Quan Kỳ Bất Ngữ

Chương 20: Chương 20




Qua kỳ nghỉ hè Tần Viêm trở về nhà, liền nói với ba mẹ chuyện cậu không muốn xuất ngoại, sẽ ở lại đây học nghiên cứu sinh. Ba cậu không nói gì, chỉ nói tự cậu quyết định lấy. Vốn Tần Viêm nghĩ mẹ cậu sẽ mạnh mẽ phản đối, thế nhưng lại ngược với dự đoán, mẹ cậu sau khi nghe xong, chỉ than nhẹ một câu: “Con không muốn xuất ngoại cũng được, dự định học nghiên cứu sinh ở trường nào?”

Tần Viêm ngơ ngác trả lời: “Con còn chưa nghĩ tới.”

Mẹ cậu nói: “Nếu muốn học lên nghiên cứu sinh thì học ngay tại trường con luôn đi.”

Tần Viêm ngây ngẩn cả người, học tại trường? Khoa ngoại ngữ trường cậu vốn đã ít, hàng năm đều ở lại học nghiên cứu sinh, trên cơ bản sau khi tốt nghiệp đều được giữ lại trường, là lực lượng giáo viên ngoại ngữ cho trường bọn họ. Tần Viêm đương nhiên muốn cùng Tạ Kỳ thi cùng nhau, nhưng Tạ Kỳ dù thế nào cũng không thể tới trường cậu đăng ký thi đi? Tần Viêm đành phải nói: “Con không muốn thi tại trường mình, chuyên ngành chỉ có hai bộ môn nghiên cứu văn học cùng phiên dịch, sau khi học xong cũng chỉ có thể ở lại trường làm giáo viên, không có gì phát triển tiền đồ a.”

Mẹ cậu nói: “Làm giáo viên đại học cũng tốt lắm, vừa ổn định lại danh giá, còn ở ngay thành phố này, lại gần nhà ——con lo chuẩn bị thi cho tốt đi, bây giờ ăn cơm đã.”

Tần Viêm còn muốn nói vài câu, ba cậu liền đưa mắt nhìn qua, ý bảo cậu không đề cập đến chuyện này nữa. Tần Viêm trong lòng buồn bực, đành phải ngậm miệng cầm đũa ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, thừa dịp mẹ cậu trong bếp dọn dẹp, ba Tần Viêm nói với cậu: “Vào phòng con đi, ba có chuyện muốn nói.”

Vào trong phòng, ba Tần Viêm ngồi trên giường, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút. Tần Viêm ngồi trước bàn, cũng không biết ba muốn nói gì với mình. Qua một lúc lâu, ba cậu rốt cục mở miệng nói: “Biết tại sao mẹ con muốn con đăng ký thi vào trường con đang học không?”

Tần Viêm lắc đầu.

“Mẹ con trước đó vài ngày có tới bệnh viện làm kiểm tra, kết quả khám thấy bên trong dạ dày có vật lạ, có thể phải tiến hành phẫu thuật.” Ba cậu nhả ra một ngụm khói, ngữ khí trầm thấp, “Mẹ con thân thể từ trước đến nay không tốt, bệnh lặt vặt cho tới bây giờ vẫn chưa dứt, nếu lần này thực sự là bệnh nặng, nằm viện trị bệnh bằng hoá chất này nọ không biết sẽ gây sức ép cho mẹ con đến thế nào. Con cũng biết bà ấy vẫn muốn con xuất ngoại, nhưng từ khi kiểm tra xong, liền không muốn cho con đi nữa. Cũng may con cũng không muốn đi, mẹ con đương nhiên muốn con ở lại đây, nếu thật sự muốn học nghiên cứu sinh, vậy thì học tại trường này luôn đi, trước mặc kệ có tiền đồ hay không, ít nhất ở cùng mẹ con nhiều một chút, chuyện sau này để sau hãy nói, biết không?”

