Kỳ nghỉ đông năm ba đại học, Tạ Kỳ cùng Tần Viêm đều trở về nhà. Tần Viêm mỗi ngày ngồi ôm máy tính xem phim, mẹ cậu mỗi lần vào phòng đều thấy thằng con nhà mình ánh mắt chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, bên trong chiếu toàn phim nước ngoài, huyên thuyên nói xi xa xi xô bà nghe không hiểu, vì thế cảm thấy vui mừng.
Bởi vì Tần Viêm nói học ngoại ngữ luyện kỹ năng nghe và nói rất quan trọng. Ví dụ như khi đi thi IELTS, TOFEL,… nếu ngay cả ban giám khảo hỏi vấn đề gì cũng nghe không hiểu, kia không phải phí công học ba năm chuyên ngành ngoại ngữ sao? Thầy dạy bọn họ đều nói, học ngoại ngữ, nhất định phải xem nhiều phim nước ngoài!
Mẹ Tần Viêm đặc biệt hy vọng con trai xuất ngoại, bởi vậy thấy Tần Viêm mỗi ngày đều đặn giống nhau ở miết trong phòng xem phim nước ngoài, ngẫu nhiên tiến vào xem xét, cảm thán một chút mình sinh ra thật không hợp thời, khi đó xuất ngoại còn là việc lớn đến không dám nghĩ tới, làm sao giống hiện tại, xuất ngoại du học như đi họp chợ a.
Tạ Kỳ so với Tần Viêm còn bận rộn hơn, cơ hồ cả ngày không ở nhà, hồ bằng cẩu hữu của Nhất bang mỗi ngày đều gọi điện thoại đến hẹn hắn ra ngoài. Hôm nay cùng người này gặp mặt, ngày mai cùng người kia ăn cơm, lịch hẹn kín đến cả bảy ngày đầu năm. Mẹ hắn nhìn hắn mỗi ngày đi sớm về trễ, thời gian ở nhà ăn bữa cơm cũng ít, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ra sức nhéo lỗ tai hắn mắng: “Con cho là mình ở khách sạn hả? Ở nhà cũng phải chờ lịch gặp? Hả? Cả ngày ở bên ngoài đàn đúm, con lần sau cũng đừng về nữa!”
Tạ Kỳ so với mẹ đã cao hơn một cái đầu, cũng không dám giãy dụa, chờ mẹ hắn phát tiết xong, ngoan ngoãn xách túi rác ra ngoài đổ.
Ngay sau đó, hắn cùng Tần Viêm chạm mặt nhau, một người là đi xuống quăng rác, một người là quăng rác xong rồi đi lên. Tạ Kỳ đứng trên cầu thang, cúi đầu, nhìn mặt Tần Viêm ẩn trong hành lang tối như mực.
Bọn họ đều không phát ra tiếng vang, cho nên đèn trên tường được kích hoạt tự động bằng âm thanh cũng không sáng lên. Hai người đều thực ăn ý đứng trong bóng tối, giống như cả hai đều không thể gặp nhau dưới ánh sáng.
Tạ Kỳ từng bước một, chậm rãi tiêu sái đi xuống, Tần Viêm cúi đầu, từ dưới đi lên. Hành lang rất rộng, Tạ Kỳ nhân lúc đi ngang qua Tần Viêm, nháy mắt đưa tay kéo cậu lại.
Gương mặt kinh hoảng của Tần Viêm liền lọt vào mắt Tạ Kỳ, tuy rằng cậu lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nhưng Tạ Kỳ từ đáy lòng vẫn thực vui vẻ. Vì thế tay càng ra sức vài phần, không cho Tần Viêm tránh đi.
Nghỉ được một tuần, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau.
Tần Viêm hơi hơi nhíu mày, thành thật mà nói cậu không muốn gặp Tạ Kỳ, sớm biết rằng hôm nay đi xuống đổ rác sẽ đụng phải hắn, cậu có chết cũng đợi tới mai rồi đi.
Thân thể Tạ Kỳ kề sát Tần Viêm, vào mùa hè hai người đều ăn mặc ít, vì thế da thịt lộ ra bên ngoài quần áo liền thân mật tiếp xúc. Tần Viêm nhíu chặt mi tâm, thân mình gắng sức giãy ra, vẫn là tránh không được.
Giống như biểu diễn kịch câm, hai người thế nhưng đều không mở miệng nói chuyện.
