Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Đại Tấn từ lúc sơ khai, từng nghiêm khắc đặt ra quy định số lượng người hầu của từng thế gia đại tộc, chẳng qua hiện giờ chiến tranh loạn lạc, từ Nam Độ dời đô đến Kiến Khang, rất nhiều quy củ dần biến thành trang trí, hơn nữa Vương thị tọa ủng một nửa giang sơn, phủ Thừa tướng người đến người đi, số lượng người hầu thêm bớt một ít là chuyện rất đỗi bình thường, hoàn toàn không ai dám xen vào chút nào. LQĐÔN
Tư Mã Vanh nghĩ thoáng qua, tuy nói thân phận hiện giờ hèn mọn đê tiện, ngay cả hộ tịch cũng không có, chỉ là một kẻ ghi chép danh mục quà biếu, thậm chí còn không bằng cả họa sư, nhưng tốt xấu gì tự nhiên được cái mạng, còn là một mạng tay chân đầy đủ, tương lai sau này phải sống thế nào, đợi đến phủ Thừa tướng suy nghĩ thêm cũng không muộn.
Bánh xe lăn trên con đường yên tĩnh phát ra tiếng động lúc nhẹ lúc nặng, Tư Mã Vanh và ba người khác chen chúc trên một chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, lẳng lặng nhìn dấu vết bị bánh xe nghiền tạo thành và lá vàng rời đầy đất, trong lòng dần dâng lên ngờ vực.
Lúc Vương thị mưu phản trong nội cung cỏ đang xanh thẳm, sao chỉ chớp mắt đã cuối mùa thu rồi?
Mãi đến khi vào trong Kiến Khang, vết thương trên người Tư Mã Vanh cũng đỡ hơn nhiều, lúc tới gần cửa thành nghe tiếng vó ngựa từ cách đó không xa truyền tới, thò đầu ra nhìn, thấy có một đội nhân mã đang đứng đó, chính giữa dựng một ngọn cờ viết một chữ “Dữu,” trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Dữu thị đối địch với Vương thị, hiện giờ Vương thị tạo phản, người đầu tiên muốn diệt trừ là Dữu thị, sao bọn họ còn có thể kiêu ngạo vào thành thế này? Chẳng lẽ trong kinh lại có biến cố?
Chiếc xe bên cạnh đi theo bảo vệ thấy y nhìn thẳng vào cửa thành, cũng đưa mắt nhìn theo, lắc đầu thở dài: “Nhờ có Dữu đại tướng quân dẹp yên phản loạn phía Tây Nam, haizzz, ngày nào cũng chiến tranh, năm nào cũng chiến tranh, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào.”
Tư Mã Vanh hơi híp mắt: “Tây Nam lại có phản loạn à?”
“Hả?” Gã hộ vệ nghe không hiểu ra sao: “Còn lần nào nữa?”
Trong lòng Tư Mã Vanh lộp bộp, đôi mắt trầm xuống: “Chính là lưu dân quận Vĩnh Bình Tào Vũ khởi xướng phản loạn đó?”
(Lưu dân = dân lưu lạc (chỉ những người trong xã hội cũ, gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, đi lưu lạc đất khách quê người))
Người nọ kỳ quái nhìn y một cái: “Ngươi cả ngày hầu hạ bên cạnh nhị công tử sao lại không biết? Có phải là Tào Vũ hay không ta không rõ, quận Vĩnh Bình thì ngược lại là thật, đánh đã gần nửa năm.”
Dữu đại tướng quân Dữu Mậu, lưu dân quận Vĩnh Bình phản loạn… Đây là chuyện ba năm trước mà.
Tư Mã Vanh ngồi trở lại xe nhắm mắt ra vẻ nghỉ ngơi, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ.
Ba năm trước, Vương thị không có chút dấu hiệu tạo phản, chính y mới mười bảy tuổi, hơn nữa cuối mùa thu năm đó ho ra một ngụm máu tươi, may là Thái hậu tìm danh y mới kéo y từ Quỷ Môn quan về.
Bây giờ y trở thành Nguyên Sinh, vậy mình trong nội cung thì sao? Hay là không trốn được kiếp nạn bị trực tiếp giết chết?
Vào thành, Lục Ôn gọi Tư Mã Vanh tới trước xe ngựa, người này là Lục Thái thú cũng là chi sĩ uyên bác, có điều ngôn hành cử chỉ chỗ nào cũng lộ sự cứng nhắc, dường như cực kỳ không hài lòng với Nguyên Sinh, ánh mắt nhìn Tư Mã Vanh rất nghiêm khắc: “Từ trước tới giờ Tử Tu không thích con đường làm quan, lần này đột nhiên lại nói muốn vào kinh, chính ngươi xúi giục?”
