Quân Lâm Dưới Thành

Chương 16: Chương 16




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tư Mã Xương bị Vương Thuật Chi chọc giận sắc mặt tái nhợt, hạ triều trở lại Đông cung, lập tức gọi Hàn Kinh Nghĩa vào, đè nén tức giận đi qua đi lại một lúc lâu, càng nghĩ càng hoảng sợ, gõ gõ lòng bàn tay, xoay người hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Để lộ tin tức khi nào? Vì sao Vương thị điều tra ra nhanh như vậy?” LQĐIÔN

Suy cho cùng Hàn Kinh Nghĩa tuổi tác đã lớn, mặc dù trong lòng lo sợ, nhưng sắc mặt thì bĩnh tĩnh hơn hắn ta rất nhiều, chắp tay trả lời: “Bây giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân, Thái tử điện hạ lập tức tìm cách đối phó mới phải.”

“Ách… Đúng vậy!” Tư Mã Xương giật mình gật đầu, lại ngẫm nghĩ một lúc, sầu lo nói: “Lại bộ Thượng thư dù không phải là tâm phúc của Vương thị nhưng cũng không quá thân thiết với cô, việc này do cho Lại bộ, chỉ sợ chúng ta rất khó toàn thân trở ra.”

Hàn Kinh Nghĩa vuốt râu trầm ngâm: “Hoàng thượng có dự tính thiên vị Điện hạ, việc này vốn bảy phần thắng lợi, nhưng hôm nay bị Vương thị cắn ngược một cái, chuyện tình bại lộ, Hoàng thượng nhất định vì Điện hạ lừa gạt vua mà sinh lòng không vui, vì kế hoạch hiện giờ, chỉ có thể dựa vào tự bản thân chúng ta cố gắng xoay chuyển tình thế.”

Thái tử nhìn ông ta, trong mắt sáng ngời, mặt lộ vẻ vui mừng, vội nói: “Hàn đại nhân, nếu việc này có thể xoay chuyển tình thế thì không còn gì tốt hơn, nếu không thể, kính xin Hàn đại nhân thay cô gánh chịu một mình!”

Hàn Kinh Nghĩa nghe xong trái tim suýt chút nữa nhảy lên cổ họng, chòm râu run rẩy nhưng không dám phản bác, không khỏi lộ vẻ khó xử.

Thái tử thấy ông ta do dự trong lòng không vui, trên mặt lại vô cùng thành khẩn: “Chỉ có cô toàn thân trở ra mới có thể nhận được sự tin tưởng của phụ hoàng, đến lúc đó cô cần phải cố gắng bảo vệ bình an vô sự! Còn nữa, hiện giờ phụ hoàng kiêng kị Vương thị, nhất định sẽ không để bọn hắn thực hiện được, nhiều lắm là hỏi tội ngươi tra án không nghiêm, cho dù giáng chức ngươi, sau này cô cũng sẽ tìm cách đề bạt ngươi được. Chuyện này Hàn đại nhân cứ yên tâm!”

Dù trong lòng Hàn Kinh Nghĩa vô cùng căm phẫn nhưng cũng không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, dĩ nhiên bây giờ đã bị Vương thị để mắt tới, nếu ông ta không gánh trọng trách này, đến lúc bị phạt sẽ là Thái tử, còn mình có thể nhận được lợi ích gì?

Không đồng ý cũng phải đồng ý, chi bằng thẳng thắn một chút, Hàn Kinh Nghĩa cười cười vội vàng đáp vâng.

Còn lúc này, Vương Thuật Chi cũng đã trở lại phủ Thừa tướng, không thay triều phục, không vào cửa nhà, quyết định đứng trong sân ngước mắt thở dài.

Tư Mã Vanh thấy vẻ mặt hắn tràn đầy u sầu, trong lòng hơi căng thẳng, đi qua hỏi: “Thừa tướng làm sao vậy? Chính là án quà mừng có rủi ro?”

“Haizz… Vậy cũng không phải.”

Trái tim Tư Mã Vanh buông xuống, lập tức nghi ngờ nhìn hắn, không biết hắn cố làm ra vẻ huyền bí như vậy, rốt cuộc trong hồ lô hắn muốn bán thuốc gì.

