Hạng Nam đi lên bắt chặt tay Vương Đại Hải:
- Ông thông gia lần này lên phải ở lâu mới được. Trước tôi không có thời gian nói chuyện với ông, bây giờ đã về hưu nên có nhiều thời gian rảnh.
Vương Đại Hải vẫn luôn kính trọng Hạng Nam nên vội vàng nói:
- Tôi sợ làm phiền cho ông.
Hứa Tố Mai cũng kéo Tiền Thanh Phân sang bên hỏi chuyện.
Vương Trạch Vinh cười nói với Lữ Khai Trung:
- Khai Trung, đến nhà thì đừng e ngại, vào thôi.
Thấy Vương Trạch Vinh lúc này còn không quên mình, Lữ Khai Trung có chút cảm động.
Lần này nghe nói vợ chồng Vương Đại Hải lên Bắc Kinh, Lữ Khai Trung liền nghĩ cách cùng đi. Y biết một điều tình cảm phải không ngừng vun đắp. Lữ Khai Trung có thể lên làm Phó bí thư Thị ủy chính là nhờ quan hệ thân thiết với Vương gia. Bây giờ Thị xã biến hoá khá nhiều, cạnh tranh chức Bí thư thị ủy rất mạnh, mình cũng là người có khả năng lên, chuyện này bây giờ chưa biết ai thành. Nếu như Vương Trạch Vinh ủng hộ thì Lữ Khai Trung sẽ thành công.
Lúc này người kích động nhất chính là Vương Đại Hải. Nhìn tình hình trong Trung Nam Hải, lại nhìn biệt thự Vương Trạch Vinh ở, ông rất hài lòng.
Chắp tay sau lưng nhìn biệt thự, Vương Đại Hải nói:
- Biệt thự này đúng là quá đẹp.
Tiền Thanh Phân cũng cười nói:
- Ông già kia, ông cả đời cũng không được vào đó nếu không có Trạch Vinh.
Tiền Thanh Phân cũng rất tự hào về con mình.
Vương Đại Hải lớn tiếng nói:
- Sao, tôi hôm nay được vào đây ở, bà chẳng lẽ muốn đuổi tôi ra ngoài?
Vương Đại Hải thực ra vẫn có khúc mắc trong lòng. Con ông lấy con Phó Thủ tướng nên ông lo Vương Trạch Vinh sẽ bị Hạng gia coi thường. Ông cũng biết nhà mình bình thường, con mình lấy con nhà cách mạng, giữa hai nhà chênh lệch quá lớn.
Bởi vì nghĩ như vậy nên ông bà đã bàn cùng đi du lịch khắp nơi để không gây thêm phiền phức cho Vương Trạch Vinh.
Bây giờ thấy con mình đã vào ở Trung Nam Hải, ông rất kích động.
Nhìn biệt thự trong Trung Nam Hải, Vương Đại Hải dậm mạnh chân xuống mặt đất.
Cảm nhận chấn động truyền tới, ông mới cảm thấy yên tâm.
Bắt tay Hạng Nam, Vương Đại Hải lại đang nghĩ con mình làm rất tốt.
Khi mọi người định vào nhà thì có vài xe chạy tới.
Người đầu tiên xuống xe là Lý Kiền Ý.
- Ha ha, Trạch Vinh, tôi không tới muộn chứ?
Lý Kiền Ý lớn tiếng nói.
Lý Kiền Ý sau đó liền đi tới trước mặt Hạng Nam mà cung kính nói:
- Lão lãnh đạo, tôi không làm phiền chứ.
Hạng Nam cười nói:
- Kiền Ý đến.
Lý Kiền Ý bắt chặt tay Hạng Nam:
- Tôi sớm muốn tới xin lão lãnh đạo chỉ bảo, đúng là không tới vị trí này thì không thể biết được sự khó xử của ngài trước đây.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Phó Thủ tướng Lý đến, tôi giới thiệu anh với bố mẹ tôi.
Vương Trạch Vinh chưa giới thiệu, Vương Đại Hải đã nhìn ra Lý Kiền Ý là ai. Ông có chút giật mình, đây là Phó Thủ tướng thường xuyên xuất hiện trên Tv.
Mặc dù con mình là Ủy viên Bộ Chính trị nhưng ông vẫn kính sợ Phó Thủ tướng, đây là tâm lý thường có của người dân Trung Quốc. Thấy Lý Kiền Ý đưa tay tới, ông vội vàng đưa hai tay ra.
- Vương lão có khỏe không?
Lý Kiền Ý hỏi.
Bị một Phó Thủ tướng gọi là Vương lão, Vương Đại Hải rất khó chịu. Ông cầm chặt tay Lý Kiền Ý mà nói:
- Không dám nhận hai chữ Vương lão, Phó Thủ tướng gọi tôi Vương Đại Hải là được rồi.
- Vương lão, tôi là anh em của Trạch Vinh, Vương lão đừng khách khí như vậy.
Lý Kiền Ý rất hài lòng với thái độ kính trọng của Vương Đại Hải dành cho mình.
Lúc này xe bên kia cũng đã dừng lại, Ủy viên trưởng Lý cười cười đi xuống nói:
- Nghe nói Vương lão tới, tôi cũng đến thăm.
Vương Trạch Vinh đâu dám tùy tiện với người đã giúp mình rất nhiều. Hắn vội vàng cung kính nói:
- Ủy viên trưởng tới.
