Nhấp một ngụm trà, nhìn Mạc Đại Bưu và Trương Hải đang đầy vẻ vui mừng, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Quá trình sự việc thế nào?
Việc Giải Khánh Tài bị bắt đã gây nên chấn động không nhỏ ở huyện Khai Hà. Đường đường là một trưởng phòng Công an huyện, không ngờ lại là đầu sỏ xã hội đen. Mọi người đều đoán già đoán non xem Giải Khánh Tài làm như vậy rốt cục là thế nào? Ngẫm lại cũng làm người ta tò mò, đường đường một trưởng phòng Công an huyện không ngờ lại là đầu sỏ buôn lậu thuốc phiện. Việc này khiến dân chúng cũng phải mở rộng tầm mắt.
Vương Trạch Vinh xin phép đến tỉnh thành gần năm ngày, tuy rằng ở Khai Hà phát sinh sự việc, đồng thời Tiểu Giang và Đoạn Văn Lượng cũng liên tục gọi điện thoại báo cáo cho hắn, nhưng bởi vì sự việc Giải Khánh Tài phát sinh quá đột ngột, cho nên rất nhiều người cũng không biết rõ ràng. Vương Trạch Vinh cũng không nhận được báo cáo về việc này.
Vương Trạch Vinh là người biết rõ nhất chuyện này chính là do người của Mạc Đại Bưu làm ra. Nhìn Mạc Đại Bưu và Trương Hải vẫn còn đứng đó, Vương Trạch Vinh vẫy tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, quẳng cho mỗi người một điếu thuốc lá. Trương Hải vội vàng lấy bật lửa ra châm thuốc cho Vương Trạch Vinh, sau đó lại xoay người châm cho Mạc Đại Bưu, cuối cùng mới châm thuốc cho mình.
Nhìn thái độ kính cẩn của Trương Hải, Vương Trạch Vinh âm thầm gật đầu, thằng ranh này có vẻ có tiềm năng.
Mạc Đại Bưu hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó phun khói ra ngoài, hưng phấn nói:
- Phó chủ tịch huyện Vương, quá trình chuyện này phi thường thuận lợi. Tên Giải Khánh Tài kia tuyệt đối không ngờ, tôi đã sớm phái người theo dõi cô ả Giang Tinh kia. Từ sau khi chiếm được sổ sách, bởi vì không có tên Giải Khánh Tài ở trong đó, tôi liền phỏng chừng Giải Khánh Tài sẽ cho diệt khẩu Giang Tinh để chặt đứt manh mối. Quả nhiên, Giải Khánh Tài âm thầm phái người muốn giết chết Giang Tinh. Người của tôi liền xuất hiện đúng lúc cướp Giang Tinh đi. Khi Giang Tinh thấy Giải Khánh Tài muốn giết mình, cô ta vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, căn bản không mất bao nhiêu thời gian liền nói hết toàn bộ sự việc. Sau khi chúng tôi thu được chứng cớ, không ngờ còn thu được thêm những căn cứ chính xác về việc Giải Khánh Tài buôn lậu thuốc phiện từ chỗ Giang Tinh mà cô ta lưu lại để phòng ngừa bất trắc.
Nghe đến đó, Vương Trạch Vinh trên cơ bản minh bạch tình huống, xem ra lần này người của Mạc Đại Bưu đã chiếm được những chứng cớ chính xác đủ để đưa Giải Khánh Tài vào chỗ chết. Quả nhiên là công an kỳ cựu, ngay cả ý nghĩ của Giải Khánh Tài cũng có thể đoán được. Phỏng chừng Mạc Đại Bưu cũng đã tốn rất nhiều tâm sức trong việc này. Vương Trạch Vinh liền hỏi:
- Khi các cậu gửi tài liệu, cơ quan cấp trên có biết là các cậu gửi không?