Vương Thuật Chi thở dài lần nũa, nhìn lên nóc nhà: “Sợ là hôm nay Hoàng thượng bị chọc giận mà quên sạch sẽ chuyện nhà của phủ Thừa tướng ta bị mưa dột, bây giờ ta lại không dám tự mình tìm người sửa chữa, xem ra đêm nay thật sự là phải chịu lạnh rồi, thật đúng là tự gây nghiệt mà!”

Tư Mã Vanh: “………”

Đêm đó, Vương Thuật Chi kiên trì muốn vào trong phòng bị lủng mái nghỉ tạm, Đình Đài Lâu Các sợ tới mức đều mở miệng khuyên bảo: “Hôm nay trời lạnh, Thừa tướng ngàn vạn lần phải yêu quý thân thể, có thể tới phòng kế bên nghỉ tạm.” Nói xong muốn đi thu dọn giường cho hắn.

Vương Thuật Chi không để ý lắm khoát tay, cười nói: “Haizzz, không phải là phá vài lỗ thủng sao? Ở được quỳnh lâu ngọc vũ (thường dùng chỉ đồ vật đẹp đẽ tinh xảo), thì cũng ở được nhà tranh nhà cỏ, có thể xa xỉ có thể giản đơn mới là đại trượng phu. Khó có khi màn trời chiếu đất, có thể thưởng gió, có thể ngắm sao, chẳng phải là quá tuyệt vời à? Các người đứng quấy rầy nhã hứng của ta.”

Đình Đài Lâu Các khóc không ra nước mắt, đành phải thêm đệm chăn cho hắn, sợ hắn bị lạnh.

Nửa đêm, Tư Mã Vanh ngủ rất sâu, mơ hồ nghe tiếng mưa đập trên mái hiên, đột nhiên tỉnh lại, đứng dậy nương theo chút ánh sáng trong đêm tối mờ mịt nhìn thấy bóng cây trúc đang đung đưa theo gió ngoài cửa sổ, phát ra tiếng sột soạt.

Ban ngày trời quang, không ngờ ban đêm lại nổi lên mưa gió.

Tư Mã Vanh sững sờ trong chốc lát, trong lòng căng thẳng, khoác thêm áo mỏng vội mò mẫm trong đêm mở cửa chạy ra ngoài, đột nhiên gió lạnh thổi vào vạt áo không khỏi rùng mình một cái, dưới chân lại chưa từng dừng nửa bước.

Đi đến góc rẽ, trên mặt đất chợt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, thình lình một bóng dáng đi tới, Tư Mã Vanh không kịp dừng bước, đâm thẳng vào người vừa tới, sau đó nghe “Bộp” một tiếng nhỏ, người tới tay cầm đèn lồng ngã nhào xuống đất.

Bả vai Tư Mã Vanh xiết chặt nâng mắt nhìn thẳng vào đồng tử sâu kín của Vương Thuật Chi bị đụng ngã đang mỉm cười, chỉ một thoáng, đèn lồng trên mặt đất bị nước mưa giội tắt, gương mặt trước mặt trong nháy mắt chìm vào bóng tối.

“Chạy vội vã như vậy làm gì?”

Tiếng nói trầm thấp trong gang tấc, Tư Mã Vanh khó khăn lấy lại tinh thần, muốn lùi ra sau nửa bước lại phát hiện đầu vai y bị hai tay hắn giữ lấy, không thể động đậy.

Vương Thuật Chi cười khẽ: “Chính là lo lắng cho ta, đặc biệt chạy tới nhìn thử?”

“Dạ, thuộc hạ nghe tiếng mửa gió bên ngoài, nhớ trên nóc nhà chỗ giường của Thừa tướng có vài lỗ thủng nên có chút bận tậm.” Góc rẽ gió càng lạnh, Tư Mã Vanh khép lại vạt áo, hai tay nắm chặt, nâng mắt lên, nương theo bóng đêm chỉ thấy dược hình bóng không rõ ràng.

Vương Thuật Chi không ngờ tới y lại thẳng thắn như vậy, ngược lại hơi kinh ngạc, lập tức mỉm cười: “Giường của ta mắc mưa, hiện giờ đệm chăn đều không thể dùng.”

Tư Mã Vanh nghe xong sững sờ, không rõ sao hắn lại tới chỗ này, hỏi: “Đình Đài Lâu Các có dọn dẹp phòng kế bên cho Thừa tướng không?”