Tần Viêm nghe như sét đánh ngang tai, sau một lúc lâu không nói nên lời. Chuyện là khi nào? Mẹ khi nào thì đến bệnh viện kiểm tra, sao mình lại không biết?

“Mẹ … Khi nào thì đến bệnh viện kiểm tra?” Tần Viêm miệng run rẩy hỏi.

“Lúc con đi học hè.”

“Kết quả vẫn chưa có sao? Rốt cuộc là cái gì… Lành tính hay ác tính, bệnh viện chưa có kết quả chẩn đoán bệnh sao?”

Ba ba Tần Viêm thở dài: “Tên nhóc này… Nếu tốt mẹ con sẽ bảo con học tại đây sao? Đương nhiên là con có thể chọn một trường tốt mà thi vào!”

Chỉ câu nói này, Tần Viêm liền hiểu được.

“Bà ấy không muốn cho con biết chuyện này,” ba cậu thấp giọng nói, “Thật là, nhập viện thì làm sao giấu được? Con sau này dành nhiều thời gian ở cùng bà ấy một chút, loại bệnh này… Khó nói a.”

Trong nháy mắt, Tần Viêm bỗng nhiên cảm thấy ba mình hình như già đi rất nhiều, trước kia không chú ý tới, không biết từ khi nào, ba cậu đã có tóc bạc đầy đầu rồi. Cậu nhớ tới ba từng nói với mẹ, tương lai chờ Tiểu Viêm nhà mình công thành danh toại, nếu không quan tâm chúng ta, tôi liền đưa bà đi đại thảo nguyên Mông Cổ ăn thịt cừu nướng! Còn có Tây Tạng, Tân Cương… Mấy chỗ này bà chưa từng đi, chờ chúng ta về hưu tôi sẽ đưa bà tới đó! Mẹ cậu khi đó cười đến không ngừng được, nói ông đừng ở trước mặt đứa nhỏ nói bừa, cũng đều lớn tuổi rồi sao chịu nổi sức ép được nữa!

Khi đó Tần Viêm cười hì hì nhìn ba mẹ, cảm thấy hạnh phúc đến tận trong tâm. Nhưng là lời nói còn văng vẳng bên tai, mà hạnh phúc tựa hồ đã muốn lung lay sắp đổ.

“Con không học tiếp nghiên cứu sinh nữa.” Cậu quay đầu lại nói với ba: “Mẹ nếu thực nằm viện chắc tốn không ít tiền đi? Con tốt nghiệp rồi đi tìm việc, ở lại đây luôn!”

Ba cậu miễn cưỡng cười cười, nói: “Trong nhà không thiếu tiền cho con đi học.”

“Không phải con bỏ học luôn”. Tần Viêm cúi đầu nói, “Con muốn tìm công việc tốt, để mẹ thấy con đã ổn định, sẽ không lo lắng nhiều về con nữa. Đến khi mẹ khỏe hơn, con thi lại cũng không muộn.”

Ba cậu không nói, yên lặng hút hết điếu thuốc, cuối cùng nói: “Con nghĩ vậy cũng tốt.”

Năm cuối khai giảng không lâu, Tạ Kỳ gọi điện thoại cho Tần Viêm, hỏi cậu quyết định học ở trường nào chưa.

Tần Viêm trả lời: “Cậu thi đi, tôi không học nghiên cứu sinh nữa.”

Tạ Kỳ ngây ngẩn cả người: “Không thi? Cậu lại đùa cái gì? Nhà cậu vẫn nhất định muốn cậu xuất ngoại sao?”

Tần Viêm đáp: “Tôi không xuất ngoại, cũng không chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh. Sau khi tốt nghiệp sẽ tìm việc làm, ở lại nơi này.”

Tạ Kỳ quả thực nghĩ Tần Viêm ở cùng hắn hay nói giỡn, nhưng nghe ngữ khí của cậu lại không giống, đành phải hỏi: “Sao tự dưng lại quyết định như vậy? Sợ thi không được sao?… Không phải nhà cậu không có tiền cho cậu học tiếp chứ?!”