Mạc Đại Bưu cười nói:
- Toàn bộ quá trình tôi và Trương Hải đều không lộ diện. Giang Tinh cũng là do người của chúng tôi hộ tống đi đến chỗ Giám đốc sở Công an tỉnh Lý Trấn Giang.
Nghe đến đó, Vương Trạch Vinh âm thầm gật đầu, Mạc Đại Bưu làm việc xem ra phi thường cẩn thận. Hắn lại hỏi Mạc Đại Bưu:
- Theo các cậu, việc của Giải Khánh Tài liên lụy tới bao nhiêu người ở huyện?
Vương Trạch Vinh biết rằng đã xảy ra chuyện như vậy, chính đàn của Khai Hà rất có khả năng sẽ xảy ra động đất lớn. Hắn thực sự không hy vọng toàn bộ Khai Hà đều xuất hiện vấn đề. Nếu thực sự như vậy, nhân mạch mà mình rất vất vả xây dựng lên sẽ phải xây dựng lại.
Mạc Đại Bưu nói:
- Theo lý thuyết, việc của Giải Khánh Tài hẳn là sẽ liên lụy đến rất nhiều người. Nhưng tôi phỏng chừng những người có thể chân chính bị bắt thì khả năng chỉ có một mình Cổ Kiến Quân. Kim Hưng Hà và Cổ Kiến Quân có liên quan rất sâu. Chỉ cần bắt Giải Khánh Tài, Kim Hưng Hà khẳng định là chạy không thoát. Ai chẳng biết rằng Kim Hưng Hà chỉ là ngụy trang, người chân chính thao tác chính là Cổ Kiến Quân.
Nghe đến đó. Vương Trạch Vinh liền hiểu rõ về biến hóa của quan khí của Cổ Kiến Quân trong hội nghị thường ủy. Lần này, Cổ Kiến Quân hẳn là không thể thoát được.
Hiện tại Giải Khánh Tài xảy ra sự tình, vị trí trưởng phòng Công an huyện nhất định trở thành tiêu điểm tranh đoạt của khắp nơi. Giờ để Quách Khải Quốc kiêm nhiệm trưởng phòng Công an huyện hay là đỡ Mạc Đại Bưu lên?
Nhất thời Vương Trạch Vinh cũng không có đáp án cho vấn đề này. Trong tâm hắn vẫn tồn tại một nghi ngờ. Huyện Khai Hà xảy ra sự tình lớn như vậy, Quách Khải Quốc là bí thư Đảng ủy Công an chẳng lẽ có thể vô can sao? Việc này cũng hơi khó khăn. Nếu cấp trên thực sự truy cứu, có lẽ Quách Khải Quốc cũng không thể trốn khỏi trách nhiệm. Nếu bởi vậy mà y phải rời khỏi huyện Khai Hà, vậy huyện Khai Hà này sẽ phát sinh sự tình gì? Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết xấu nhất. Trước hết cứ phải tính là Quách Khải Quốc vẫn ở lại Khai Hà.
Vương Trạch Vinh nghĩ tới lời Hạng Nam đạo lý từ bỏ. Quách Khải Quốc và Mạc Đại Bưu hiện tại đều dựa vào mình. Nếu vì vị trí này mà ảnh hưởng tới sự phối hợp của mọi người, khả năng sẽ mang tới rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực.
Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu:
- Lão Mạc, việc này làm rất tốt. Hiện giờ thế cục trong huyện có lẽ anh cũng đã rõ một ít. Tôi có hai hướng cho anh lựa chọn. Một là tôi sẽ thông qua quan hệ trên tỉnh, đều anh lên tỉnh, nhưng có lẽ sẽ không có chức vị gì quá tốt, coi như là được lên tỉnh thành nhưng không có nhiều quyền thế. Một con đường khác chính là tạm thời ở vị trí phó trưởng phòng chờ cơ hội. Khi có thời cơ thích hợp, tôi sẽ giúp anh một tay.