“Ta đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi, ngày mai dọn cũng không muộn.” Vương Thuật Chi buông vai y ra, cúi người nhặt đèn lồng trên mặt đất, cười nói: “Đêm nay ta ngủ ở chỗ ngươi một đêm trước đã.”

Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, đột nhiên không biết nên nói gì.

Giọng Vương Thuật Chi rất vui vẻ: “May cho ngươi là chỗ ở chỉ có một mình đấy, nếu không sợ là bây giờ ta không có chỗ để đi rồi.”

Dù sao cả phủ Thừa tướng đều là của hắn, Tư Mã Vanh thấy ngay cả chút giọng điệu thương lượng đều không có, bất đắc dĩ trầm mặc một lúc, hàm hồ đáp: “Vậy để Thừa tướng khổ thân chịu đựng một đêm.”

Vương Thuật Chi lập tức cười rộ lên, một tay đặt trên vai y xoay người y sang chỗ khác, lòng bàn tay xiết chặt: “Sao ngươi ăn mặc mỏng manh thế?”

“Đi gấp quá.” Tư Mã Vanh nhìn cuối hành lang có chút không yên lòng.

Hành lang ngoài mưa gió, cây cối bên cạnh đong đưa điên cuồng, tóc Tư Mã Vanh rối tung bay theo gió, sợi tóc quét nhẹ đầu vai, quét qua mu bàn tay Vương Thuật Chi, phe phẩy giữa ngón tay hắn, tựa như trong lúc lơ đãng đáy lòng lặng lẽ xẹt qua chút gì đó mỏng manh.

Vương Thuật Chi giật mình, vô thức trở tay mình nắm chặt mấy sợi tóc bay bay, thấy Tư Mã Vanh nhấc chân muốn đi gấp lại vội vàng buông ra, cất bước đuổi theo.

Vào trong phòng, Tư Mã Vanh thắp nến lên, bỏ thêm hai cái chăn đệm lên giường, quay người lại, hai tay bị cầm lấy không hề báo hiệu trước, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

“Lạnh thế này.” Vương Thuật Chi nắm tay y vân vê nhè nhẹ rồi mau chóng buông ra, lấy y phục bên cạnh phủ thêm cho y, cười nhìn y: “Phá thủng nóc nhà là ta, chịu lạnh lại là ngươi, đây là đạo lý gì chứ?”

Tư Mã Vanh làm như không nghe thấy, “Thừa tướng cần thuộc hạ hầu hạ cởi y phục không?”

“À….” Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào: “Gió mạnh thổi loạn, mưa dày xâm nghiêng, ban đêm như vậy sợ khó có thể ngủ say… Không bằng theo ta đánh một ván cờ, thế nào?”

Tư Mã Vanh thấy hắn có nhã hứng như vậy trong lòng thầm than, đành phải trả lời một tiếng “Dạ.” Đốt lò sưởi, đưa bàn cờ, hai người liền ngồi trên giường bắt đầu đánh cờ.

Vào đêm khuya, ánh nến chiếu bóng dáng hai người lên cửa, so với bên ngoài cành trúc lay động, bên trong phòng có vẻ yên tĩnh hơn.

Vương Thuật Chi mỉm cười đưa mắt nhìn bàn cờ: “Chuyện quà mừng lần này nhờ có ngươi nhắc nhở.”

Tư Mã Vanh đặt một quân cờ xuống, ngước mắt nhìn hắn, ra vẻ nghi hoặc: “Thừa tướng nói lời này là có ý gì?”

“Ý khen ngươi.” Vương Thuật Chi lấy một quân cờ lên vui vẻ chuyển đi: “Nếu không có ngươi nhắc nhở bọn ta sẽ chậm một bước so với Thái tử, chẳng phải sẽ trúng kế? Ta thấy Hoàng thượng không thể chờ đợi muốn thay đổi tri huyện Dự châu, một khi Lương đại nhân bị chuyển đi, dù sau đó ta điều tra rõ ràng, Hoàng thượng cũng không bằng lòng triệu ông ấy về lại.”

Tư Mã Vanh nhớ kiếp trước đúng như Vương Thuật Chi nói, trễ một bước là trễ nhiều thứ, cuối cùng Hoàng đế chỉ trách móc Thái tử một vài câu cho qua chuyện, về phần người cai quản Dự châu cũng thay đổi, giống như nuốt một miếng thức ăn quý và lạ, nào có đạo lý lại nhổ ra?