Tạ Kỳ từ trước đến nay luôn theo chủ nghĩa hành động, giây tiếp theo đã đem Tần Viêm áp trên tường, vẻ mặt không có ý tốt đem mặt càng ngày càng hướng gần sát cậu, đến khi cách môi Tần Viêm không đến hai centimet thì dừng lại, cứ như vậy nhìn cậu, trong bóng tối nhìn thật chuyên chú.
Tần Viêm hận trong tay không có cục gạch, lập tức đem đập vào cái não đang chấn động của Tạ Kỳ! Này là cái biểu tình lưu manh gì?! Cậu nghĩ qua lâu như vậy, Tạ Kỳ sẽ không quấn lấy cậu nữa, hơn nữa… Cho dù Tạ Kỳ có không biết xấu hổ, tại đây tùy thời đều có thể có người đi qua, hắn muốn làm sao?
Tạ Kỳ bỗng dưng vươn tay, nhẹ nhàng trên môi Tần Viêm xoa xoa. Tần Viêm giận dữ quay đầu, Tạ Kỳ lập tức đem mặt cậu quay lại, hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của cậu, mạnh mẽ dùng hai tay giữ chặt mặt cậu.
Bày ra tư thế hôn môi tiêu chuẩn.
Nhưng không đợi Tạ Kỳ hành động, chỗ đầu gối đột nhiên truyền đến một trận đau nhức. Tần Viêm không chút khách khí mà ra sức đạp hắn một cước, xem như hắn tốt số, một cước kia không hướng tới chỗ khác trên người hắn đi!
Hành động tránh ra này làm bóng đèn tự động trên hành lang lập tức phát sáng.
Trong bóng đêm vô thanh vô tức hai người cứ như vậy lộ ra dưới ánh đèn. Trên mặt Tần Viêm là vẻ hung bạo mà Tạ Kỳ chưa từng thấy qua, ngậm chặt môi, ngực phập phồng kịch liệt. Cuối cùng, Tần Viêm đi nhanh qua người Tạ Kỳ lên lầu.
Ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, Tạ Kỳ bị cậu đá đau đến gập thắt lưng, nhất thời không thể đứng dậy.
Tạ Kỳ từ hôm bị mẹ mắng trở nên có nề nếp hơn rất nhiều, số lần đi ra ngoài giảm bớt rõ rệt. Một buổi tối nọ ba mẹ hắn lại xuống nhà Tần Viêm đánh bài, Tạ Kỳ cũng đi theo. Sau đó đương nhiên bị đuổi vào phòng Tần Viêm cùng cậu xem phim điện ảnh.
Tạ Kỳ nhảy bổ vào phòng, đúng lúc Tần Viêm đang một bên gặm dưa hấu một bên xem bộ phim “Quỷ ám (1)” vừa mới tải về, Tạ Kỳ đẩy cửa ra tiến vào làm cậu sợ tới mức thiếu chút nữa đem miệng đầy hạt dưa hấu toàn bộ nuốt xuống.
Tạ Kỳ trái lại thật tự nhiên, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Phòng cậu vẫn như vậy a.”
Tần Viêm lười trả lời hắn, quay đầu lại tiếp tục xem phim.
Tạ Kỳ đi qua, leo lên giường ngồi phía sau Tần Viêm cùng cậu xem, một lát sau đem cằm gác lên vai cậu.
Tần Viêm cũng không quay đầu lại nói: “Cậu mẹ nó tránh xa tôi một chút!”
Tạ Kỳ lười biếng trả lời: “Tôi thị lực không tốt, cách xa thấy không rõ.”
Tần Viêm đang muốn nói lại, lúc này không khí trầm lặng không hề tiến triển trong bộ phim từ nãy đến giờ đột nhiên thay đổi, thình lình xuất hiện một bộ đầu lâu xương cốt sáng choang như muốn nhảy ra khỏi màn hình. Tần Viêm vẫn biết đây là phim kinh dị, bởi vì rất kinh khủng nên còn bị cấm chiếu nhiều năm, cho nên lúc xem cũng hơi cảnh giác, đề phòng tới đoạn chấn động trên màn ảnh. Bình thường bộ xương khô như vầy cũng không có gì đáng sợ, nhưng là trước đó Tần Viêm coi một loạt cảnh dài dòng nhàm chán loạn thất bát tao gì đó, lập tức mất phòng bị, vốn phải mắng Tạ Kỳ, ngược lại lại biến thành một tiếng thét chói tai.
Tạ Kỳ cười to: “Cậu sao vậy? Xem cái này cũng bị dọa? Đây là phim gì a?”