Vương Trạch Vinh vừa nói ra lời này, Mạc Đại Bưu liền hơi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó chủ tịch huyện Vương, sau này Mạc Đại Bưu tôi sẽ đi theo ngài. Tôi tin tưởng ngài sẽ xem xét công tác của tôi. Tôi cũng biết tình huống của mấy thế lực trong huyện. Hiện tại ngài vẫn còn cần tới Quách Khải Quốc, vậy đầu tiên cứ ưu tiên anh ta trước đã.
Mạc Đại Bưu là người nhạy cảm, y đã sớm thấy rõ tiềm năng phát triển của Vương Trạch Vinh. Hiện tại tuy rằng hơi tổn thất một chút nhưng y suy xét lâu dài, tuy rằng điều lên tỉnh là không tồi, nhưng Mạc Đại Bưu nghĩ rằng trên tỉnh có rất nhiều cán bộ lớn nhỏ, rất khó tranh đấu. Y tình nguyện ở lại đảm nhiệm vị trí phó trưởng phòng. Mạc Đại Bưu thấy rõ, lần này xảy ra sự tình lớn như vậy, có thể Quách Khải Quốc cũng khó bảo vệ vị trí của mình. Đây có lẽ là một cơ hội đối với mình. Đến lúc đó, Quách Khải Quốc vừa đi, Vương Trạch Vinh hẳn là sẽ phải dùng tới mình.
Vương Trạch Vinh tán thưởng nhìn Mạc Đại Bưu, cười nói:
- Lão Mạc, ánh mắt phóng ra xa một chút.
Lại quay đầu về phía Trương Hải, Vương Trạch Vinh nói:
- Tiểu Trương, cậu cũng rất không tồi. Đi theo phó trưởng phòng Mạc làm việc cho tốt, tôi sẽ ghi nhớ hết thảy trong lòng.
Trương Hải nghe vậy, biết là chuyện này mình đã chiếm được sự tán thành của Vương Trạch Vinh, nghĩ đến bước phát triển tiếp theo, liền gật đầu thật mạnh nói với Vương Trạch Vinh:
- Xin Phó chủ tịch huyện Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ theo sát lãnh đạo.
Về đến nhà, Vương Trạch Vinh cẩn thận tính toán xem làm thế nào có thể đoạt được vị trí trưởng phòng Công an huyện. Trong hội nghị thường ủy, có thể xác định được bốn phiếu chắc chắn. Sau khi Cổ Kiến Quân bị hạ, Trịnh Chí Minh sẽ bớt đi một phiếu, vậy y cũng sẽ chắc chắn có bốn phiếu. Hiện tại thoạt nhìn, Thiết Cương dường như có ý kiến gì đó đối với mình. Một phiếu của y có thể là bỏ quyền hay không còn khó nói, khả năng bỏ cho bên Trịnh Chí Minh cũng rất cao. Một phiếu của Chu Lâm kia cũng rất quan trọng.
Không có kẻ thù vĩnh viễn! Vương Trạch Vinh cười khổ một chút, khi nên thỏa hiệp thì phải thỏa hiệp. Mượn Chu Lâm để thử lý luận này một chút vậy!
- Hàm Yên, em hẹn Chu Lâm một chút, chúng ta cùng nhau ăn cơm!
Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên.
Tuy rằng không rõ vì sao Vương Trạch Vinh đột nhiên muốn mời Chu Lâm ăn cơm, Lữ Hàm Yên vẫn đi gọi điện thoại.