Vương Thuật Chi suy nghĩ sâu xa, ngược lại quả thật làm người ta sinh lòng bội phục.

Tư Mã Vanh hạ mí mắt, thấp giọng đáp: “Đại tư mã trấn thủ Kinh châu, nếu Hoàng thượng nắm Dự châu trong tay thì có thể bóp chặt cổ họng Kinh châu, tất nhiên không thể nhường dễ dàng.”

Lần đầu Vương Thuật Chi nghe y nói đến tình hình triều chính, đôi mắt đầy ý cười yên lặng nhìn y một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Hoàng thượng kiếm cớ giữ bá phụ ở lại kinh thành mấy tháng, nếu không thả ông ấy về Kinh châu, với tình hình tàn khốc kia, sợ là muốn giận đến hỏng người.”

Tư Mã Vanh nhớ tới chuyện kiếp trước Vương thị tạo phản, trong lòng kiêng kỵ Vương Dự liền im miệng không nói.

Không cho ông ta về Kinh châu là tốt nhất!

Vương Thuật Chi đợi một hồi không thấy y đáp lại, nhìn qua y, thấy y nhìn bàn cờ chăm chú, liền dời đề tài câu chuyện: “Ngươi có biết vụ án quà mừng tra như thế nào không?”

“Không biết.” Tư Mã Vanh giương mắt nhìn hắn, “Như thế nào?”

“Hoàng thượng đè nặng chứng cứ xác thực, lại nói giao cho Lại bộ đi tra lại, ngươi nói chuyện này là vì sao?”

“Hoàng thượng đau lòng Thái tử, thay hắn ta kéo dài thời gian thôi.”

Vương Thuật Chi cười rộ lên, “Yến Thanh, ngươi ở bên cạnh Lục Tử Tu tám năm, sao hắn ta chưa bao giờ phát hiện chỗ hơn người của ngươi?”

“Trước đây Lục công tử không có ý định làm quan, ngay cả chỗ mình hơn người cũng làm như không thấy, tất nhiên sẽ không để ý tới những người khác, hơn nữa, thuộc hạ vốn rất tầm thường.” Tư Mã Vanh bình tĩnh nói xong, giơ ngón tay chỉ bàn cờ, “Xem cờ không nói chuyện, đánh cờ cũng không nên nói chuyện mới phải.”

Vương Thuật Chi nín cười, gật đầu: “À, nói có lý, chỉ là không biết vừa rồi ai nói trước…..”

Tư Mã Vanh: “……”

Đánh xong một ván, Vương Thuật Chi hài lòng than nhẹ: “Ai, lần trước thua bởi ngươi làm ta nhớ rất lâu, đêm nay cuối cùng cũng lật lại một ván, xem như tìm về chút mặt mũi.”

Tư Mã Vanh đã có phần buồn ngủ, thấy hắn hào hứng dạt dào, rất có tư thế lại đánh một ván nữa, âm thầm kêu khổ, đành phải cố gắng giữ vững tinh thần, lại đánh cờ cùng hắn một lúc lâu, cuối cùng thật sự không chịu được liên tiếp sai vài nước cờ, tay rời bàn cờ nằm úp sấp trên bàn ngủ mất.

Đôi mắt Vương Thuật Chi đầy ý cười, nghiêng người rút quân cờ trong tay y ra, dời bàn con rồi dìu y nằm xuống, đắp kín chăn cho y, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say trước mặt một hồi lâu, thấp giọng than nhẹ: “Cuối cùng cũng giày vò ngươi đến ngủ quên!”

Nói xong thổi tắt nên, bản thân cũng nằm xuống một bên, vừa mơ mơ màng màng lâm vào cảnh trong mơ, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Thừa tướng…”

Vương Thuật Chi ngồi dậy nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, thấy y ngủ rất say vội vàng đứng dậy ra mở cửa: “Nhỏ giọng chút, chuyện gì?”

Người tới đè thấp tiếng nói: “Bẩm Thừa tướng, xe ngựa bên Thái tử vận chuyển quà mừng vừa tới Kiến Khang, sáng mai thì vào thành.”

Vương Thuật Chi cong môi: “Quà mừng thật đâu?”

“Đang theo dõi, chưa có động tĩnh gì.”

Vương Thuật Chi gật đầu: “Ừ, truyền lệnh xuống lập tức ra tay.”

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.