Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà xem Tv. Lúc này Lữ Hàm Yên đang dạy con lớn học bài, con nhỏ của hắn không mang đến mà ở Bắc Kinh do bà ngoại nuôi.
Nhìn mẹ con Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than mình đã hơn 40 mà lúc này mới hưởng niềm hạnh phúc của gia đình.
Tiếng chuông cửa vang lên, bảo mẫu Tiểu Dư ra mở cửa.
Thấy là Tất Kim Hàng, Vương Trạch Vinh biết bọn họ đã có kết quả trong việc điều tra đường sắt.
Nhìn Tất Kim Hàng, Vương Trạch Vinh đứng lên nói:
- Vào thư phòng với tôi.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tất Kim Hàng nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã cẩn thận điều tra tình hình phân cục đường sắt Xuân Thành. Thông qua điều tra thì vấn đề rất lớn, nội dung liên quan rất nhiều. Ngoài vấn đề kinh tế thì còn có cả dính tới xã hội đen. Lần điều tra này phát hiện Cục trưởng phân cục đường sắt mới có vấn đề lớn nhất, Hoàng Thành Phong chẳng qua chỉ là một tên đi theo mà thôi.
Tất Kim Hàng lấy một tập tài liệu ra rồi nói:
- Trong này là tài liệu chúng tôi có được. Có lẽ Hoàng Thành Phong biết quá nhiều việc nên bị giết người diệt khẩu.
Vương Trạch Vinh cũng đã đoán được tình hình này nên không quá ngạc nhiên.
Vương Trạch Vinh cẩn thận đọc tài liệu.
Thập cục có thực lực rất mạnh, chỉ trong thời gian ngawns đã tra được rất nhiều. Đầu tiên là trong bộ máy phân cục đường sắt Xuân Thành có một nhóm người lợi dụng chức vụ không ngừng bán vé, thu tiền rất nhiều. Sau đó là nhân viên bộ máy dùng quyền vào việc riêng, không ngừng nhận hối lộ khi xây dựng đường sắt, tạo thành hiều hạng mục có các công trình hủ bại …
Nhìn một loạt vụ việc, Vương Trạch Vinh rất tức giận. Từ trong này đã lộ rõ vấn đề chuyện ở phân cục đường sắt Xuân Thành chỉ là một góc, nhất định còn có nhiều vấn đề lớn hơn nữa. Ở Nam Điền do hắn phụ trách mà có nhiều vấn đề như vậy, Vương Trạch Vinh không thể ngồi yên.
- Bí thư Vương, theo chúng tôi biết thì tình hình phân cục đường sắt Xuân Thành không phải không được phản ánh. Nhân viên đường sắt cũng nhiều lần báo cáo lên trên nhưng không có kết quả. Sau đó người tố cáo có kết quả không tốt, hai người bị đánh cho tàn tật.
Vương Trạch Vinh đập bàn.
Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình ở hệ thống đường sắt. Bởi vì bản thân nó có hệ thống giám sát nên chính quyền địa phương muốn nhúng tay vào tuy không phải không thể, nhưng như vậy sẽ làm mất lòng bên đường sắt. Đến lúc đó hai bên không phối hợp thì sẽ tạo thành không ít vấn đề.
Vương Trạch Vinh gọi cho Bộ trưởng Bộ Giao thông Chu Chí Tường, nói tình hình xảy ra ở phân cục đường sắt Xuân Thành với Chu Chí Tường.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Chu Chí Tường nói:
- Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Xem ra tổ công tác của bộ không làm tốt công tác. Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức bố trí và phái tổ công tác khác đến tra xét rõ ràng.
Vương Trạch Vinh gọi xong mà cảm thấy Chu Chí Tường không quá chú ý đến việc này. Hắn lo kết quả xử lý sẽ tương tự như trước nên nói với Tất Kim Hàng:
- Anh chú ý tình hình.
Sau đó theo Vương Trạch Vinh biết thì Bộ Giao thông đúng là đã phái một tổ công tác nữa đến phân cục đường sắt Xuân Thành.
Vì tự mình cảm nhận tình hình ở bên đường sắt nên Vương Trạch Vinh dẫn theo Phan Bằng Trình đến chỗ bán vé tàu.
Thấy hàng dài người đang đứng đợi mua vé, Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Bây giờ dân cư di chuyển đúng là nhiều.
- Bí thư Vương, tôi không biết tại sao hàng năm quốc gia dành nhiều kinh phí cho đường sắt như vậy, sao đến bây giờ vẫn là một vé cũng khó mua. Nhất là các dịp lễ, tết thì càng khó mua hơn. Bên đường sắt luôn nói bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định đưa hành khách an toàn về nhà, chẳng lẽ không thể giải quyết việc này sao?
Nghe Phan Bằng Trình nói như vậy, Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút. Hắn thầm nghĩ lời này cũng đúng, quốc gia hàng năm đầu tư rất nhiều tài chính cho bên đường sắt mà.
Vương Trạch Vinh đang đi thì thấy có một người phụ nữ đi tới nhỏ giọng nói:
- Muốn mua vé sao?
Nhìn hàng dài người đứng trước, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Chị có vé?
Người phụ nữ nói với Vương Trạch Vinh:
- Muốn đi đâu?
- Nam Dương, có không?
Nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn Phan Bằng Trình, người phụ nữ nói:
- Ở đây không tiện, nếu muốn thì sang khách sạn bên đường với tôi.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng đang muốn xem việc bán lậu vé tàu là như thế nào?
Hắn theo người phụ nữ đến một nhà khách gần đó.
