt. Nhìn Vương Đại Hải bận rộn làm việc, Chu Thụ Sinh cảm thấy tài liệu của mình rất phong phú.
Không ai biết Chu Thụ Sinh không phải người bình thường, y là người ban Tuyên giáo Trung ương thầm phái đến Thường Hồng xâm nhập cơ sở thu thập tài liệu cán bộ. Sau khi Thường Hồng động đất, ban Tuyên giáo Trung ương thi thoảng phái người tới Thường Hồng. Chu Thụ Sinh đã đi vài điểm và đóng làm tình nguyện viên, thu thập các tài liệu cảm động.
- Ông nó, mau chuẩn bị một chút, con mình tìm tới đó.
Tiền Thanh Phân vội vàng chạy tới gọi.
Vương Đại Hải nghe thấy thế liền giật mình nói:
- Bà nó, tôi không phải bảo bà không được nói cho Trạch Vinh sao?
Tuy nói như vậy nhưng ông vẫn sửa lại quần áo. Nghĩ đến sẽ gặp con, ông cũng rất muốn.
Tiền Thanh Phân bực bội nói:
- Ông đó, chúng ta đến Thường Hồng làm tình nguyện viên là trong thành phố của Trạch Vinh, tại sao còn phải giấu.
Chu Thụ Sinh nghe hai người nói chuyện với nhau liền cười nói:
- Sao thế? Con hai bác tìm tới?
Vương Đại Hải nói:
- Bà này không biết giữ miệng. Bây giờ thì hay rồi, tôi làm tình nguyện viên không thực hiện được nữa rồi.
Chu Thụ Sinh cười nói:
- Đây là việc tốt mà, điều này nói rõ con cái quan tâm hai bác.
Không lâu sau một xe con chạy tới, Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống.
- Bố, mẹ.
Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới.
- Trạch Vinh.
Tiền Thanh Phân vui vẻ đi lên đón.
Thấy là Tiền Thanh Phân, Chu Thụ Sinh đương nhiên biết Vương Trạch Vinh. Y tuyệt đối không ngờ con của một ông lão tình nguyện viên lại là Bí thư thị ủy Thường Hồng.
- Bố mẹ ở đây sao không nói cho con biết, cả nhà đang tìm bố mẹ đó.
Vương Trạch Vinh thấy phù hiệu tình nguyện viên trên tay Vương Đại Hải liền cười khổ nói. Hắn không ngờ bố mẹ mình lại chạy đến Thường Hồng.
Vương Đại Hải nói:
- Sao? Con có thể công tác ở Thường Hồng, không cho phép bố mẹ đến giúp mọi người sao?
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Bố con sợ ảnh hưởng công tác của con. Mỗi ngày đều thấy con trên Tv chạy hết chỗ này đến chỗ kia, mệt như vậy đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ai nói không để bố mẹ giúp, quan trọng là bố mẹ không nói gì. Nếu không phải Tiểu Diệp đến nhà không thấy bố mẹ rồi gọi hỏi Hàm Yên, con bây giờ cũng không biết hai người ở Thường Hồng.
Vương Đại Hải có chút xấu hổ nói:
- Cái này, là bố suy nghĩ không chu đáo. Chẳng qua bố phải nói trước là bố và mẹ con sẽ ở đây giúp mọi người. Bố mẹ không về với con đâu.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người rồi nói:
- Tình nguyện viên là việc của người trẻ tuổi, bố mẹ từng này tuổi có thể giúp gì chứ?
Vương Đại Hải nói:
- Con hỏi mọi người xem, bố có phải làm được nhiều việc không?
Lúc này ông liền kéo Chu Thụ Sinh tới rồi nói:
- Con hỏi Tiểu Chu xem bố làm như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói với Chu Thụ Sinh:
- Cảm ơn ông đã giúp bố mẹ tôi.
Chu Thụ Sinh cười nói:
- Chúng tôi giúp gì chứ, bác Vương rất được, mọi người đều thích bọn họ.
Vương Trạch Vinh khuyên một lúc nhưng Vương Đại Hải không chịu rời đi. Tiền Thanh Phân cười nói:
- Trạch Vinh, cứ như vậy đi, bố con là vậy mà. Ông ấy làm như vậy rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh biết không thể khuyên nên đành nói:
- Được rồi ạ, con thấy bố mẹ đến chỗ con ở, mỗi ngày đến đây giúp là được mà.
Tiền Thanh Phân nói:
- Ông nó, tôi thấy ý của Trạch Vinh rất được. Ông muốn đến thì đến.
Vương Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cứ như vậy đi.