Tần Viêm vốn đang giận, lại bị Tạ Kỳ cười nhạo, đổ thêm dầu vào lửa, vì thế cười lạnh đáp: “Có nói cậu cũng không hiểu.”
Cậu biết Tạ Kỳ không thích xem phim Âu Mỹ, hắn căn bản là rất ít khi xem phim, hứng thú lớn nhất là ôm máy tính bắn CS, bình thường kiến thức điện ảnh trong đầu cũng không quá mấy phim bắn nhau Hồng Kông hoặc mấy bộ phim hài linh tinh.
Huống chi phim này còn nói tiếng Anh, kia không bằng kêu Tạ Kỳ trực tiếp nghỉ xem luôn cho rồi!
Tạ Kỳ cũng không tức giận, chỉ chậm rãi nói: “Sao cậu biết tôi không hiểu? Bất quá thật ra lâu rồi cậu không dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, tôi còn nghĩ cậu ở trước mặt tôi đã biến thành câm điếc a!”
Tần Viêm sắc mặt đại biến, tức giận cơ hồ đến hộc máu, Tạ Kỳ là cố tình chạy tới gây sự với mình đi? Tạ Kỳ lại giống như không hề phát hiện, tiếp tục nói: “Ngày đó cậu điên rồi a, tôi lớn như vậy còn chưa bị ai đánh qua như thế! Nhịn thật lâu đi?”
Tần Viêm cười lạnh: “Là do cậu tự tìm.”
Tạ Kỳ thình lình bắt lấy bờ vai cậu, Tần Viêm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn hung hăng hôn xuống. Sau một lúc sửng sốt Tần Viêm cũng không tránh né, hé miệng ra cắn đầu lưỡi Tạ Kỳ, lại bị hắn linh hoạt né được, sau đó ngậm lấy lưỡi cậu, dùng sức mút vào, lực đạo giữ hai tay Tần Viêm cũng dần dần thả lỏng, liều chết triền miên.
Nụ hôn này hung mãnh (2)mà phiến tình, lâu dài mà kịch liệt. Tần Viêm không cắn được Tạ Kỳ, dứt khoát đảo khách thành chủ, mạnh mẽ hôn lại, kết quả hai người hôn nhau mà như đánh trận, hận không thể đem toàn bộ kỹ xảo của mình ra dùng.
Cuối cùng Tạ Kỳ buông Tần Viêm ra, nhìn cậu chằm chằm, vừa thở vừa nói: “Phắc! Cậu lợi hại vậy! Làm sao học được kỹ thuật này?”
Tần Viêm khinh thường cười: “Kỹ thuật? Kia còn phải học? Không phải luyện tập vài lần tự nhiên sẽ thành thạo sao?!”
Mặt Tạ Kỳ trầm xuống, nhưng không nổi giận, sau một lúc lâu mới cười lạnh: “Kỹ thuật có tốt mấy cũng là sư phụ đây chỉ dạy cho, mấy cái gọi là luyện tập cũng chỉ là sơ đẳng thôi!”
Tần Viêm đáp lại: “Sơ đẳng cũng còn hơn so với cậu.”
Tạ Kỳ lúc này sắc mặt đại biến: “Chẳng lẽ còn có thằng nào khác cũng hôn cậu?”
Tần Viêm giận dữ: “Tôi thao cậu, không nói tiếng người!”
Tạ Kỳ lập tức hiểu được không phải vậy, biểu tình nhu hòa lại, ôm lấy Tần Viêm nhẹ giọng nói: “Tôi không phải để ý cậu cùng thằng nào khác hôn nhau, tôi là nam nữ đều để ý. Tần Viêm, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, đều là đàn ông thì làm sao? Tôi đã gặp qua, cũng không có gì nghiêm trọng cả.”
Tần Viêm nói: “Không có gì nghiêm trọng?”
Tạ Kỳ mỉm cười: “Không có gì nghiêm trọng, cùng tôi nghiêm túc yêu đương đi. Tôi biết cậu không quen bạn gái, mấy hôm trước ra ngoài gặp anh em đều nói cậu vẫn một mình. Tôi cũng không tìm bạn gái, chúng ta bây giờ quen nhau đi.”
Tần Viêm chậm rãi quay đầu nhìn Tạ Kỳ: “Với cậu làm đồng tính luyến ái? Cậu không ngại?”
Tạ Kỳ đáp: “Tôi đã nghĩ thông, không ngại.”
Tần Viêm cười rộ lên, gằn từng tiếng nói: “Nhưng mà tôi để ý, tôi không làm đồng tính luyến ái.”