Tần Viêm nói: “Mẹ tôi thân thể không khỏe.”

Tạ Kỳ chấn động: “Dì làm sao vậy?”

“… Có thể bị ung thư dạ dày.”

Tạ Kỳ không phát ra tiếng.

“Tôi không thể học nghiên cứu sinh cùng cậu, cậu tự quyết định phải thi thế nào đi.” Tần Viêm miễn cưỡng cười, “Nếu muốn tôi giúp cậu tham khảo, đương nhiên cũng có thể…”

“Tôi vốn muốn nói với cậu, tôi rất có thể nằm trong danh sách sinh viên trường cử đi học, muốn hỏi cậu tính thi vào trường nào?” Thanh âm Tạ Kỳ một lúc lâu sau mới truyền tới, “Cậu thật sự quyết định không thi nữa?”

“Không thi.”

“Nhưng mà trường cậu học… Căn bản không có chuyên ngành tôi học a!” Giọng Tạ Kỳ vội vàng xao động, “Cậu chỉ có thể ở lại bản thị, cậu muốn tôi làm sao bây giờ… Tôi đăng ký thi ở trường cậu? Hoặc là tôi cũng không học tiếp nghiên cứu sinh nữa?”

Tần Viêm hít sâu một hơi, Tạ Kỳ không nên nói mấy lời này. Cậu có thể không xuất ngoại, có thể không thi lên nghiên cứu sinh, cậu cái gì cũng có thể không cần, bởi vì cậu chỉ hy vọng có thể ở lâu bên mẹ. Nhưng Tạ Kỳ dựa vào cái gì lại không thi lên nghiên cứu sinh, lấy tiền đồ của mình vui đùa như vậy?

Yêu là cái gì? Đáng giá để Tạ Kỳ vì cậu làm như vậy sao? Nếu là nhất thời xúc động, về sau làm sao bây giờ? Cậu có thể đem tương lai của mình để sang một bên, nhưng Tạ Kỳ thì không thể.

Không đáng.

“Tôi có nói cậu phải đăng ký thi ở trường tôi sao? Tôi có nói cậu phải về bản thị ở sao? Tần Viêm lạnh lùng hạ thanh âm, “Cậu cũng không ngẫm lại, cho dù cậu thực trở về nơi này, chúng ta có khả năng ở cùng nhau sao? Ngay cạnh ba mẹ cậu, ba mẹ tôi thế này, có thể sao?”

Tạ Kỳ nhất thời nói không ra lời, nửa ngày mới nói: “Trước mắt cứ giấu bọn họ đi…”

“Giấu, có thể giấu được bao lâu?” Tần Viêm cười lạnh, “Tôi hiện tại cũng không có tâm nghĩ đến chuyện chúng ta nữa. Tạ Kỳ, mẹ tôi thân thể đã như vậy, nếu bà ấy nói một câu muốn thấy tôi sớm một chút kết hôn sinh con, tôi cam đoan không nói hai lời, tốt nghiệp xong liền lập tức cưới vợ cho mẹ tôi xem!”

“Cậu mẹ nó nói cái gì?!

“Tôi nói cái gì cậu nghe liền hiểu!” Tần Viêm cúp điện thoại, dựa vào tường, tựa như khí lực toàn thân đều bị rút hết. Lời nói thực độc, nhưng cậu không nói như vậy, chẳng lẽ thực làm cho Tạ Kỳ hành động điên rồ, vì cậu mà cả chuyện được trường cử đi học cũng không cần, chạy tới đây học chuyên ngành mình không thích, hoặc là dứt khoát ngay cả nghiên cứu sinh cũng không thi?

Việc liên quan đến tiền đồ, không thể để Tạ Kỳ theo cảm tính mà làm bậy được. Sự thật đã như vậy, trừ bỏ thừa nhận, không có biện pháp khác.