Trong lòng Tư Mã Vanh tự nhủ ngài quá coi trọng tiện nô ta đây rồi, trên mặt lại tỏ vẻ khúm núm: “Bẩm đại nhân, đối với chuyện này tiểu nhân cũng không nắm rõ tình hình ạ.”
Sắc mặt Lục Ôn hơi hòa hoãn, gật đầu: “Ừ, sau này ngươi ở lại trong phủ Thừa tướng, nếu Tử Tu đến đòi ngươi cũng không chịu đi, nhớ chưa?”
“Tiểu nhân nhớ ạ.” Tư Mã Vanh đồng ý, nhưng trong lòng cảm thấy không hiểu, tôi tớ ngoài làm việc thì đâu giống tài vật, chưa từng nghe nói tài vật có thể mở miệng nói chuyện, tài vật thuộc về ai, chuyện này phải Thừa tướng phân phó mới được, đây chỉ sợ Lục đại nhân đang châm biếm mỉa mai y thôi.
Tư Mã Vanh vén rèm xe ngựa lên, vừa xoay người thì người bị đập một cái không nhẹ không nặng, cúi đầu nhìn, trong ngực một quả cam tròn vo, còn chưa lấy lại tinh thần thì bị một túi thơm ném trúng.
Hiện giờ họ đang đi trên đường cái náo nhiệt phồn hoa của thành Kiến Khang, các cô nương bên đường bất kể tuổi tác, mười người thì có tám người đều nhìn y, trong mắt có tán thưởng cảm mến, khi nhìn y một thân áo ngắn vải thô thì có chút nghi hoặc, thấy y xuống xe đi ra phía sau xe đều lộ vẻ tiếc nuối.
Tư Mã Vanh đi ra phía sau bình tĩnh tiện tay đặt đồ vào, trong lòng cười nhạo: Đại Tấn thích đẹp thành phong trào, nhất là thích mỹ nam tử, cũng thích quý công tử thế tộc hào môn, người hầu nghèo kiết hủ lậu dù bộ dạng trông rất được, hay là người hầu tô tục dốt đặc cán mai, sao có thể làm người ta ái mộ tài hoa phong độ, nhưng với thế đạo hôm nay, tài hoa phong độ có tác dụng gì?
Ba người còn lại trong xe đều cực kỳ hâm mộ nhìn quả cam và túi thơm bên cạnh y, Nguyên Phong thật thà chất phác gãi đầu, cười nói: “Tướng mạo này của Nguyên Sinh, nếu mặc một thân trường bào, không chừng mê hoặc biết bao nhiêu người đấy!”
Đuôi lông mày Tư Mã Vanh khẽ nhúc nhích, chợt nhớ tới từ lúc mình sống lại chưa từng soi gương.
Vào Ô Y Hạng, tới cổng ra vào phủ Thừa tướng, họ bước từ trên xe ngựa xuống, đi theo sau lưng Lục Ôn, sau khi trình danh thiếp Lục Ôn đi vào từ cổng chính, còn bọn họ thì được người dẫn đi vào từ cửa hông, lại được sắp xếp đến căn phòng kề bên nhà chính chờ gọi tới.
Đợi không bao lâu thì chợt nghe tiếng thét phẫn nộ vô cùng uy nghiêm: “Thừa tướng đâu? Nó đi đâu rồi!”
“Bẩm Đại tư mã, Thừa tướng ngài ấy…. Tới sông Tần Hoài….” Giọng nói khúm núm, chắc là người hầu trong phủ.
Đại tư mã tức là Vương Dự, bá phụ của Thừa tướng Vương Thuật Chi, bá chất Vương thị đều ở trong triều, một người cầm súng một người cầm bút, gần như ôm trọn cả giang sơn Đại Tấn, tuy nói hiện giờ Hoàng đế vô cùng kiêng kỵ họ, đã bắt đầu cố ý chèn ép, nhưng gốc này nhất thời không thể lung lay.
Tính Vương Dự rất nóng, lúc này giận không kiềm chế được: “Nó chạy tới đó làm gì! Ta với Si Thái úy đợi cả ngày đều không thấy bóng dáng người đâu, các ngươi đã truyền lời rồi chứ?”
“Đã truyền lời rồi ạ, Thừa tướng cũng gật đầu, nhưng buổi trưa ngài ấy nói muốn đi dạo trên sông Tần Hoài, tiểu nhân nhắc hết lần này tới lần khác, ngài ấy chỉ nói không nhớ, bọn tiểu nhân hết cách đành phải đi theo ngài ấy.”
“Hồ đồ! Nó dẫn ai theo?”
“Cái này…” Người hầu chần chừ một lát, thành thành thật thật đáp, “Dẫn theo tám vị mỹ nhân bệ hạ ban cho….”
Phía ngoài, tiếng bước chân thành nặng nề hơn, xem ra là Vương Dự bị chọc tức đang đi qua đi lại, lại nghe người hầu dè dặt bẩm báo: “Ngô Quận Lục Thái thú tới bái phỏng, tiểu nhân đã mời ông ta vào ngồi chờ, chỗ Thừa tướng cũng phái người đi mời rồi ạ.”