Hiện tại Chu Lâm trên cơ bản đã xem mình là người của phe Hạng Nam, thỉnh thoảng còn có thể hẹn Lữ Hàm Yên ra ngoài đi dạo phố. Kỳ thật, trong lòng cô cũng rất bất an, trước mặt mọi người thì làm ra vẻ trung lập nhưng đó căn bản không phải kế lâu dài. Trong quan trường, nếu không có hậu trường ở phía trên đỡ thì sẽ rất khó lăn lộn. Trước kia làm nhân tình của Cố Hồng Quân, có Cố Hồng Quân đỡ cho, cô cũng khá thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên sau khi Cố Hồng Quân lui về, hiện giờ cô như một đám bèo trôi dạt không có nơi bấu víu. Cô cần một nhân vật mạnh mẽ ủng hộ từ phía sau. Lần trước sở dĩ ngả sang phía Trịnh Chí Minh cũng là vì coi trọng cường thế của Trịnh Chí Minh, nhưng theo thời gian, cô lại cảm thấy đó là một việc ngu ngốc. Vương Trạch Vinh mới chân chính là dây của Hạng Nam, giờ có tâm muốn thân thiện hữu hảo với Vương Trạch Vinh nhưng lại hơi không chịu được mặt mũi.
Nghe thấy Lữ Hàm Yên gọi điện thoại mời, Chu Lâm cảm thấy đây là một cơ hội để một lần nữa thân thiện hữu hảo với Vương Trạch Vinh. Cô cũng rất hối hận vì lần trước đột nhiên phản bội bên Vương Trạch Vinh, hiện tại quyết không thể chần chừ do dự.
Cẩn thận trang điểm một chút, Chu Lâm tới địa điểm hẹn ăn rất đúng giờ. Nghĩ tới việc thân thiện hữu hảo với Vương Trạch Vinh, sự tự tin trong lòng cô lại nổi lên.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng biết việc trong quan trường, quyết không thể phân chia rành mạch kẻ nào là địch ta.
- Hoan nghênh trưởng ban Chu!
Vương Trạch Vinh giơ tay về phía Chu Lâm để bắt tay. Đây là một thái độ chủ động làm thân.
- Chu tỷ đến đây!
Lữ Hàm Yên đi tới kéo Chu Lâm ngồi vào vị trí. Việc này khiến Chu Lâm rất cao hứng. Có Lữ Hàm Yên, việc thân thiết với Vương Trạch Vinh hẳn là không có vấn đề lớn.
Hai người đều thật không ngờ đối phương cùng có tâm tư giống mình.
Sau khi hai người phụ nữ đàm luận một hồi, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lần này tới tỉnh thành, mẹ nuôi của Hàm Yên còn đặc biệt nhắc tới Trưởng ban Chu và hy vọng chúng tôi phải liên lạc nhiều hơn.
Vừa nghe vậy, trên mặt Chu Lâm như sáng lên, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Giám đốc Hứa vẫn không quên tôi à?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Trưởng ban Chu, về sau sự phát triển của Khai Hà không thể tách rời khỏi cô, chúng ta cần phải giao lưu nhiều hơn mới được.
Chu Lâm hơi ngượng ngùng nói:
- Trạch Vinh, lần trước là tôi cũng hơi quá khích!
Người phụ nữ này nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Thấy thái độ của Chu Lâm như vậy, Vương Trạch Vinh mừng thầm, xem ra Chu Lâm muốn một lần nữa đảo trở về. Hắn liền cười nói với Chu Lâm:
- Lần này tôi gặp được Bí thư Hạng. Ông nói với tôi rằng làm việc phải đoàn kết đồng chí. Trưởng ban Chu là cán bộ kỳ cựu ở huyện Khai Hà, về sau xin ủng hộ nhiều hơn.
Nghe thấy ngay cả Hạng Nam cũng gặp gỡ Vương Trạch Vinh, Chu Lâm càng muốn thân thiện hữu hảo với Vương Trạch Vinh hơn, liền mỉm cười nói:
- Trạch Vinh yên tâm đi.
Song phương rất nhanh liền đạt thành ý đồ hợp tác. Tình huống này không chỉ ngoài dự kiến của Vương Trạch Vinh mà ngay cả Chu Lâm cũng như thể một lần nữa tìm lại được tổ chức.