Vương Đại Hải thấy là nguyên Thủ tướng tới thì càng kích động hơn. Ông vội vàng xoa xoa tay vào quần áo rồi mới chủ động đưa tay ra.
Vương Đại Hải đúng là chưa bao giờ nghĩ mình được bắt tay Thủ tướng.
Chuyện hôm nay làm Vương Đại Hải không nghĩ ra. Ông nghĩ chỉ lên thăm con, chơi với cháu thì người ngoài không thể biết. Kết quả lại thấy hai nhân vật Lãnh đạo quốc gia tới.
Thấy hai người chỉ thấy được trên Tv xuất hiện ngoài đời, Vương Đại Hải cảm thấy huyết áp mình tăng lên khá nhiều.
Ngay sau đó có mấy thường vụ tới, tất cả mọi người đều tới thăm Vương Đại Hải mà làm quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Thấy mọi người tới, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ vì mọi người cho mình mặt mũi.
Tiền Thanh Phân lúc này không dám tùy tiện nói chuyện.
Hứa Tố Mai nhìn Vương Trạch Vinh mà khá vui vẻ. Vương Trạch Vinh bây giờ càng lúc càng tốt, như vậy sẽ có lợi cho Hạng gia.
Lữ Hàm Yên cũng vui vẻ, thấy mọi người tới cô đều lễ phép chào.
Vương Đại Hải hôm nay coi như mở rộng tầm mắt. Được người chỉ xuất hiện trên Tv gọi là Vương lão, huyết áp của ông đúng là không kìm nổi.
Đang khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh thấy một xe biển quân đội chạy tới. Bành Bộ Thuân từ trên xe đi tới.
Vương Trạch Vinh thấy là Bành Bộ Thuân liền vội vàng tới đón.
Bành Bộ Thuân cười nói:
- Tôi nghe bố của cậu tới nên đến thăm.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Bành.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, lời cậu nói hôm nay đúng là suy nghĩ trong lòng tôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đáng tiếc ý kiến của tôi không được mọi người thông qua.
Đây là điều Vương Trạch Vinh có chút nuối tiếc. Hắn tỏ thái độ cứng rắn như vậy nhưng kết quả lại không như ý.
Bành Bộ Thuân nói:
- Hôm nào tới quân đội xem một chút.
Nghe Bành Bộ Thuân mời, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ nói:
- Tôi cũng muốn đến xem tình hình trong quân.
- Cậu yên tâm, tôi quyết không làm cậu thất vọng.
Lúc này Vương Đại Hải đi lên, thấy là quân nhân, ông liền vội vàng giơ tay lên chào.
Bành Bộ Thuân cũng chào lại theo kiểu quân đội rồi nói:
- Vương lão cũng đã từng là quân nhân?
Vương Đại Hải rất kích động nói:
- Đúng thế.
Bành Bộ Thuân nhìn Vương Trạch Vinh:
- Bảo sao cậu lại có khí phách như vậy, là con của quân nhân.
Không biết lấy can đản từ đâu, Vương Đại Hải nói:
- Thủ trưởng, lúc nào đánh mấy nước kia, bọn họ thật quá đáng, chúng ta sao có thể nhịn được.
Bành Bộ Thuân nhìn quanh mọi người rồi cười cười nhìn Vương Trạch Vinh.
Lữ Hàm Yên ở bên nói:
- Bố, bố vừa đến, mọi người đều đứng đây này, mọi người vào trong rnc.
Vương Đại Hải cũng gật đầu nói:
- Con xem bố đó, mọi người nếu không chê thì mời vào nhà.
Mọi người đang định đi vào thì thấy một xe chạy tới. Chỉ thấy Bí thư Lâm cười cười xuống xe.
Thấy là Bí thư Lâm, mọi người đều lên chào.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm, sao ngài cũng tới.
- Ha ha, Trạch Vinh, tôi sao có thể không tới. Vương lão từ huyện Khai Hà lên Bắc Kinh, tôi dù như thế nào cũng phải uống vài chén với Vương lão chứ?
Thấy Bí thư Lâm già đi nhiều, Vương Trạch Vinh biết chuyện của Lâm Khâm đã làm ngài suy nghĩ.
Vương Đại Hải lúc này không thể đứng yên nổi nữa. Bí thư Lâm là ai thì ông biết. Thấy Bí thư Lâm đến thăm mình, còn nói muốn uống với mình, tâm trạng ông không thể bình tĩnh.
- Bố sao thế?
Thấy Vương Đại Hải không đúng, Lữ Hàm Yên vội vàng đỡ lấy ông.
Tiền Thanh Phân cũng vội vàng đỡ.
Vương Trạch Vinh giật mình, hắn vội vàng đi lên.
- Mau gọi bác sĩ.
Bí thư Lâm lớn tiếng nói.
Sau đó mọi người cùng đưa Vương Đại Hải vào bệnh viện.
Nìn Vương Đại Hải nằm trên giường, Bí thư Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, không nên quá lo lắng. Bác sĩ đã kiểm tra, không vấn đề gì lớn. Vương lão chỉ hơi kích động một chút, nghỉ ngơi là ổn.
Vương Trạch Vinh sớm biết bố mình bị cao huyết áp, nghe thấy vậy liền yên tâm hơn.