Người phụ nữ này liền dẫn Vương Trạch Vinh và Phan Bằng Trình đi vào trong.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì phát hiện có không ít người ở đây, nam nữ đều có.
- Bây giờ vé tàu rất khó kiếm. Chẳng qua chỗ chúng tôi thì không vấn đề gì. Muốn vé tàu thì chúng tôi đều phục vụ được hết. Chẳng qua mua vé thì phải mua cả dịch vụ mát xa. Cho nên ngoài tiền vé còn phải trả tiền mát xa.
Người phụ nữ nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thế mới biết còn một việc, hắn chưa nghe nói mua vé tàu còn phải trả tiền mát xa.
Phan Bằng Trình rất khó chịu nói:
- Chúng tôi chỉ cần vé xe, không cần mát xa. Đưa vé đây là được.
Nghe Phan Bằng Trình nói như vậy, Vương Trạch Vinh thấy đám đàn ông xung quanh đều vây lấy chỗ này.
Chỉ thấy một đám người xắn tay áo lên như muốn lao tới.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng và nói:
- Tôi hình như không thấy phụ nữ mà, không biết giá như thế nào?
Phan Bằng Trình nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền há hốc mồm nhìn hắn.
- Ha ha, thú vị.
Một thanh niên cười phá lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Thấy không, mấy người phụ nữ này thì cứ chọn một. Nhìn ông anh biết điều nên tính giá rẻ, một lần 1000.
- Cao thế?
Phan Bằng Trình thật không ngờ giá cao như vậy.
- Ha ha, giá cả cao thì chất lượng phục vụ rất chu đáo.
Tên cầm đầu nói.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ đây chính một ổ lừa tiền người. Hắn trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ các người không sợ bị bắt sao?
- Ha ha, tôi gan nhỏ lắm, anh đừng dọa tôi.
Tên thanh niên cười nói.
Một tên thanh niên khác cười nói:
- Bọn này cũng không dám làm xong là ở lại đây. Mấy người sau khi xong có thể rời đi, chẳng qua hậu quả thì cứ tự nghĩ. Đến lúc đó có thiếu tay, thiếu chân thì đừng trách bọn này không báo trước.
Vương Trạch Vinh đâu có sợ đám người này, hắn nói với Phan Bằng Trình:
- Đi.
Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Không ngờ Vương Trạch Vinh không sợ bọn họ, mấy tên thanh niên liền vây lấy Vương Trạch Vinh.
Chỉ trong lúc nhất thời nơi này liền lao vào đánh nhau.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bí thư Vương ra tay đánh người, đầu Phan Bằng Trình ong ong lên. Y chỉ có thể đi theo Vương Trạch Vinh ra ngoài.
Không lâu sau mấy tên thanh niên đều bị Vương Trạch Vinh đánh ngã xuống mặt đất.
Bây giờ Vương Trạch Vinh không buồn gọi cảnh sát. Thấy tình hình những người này, hắn biết cảnh sát bên đường sắt nhất định có liên hệ với bọn chúng.
- Bí thư Vương, không ngờ ngài lại đánh giỏi như vậy.
Đi ra khỏi nhà nghỉ, Phan Bằng Trình đúng là rất phục Vương Trạch Vinh nên khen.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất buồn bực, từ việc nhỏ này có thể nhìn ra an ninh trật tự của nhà ga rất kém, bảo sao rất nhiều dân chúng tố cáo nhà ga có vấn đề.
- Khương ca, chính là hai thằng này đập phá nhà nghỉ bọn em.
Đúng lúc này phía sau có người lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại thì thấy tên thanh niên vừa nãy đang nói với hai cảnh sát.
Thấy tên thanh niên đi cùng với cảnh sát tới, Vương Trạch Vinh biết chuyện đúng như mình đoán. Đám người này có quan hệ mật thiết với cảnh sát.
- Đi theo chúng tôi.
Tên cảnh sát không hỏi gì đã lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh.
- Các người không hỏi tình hình đã muốn dẫn chúng tôi đi là sao?
Phan Bằng Trình nói.
- Nghe nói các người ở trong nhà nghỉ đường sắt không những cưỡng ép phụ nữ còn đánh chồng của người ta. Việc này ảnh hưởng lớn đến tình hình an ninh trật tự, mời hai người phối hợp với công việc của chúng tôi.
Tên cảnh sát nghiêm túc nói.
Không ngờ lại thành cưỡng ép phụ nữ.
Vương Trạch Vinh đúng là không còn gì để nói.
- Có chứng cứ gì không?
Phan Bằng Trình tức quá hóa cười. Từ khi làm thư ký cho Vương Trạch Vinh, đã bao giờ y chịu tức như vậy đâu.
- Yên tâm, chúng tôi sẽ không tùy tiện vu khống người tốt.
Tên cảnh sát nói.
Thấy cảnh sát như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ cũng muốn xem đến đồn cảnh sát sẽ như thế nào nên nói:
- Đi.
Tên thanh niên liền cười cười nói với tên cảnh sát:
- Khương ca, em đi làm việc, lát nữa em sẽ đến gọi anh.
Tên cảnh sát gật đầu.
Thấy tên thanh niên sắp đi, Vương Trạch Vinh rất tức giận không nhịn được nói với cảnh sát:
- Các anh chẳng lẽ phá án như vậy?
- Sao, tôi phá án còn cần anh dạy sao?
Vương Trạch Vinh nhìn Phan Bằng Trình mà nói:
- Gọi điện cho Hà Tổ Cường.