Mẹ Tần Viêm đến bệnh viện kiểm tra lại hai lần, chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, may mắn phát hiện sớm, nhanh chóng nhập viện trị liệu hẳn là có hi vọng. Vài ngày sau liền vào ở bệnh viện, Tần Viêm cũng bắt đầu cuộc sống mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học. Cũng may năm tư bài vở cũng không nhiều lắm, ba cậu lại đi làm, nên ban ngày cậu phải tranh thủ vào chăm sóc mẹ.

Mẹ cậu vẫn rất lạc quan, uống thuốc làm hóa trị, tóc bắt đầu từng nhúm rụng dần, liền bảo Tần Viêm đi mua một bộ tóc giả để đội, còn hay nói giỡn, đầu vốn nhiều tóc bạc, như vậy thoạt nhìn ngược lại còn trẻ ra.

Tần Viêm trong lòng khó chịu, trên mặt cũng chỉ có thể cười với mẹ, mỗi ngày chỉ cần có thời gian liền tới bệnh viện chăm bà. Một hôm cậu như thường lệ mua hoa quả mang tới bệnh viện, lại không thấy người trong phòng, liền vội vàng túm lấy y tá hỏi, y tá cho biết có thể đang đi dạo ngoài hoa viên.

Tần Viêm ba bước chạy thành hai bước đến hoa viên bệnh viện, thật vất vả mới thấy mẹ đang ngồi trên ghế đá, khẽ mỉm cười, chơi với một đứa bé.

Tần Viêm nhẹ nhàng đi qua, mẹ cậu nhìn thấy, cười cười nói: “Con đến rồi à?”

Tần Viêm ngồi xuống bên cạnh bà, nhóc con kia sợ người lạ, thấy cậu lại liền nhanh chạy đi, núp sang bên cạnh một mình nghịch cát, thấy thế cậu thuận miệng hỏi: “Nhóc con này là ai vậy mẹ?”

Mẹ cậu đáp: “Ở phòng bệnh bên cạnh, thực đáng thương, nghe nói hồi nhỏ sốt cao ảnh hưởng đến não, bị cha mẹ đem ném tới cổng bệnh viện rồi bỏ đi không để lại một bức thư. Y tá nói nó ở bệnh viện này đã hơn nửa năm, nhà nước nuôi, cũng không ai chăm sóc… Đang đợi có người tới đem đến viện phúc lợi.”

Tần Viêm có chút giật mình, nhìn nhóc con kia tự mình chơi đùa vui vẻ, bộ dạng xinh đẹp lại đáng yêu, một chút cũng không giống như si ngốc. Nghĩ tới thế giới này vẫn còn có cha mẹ tàn nhẫn như vậy, thân sinh cốt nhục, thế nhưng bỏ được liền bỏ.

Mẹ cậu lấy trong túi hoa quả Tần Viêm vừa mua, lột một trái chuối tiêu, gọi nhóc con kia lại đây ăn. Nhóc con đứng xa xa nhìn, chần chờ một lúc, chậm chậm tiến lại, từng chữ từng chữ nói: “Cho cháu ăn sao?”

Mẹ Tần Viêm cười hiền lành: “Đúng vậy, rất ngọt đó, ăn đi.”

“Là kem sao?”

“Không phải, là chuối tiêu.”

“Không phải kem, vậy cũng ngọt sao?” Nhóc con kia ngơ ngác hỏi, “Nhưng mà kem ba dắt cháu đi ăn mới ngọt… Chuối tiêu là cái gì?”

Tần Viêm cùng mẹ cậu đều sửng sốt một chút: “Ba cháu đến đây gặp cháu?”

“Ba ở cùng với cháu.” Nhóc con ngoan ngoãn trả lời, “Ba nói kem rất ngọt, trẻ con đều thích ăn kem.”

“Ba cháu… ở cùng với cháu?”