Tạ Kỳ ngây dại, nụ cười trên mặt Tần Viêm, cứ như vậy thật bình tĩnh, cứ như vậy thật tàn nhẫn.
Máy tính phát ra âm thanh vô cùng khủng khiếp, chính là hai người đều thờ ơ. Tạ Kỳ cả người bốc hỏa, phẫn nộ khiến hắn cơ hồ mất đi lý trí, hắn không biết, những lời này của Tần Viêm tổn thương đến hắn như vậy.
Trước kia nói không làm biến thái là hắn, nói không cần cùng phụ nữ ghen tuông cũng là hắn, đổi lại hiện giờ Tần Viêm nói như vậy, nói mình không muốn làm đồng tính luyến ái, cũng không muốn cùng hắn cùng một chỗ, hắn lại hận không thể nhào lên đánh cậu một trận.
Không phải bản thân chỉ thiếu một câu thổ lộ sao? Không phải đã sớm nhận định Tần Viêm là người mình thích, vẫn luôn như vậy sao? Vì cái gì cứ phải nói câu chết tiệt này?
“Cậu không làm đồng tính luyến ái?” Tạ Kỳ cười lạnh đứng lên, “Tôi không tin.”
Tần Viêm cùng hắn đứng bên cạnh giường, thân mình hắn vừa động, Tần Viêm lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, liền nhảy dựng lên chạy ra khỏi phòng, Tạ Kỳ mau tay nhanh mắt bắt lấy tay cậu, hung hăng lôi kéo, ném lên trên giường, cả người liền đè ép xuống. Tần Viêm giãy dụa ra sức vung tay lên, chiếc đồng hồ báo thức đặt bên giường bị cậu quét ra ngoài, va vào cửa phòng, phát ra tiếng vang lớn.
Ba mẹ hai bên đang đánh bài trong phòng khách nghe tiếng vang bị dọa nhảy dựng, vội vàng chạy vào, chỉ nhìn thấy Tạ Kỳ cưỡi trên người Tần Viêm, hai tay đè chặt cậu, hai người lửa giận vang trời đối diện nhau, giống như đang đánh nhau, hơn nữa thấy thế nào cũng là Tạ Kỳ khi dễ Tần Viêm.
Ba ba Tạ Kỳ giận tím mặt, một bên đi qua ngăn Tạ Kỳ, một bên vung tay tát lên mặt hắn một cái: “Tiểu tử chết tiệt! Mày đang làm cái gì?!”
Ba người còn lại vô cùng lúng túng, cũng không nghĩ hai đứa đang êm đẹp như thế nào lại xung đột đánh nhau, đều đã lớn như vậy sao còn không hiểu chuyện? Ván bài chưa xong cũng không tiếp tục nổi nữa, mẹ Tạ Kỳ cuống quít hướng ba mẹ Tần Viêm xin lỗi, ba mẹ Tần Viêm cũng hiểu đứa con mình mất mặt, bình thường tính tình trầm ổn không nóng không giận, như thế nào lại chọc Tạ Kỳ? Tạ Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh nó đi?
Bất quá hai tên nam sinh đánh nhau cũng không phải chuyện lớn gì, Tạ Kỳ bị ba mẹ hắn túm trở về, liếc mắt một cái nhìn Tần Viêm thật sâu, ánh mắt phẫn nộ thất vọng cùng thương tâm, thẳng nhìn thấu đến tận đáy lòng Tần Viêm.
Tạ Kỳ đi rồi, Tần Viêm mềm nhũn ngã xuống giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà. Không biết qua bao lâu, quay qua tắt máy tính, tắt đèn, đeo vào tai nghe MP3.
Là bài “Bỏ trốn (3)” của Tôn Yến Tư, Nghê Nhạn cực thích ca khúc này, giúp cậu tải về, nhưng cậu một lần cũng chưa nghe qua.
Hãy tưởng tượng những kẻ chạy trốn cô đơn một mình
Hãy tưởng tượng những kẻ chạy trốn cô đơn một mình
…
Nghe đến đây nước mắt Tần Viêm liền chảy xuống, về tương lai, chỉ có chính mình hiểu được.
Cậu cùng Tạ Kỳ, không có đúng không có sai, chỉ là cả hai nhìn về phương hướng bất đồng.
(1)Quỷ ám: Tên tiếng anh là The Exorcist, có thể xem vietsub ở
(2)Hung mãnh: Hung hãn và mạnh mẽ
(3) Bài hát Bỏ trốn(Đào vong – 逃亡)