“Đúng vậy, ba với cháu mặc quần áo giống nhau, cùng cháu chích thuốc, lúc không phải nằm trên giường liền mang cháu ra ngoài chơi, đi xem phim.” Nhóc con lộ ra một nụ cười hạnh phúc, “Nhưng mà gần đây ba cũng không có thời gian chơi với cháu, dì y tá nói ba phải làm kiểm tra lớn… A, ba tới!”

Tần Viêm ngẩng đầu, nhìn theo hướng nhóc con đang vô cùng phấn chấn chạy tới bên một người cách đó không xa, miệng còn gọi “Ba, ba!”

Người nọ cúi xuống, đem nhóc con bế lên, Tần Viêm đứng lên, không dám tin nhìn người trước mắt đang tới.

Là… Anh trai Hạ Tiểu Xuyên…

Anh ta, thì ra vẫn ở tại bệnh viện này sao?

Người kia ôm nhóc con đi xa, mẹ Tần Viêm ở một bên nói: “Ra là người kia a.”

Tần Viêm quay đầu: “Mẹ… Mẹ quen anh ta?”

“Nằm phòng bên cạnh, tuổi còn trẻ, nghe nói bị nhiễm trùng đường tiểu, phải thay thận.” Mẹ Tần Viêm thở dài, “Hình như hơn nửa năm trước đã vào nằm trong bệnh viện này? Mẹ nghe y tá nói qua, cậu ta mắc bệnh nan y, thay thận cũng không tốt hơn, hơn nữa phải tốn mấy chục vạn. Cũng may bản than cậu ta cũng không quá hy vọng, nói vậy không cần thay thận, mặc cho số phận đi. Đáng tiếc, còn chưa kết hôn…”

Tần Viêm sững sờ đứng đó, nhớ tới người kia nói với cậu mình không ở chỗ này, Hạ Tiểu Xuyên gặp chuyện không may vừa lúc có thể gặp anh ta là hắn mạng lớn… Nói nhiều như vậy, tất cả đều là lừa cậu, chỉ có câu kia“Tôi bất quá là sống một ngày tính một ngày”mới là lời nói thật.

Hạ Tiểu Xuyên hẳn là không biết đi? Hắn đã đi khỏi thành phố này, làm việc cho một công ty lớn, bắt đầu cuộc sống mới của mình, hắn không biết người hắn yêu tới cực điểm nhưng cũng hận tới cực điểm kia, nguyên bản ngay tại nơi cách hắn không xa vẫn đang sống tịch mịch.

Mỗi ngày tính toán còn thừa mấy ngày, cô đơn mà sống.

Mẹ Tần Viêm trải qua lần làm phẫu thuật, không xuất hiện phản ứng xấu, hiệu quả tựa hồ không tồi. Tần Viêm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay về trường học, phụ đạo viên tìm được cậu, hỏi cậu có muốn sau khi tốt nghiệp ở lại trường không. Khoa bọn họ có đề cử sinh viên ở lại trường, thành tích bốn năm học của Tần Viêm cũng không tồi, hỏi qua một chút, hẳn là không có vấn đề gì. Hơn nữa hắn hỏi qua Tần Viêm, biết cậu bởi vì chuyện trong nhà nên không thi lên nghiên cứu sinh, trong lòng tiếc thay cậu, liền khuyên, kia không bằng ở lại trường làm trợ giáo, qua hai năm lại thi lên nghiên cứu sinh, cũng thi chuyên ngành này, so ra còn nắm chắc hơn.

Tần Viêm cầu còn không được, cậu vốn đã nghĩ ở lại bản thị, hơn nữa phụ đạo viên cũng nói đúng ý cậu, nếu mẹ cậu có thể qua được, về sau sức khỏe hồi phục lại, hai năm này cũng không mới lạ với chuyên ngành của mình, một bên vừa dạy vừa ôn tập, thi lên nghiên cứu sinh cũng dễ dàng.

Hơn nữa nhà cậu với trường học cũng có quan hệ, Tần Viêm muốn vào danh sách tiến cử cũng không vấn đề gì.

Sau đó chớp mắt một cái chính là mười một, Tạ Kỳ gọi điện thoại cho cậu, nói ở bên kia tìm được một công ty, thực tập hai tháng cũng không tệ lắm, công ty kia chuẩn bị thành lập chi nhánh chỗ thành phố bọn họ ở, Tạ Kỳ học kỳ sau liền ký hợp đồng, tốt nghiệp vào làm việc ngay, trở lại bản thị.

Trong khoảng thời gian này Tạ Kỳ mỗi lần gọi điện thoại cho cậu đều chỉ hỏi mẹ cậu thân thể thế nào, cũng không nhiều lời nói chuyện khác, Tần Viêm nghĩ cậu cùng Tạ Kỳ đều cam chịu cục diện hiện tại này, tuy rằng trong lòng có phần đau đớn, nhưng cũng không thể làm khác được. Trăm triệu lần không nghĩ tới Tạ Kỳ không nói một tiếng liền quyết định không học lên nghiên cứu sinh, trực tiếp ký hợp đồng với công ty, Tần Viêm tay cầm điện thoại, sau một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

“Sao lại không nói gì?” Thanh âm Tạ Kỳ theo ống nghe bên kia truyền đến, “Tôi mười một về nhà, sếp sau này của tôi cũng là đồng hương, nói phải về thăm người thân, nói thật, may mắn quen biết hắn, bằng không cơ hội tốt thế này tôi sao dễ dàng tìm được a?”

Tần Viêm nói: “Cơ hội tốt gì?”

Tạ Kỳ đáp: “Cậu không biết công ty này rất khó xin vào sao? Căn bản là không nhận sinh viên chưa tốt nghiệp —— may mắn lúc tôi đi làm thêm quen biết ông chủ kia, nhờ hắn tôi mới vào làm được, chậc, thực mẹ nó vận khí tốt!”

Tần Viêm thanh âm run rẩy hỏi: “Cậu không phải cũng được cử đi học sao?”

“Việc ấy a?” Giọng Tạ Kỳ dừng một chút, một lát sau mới nói, “Tôi rút ra rồi… Cũng không có việc gì, dù sao cũng đi học một hai chục năm rồi, học đến phát chán rồi, không học nữa.”

“Nhà cậu … Nhà cậu không mắng cậu điên rồi sao?”

“Tôi vẫn chưa nói với bọn họ.” Thanh âm Tạ Kỳ thấp xuống, “Mười một trở về chờ chịu phạt đây… Mẹ tôi cũng không thể giết tôi đi, bà cùng ba tôi ngay cả trường học đều thay tôi chọn, thao! Thật đúng là không biết nói thế nào mới tốt!”

Tần Viêm muốn mắng Tạ Kỳ cậu mẹ nó ngu ngốc sao? Người ta cầu còn không được, cơ hội khó tìm như vậy, cậu thế nhưng lại mặc kệ không cần! Làm ra loại chuyện điên rồ này, nhà cậu không bị cậu tức chết mới là lạ! Cậu muốn mắng cậu vì sao không cùng tôi thương lượng lại tự tiện quyết định như vậy? Cậu muốn mắng Tạ Kỳ cậu có biết tôn trọng tôi hay không, nghe tôi nói một lần a? Cậu muốn mắng cậu cho là cậu thực chạy về đây, tôi sẽ vui sao?

Chính là sâu trong tâm cậu có thanh âm đang nói, kỳ thật cậu cũng thật cao hứng đi?

Tần Viêm cuối cùng chỉ có thể thấp giọng mắng ra một câu: “Ngu ngốc… Bao giờ về? Muốn tìm phòng khách sạn cho vị sếp tương lai kia của cậu hay không?

“Không cần không cần, hắn sẽ tìm bạn hắn.” Tạ Kỳ cười hì hì nói, “Chuyện khác đến lúc đó nói sau, chờ tôi trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.