“Hả? Ừ.” Dường như Vương Dự cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ còn lại cơn giận chưa tiêu tan, “Mau gọi Thừa tướng trở về, hình như có chuyện!”
“Dạ!”
Tư Mã Vanh nghe tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, đoán là Vương Dự đi gặp Lục Ôn rồi.
Từ khi dời khỏi Nam Độ đến nay, trong lo ngoài loạn lộn xộn, phương Bắc có người Hồ xâm nhập, phía Nam có lưu dân phản loạn, ngay cả các đại gia tộc làm quan cũng không sống hòa bình, dòng tộc họ Kiều phương Bắc và dòng họ Ngô thế gia vọng tộc ở phương Nam từ trước tới giờ như nước với lửa, các sĩ tử phương Nam luôn bị chèn ép.
Ví dụ như Ngô quận Thái thú Lục Ôn, học vấn không thua các đại thần trong triều, lại chỉ làm Thái thú ở địa phương, có ít người dù nhậm chức ở kinh thành cũng chỉ là mấy chức quan nhỏ không quan trọng.
Tuy những năm gần đây hai thế gia vọng tộc bề ngoài gần như ôn hòa, nhưng sâu bên trong lại như mạch nước ngầm mãnh liệt y như trước.
Có điều hôm nay Tư Mã Vanh chứng kiến có chút khác biệt, xem tình hình Lục thị và Vương thị không xa lạ, tất nhiên là sớm lén lút qua lại.
Dù vô cùng hiếm thấy nhưng nghĩ đến ba năm sau làm phản đoạt cung, lại cảm thấy tất cả đều được giải thích, xem ra Vương thị sớm cảm giác được nguy cơ, đang cố gắng lôi kéo thế gia vọng tộc họ Ngô, dùng phòng ngừa vạn nhất.
Tư Mã Vanh và mấy người khác im lặng rất lâu, chờ cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng nghe động tĩnh bên ngoài, là Vương Thuật Chi đã về, tiếp đó bọn họ được mang tới hậu viện dùng bữa cơm đạm bạc, sau đó lại chờ, chờ đến lúc buồn ngủ mới nghe quản sự tới truyền lời: “Thừa tướng bảo các người qua kia một chuyến, đi theo ta.”
Dọc đường quản sự phân phó: “Sau này các người chính là người của phủ Thừa tướng, không cần sửa tên, nhưng được sửa họ. Trùng hợp hôm nay tâm tình Thừa tướng tốt, lại rảnh rỗi, các ngươi gặp may đó, sau này làm chuyện gì do Thừa tướng tự mình sắp xếp, lát nữa Thừa tướng hỏi gì thì các người trả lời cái đó.”
Mấy người đi theo cùng vào sân chính, lại vào căn phòng phía đông, bước qua cánh cửa cao cao, dừng lại trước một tấm bình phong.
Trên bình phong vẽ phong cảnh hơi nước mờ sương, thoáng nhìn như tiên cảnh, chắc là bút tích của Vương Thuật Chi, chiếc đèn đằng sau chiếu bóng dáng có vẻ hơi lười biếng của Vương Thuật Chi lên đó.
Mấy người thay nhau tiến lên, vòng qua bình phong bái kiến Vương Thừa tướng, tiếp nhận câu hỏi.
“Ngươi tên gì? Biết làm gì?” Bóng dáng Vương Thuật Chi không động đậy, hình như tay đang cầm thứ gì đó chậm rãi lắc lư lên xuống, khuôn mặt chiếu lên bình phong nhìn không rõ lắm, tiếng nói thì cực kỳ êm tai, như ngọc thạch, tương xứng với cái tên giọng thanh tao có một không hai.
“Bẩm Thừa tướng, tiểu nhân tên Nguyên Phong, biết làm một ít việc nặng, múc nước nấu cơm chẻ củi đều biết.”
“Bẩm Thừa tướng, tiểu nhân tên Nguyên Hạnh, biết mài mực, biết may vá.”
Mấy người bước vào nói rõ sở trường của mình, bóng dáng Vương Thuật Chi vẫn chưa từng động đậy, đến cuối cùng có chút không kiên nhẫn, nâng trán phất vật trong tay: “Người cuối cùng.”
Tư Mã Vanh đi qua tấm bình phong quỳ xuống hành lễ, lúc đứng lên đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người bị ống tay áo che khuất sườn mặt, Vương Thuật Chi mặc trường bào ngồi nghiêng trên bàn con, tư thế tùy ý, thì ra trong tay cầm một khối ngọc trầm hương Như Ý, khó trách vừa bước vào ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.
“Ngươi thì sao?” Cổ tay Vương Thuật Chi khẽ nhúc nhích, ống tay áo dài buông xuống trên bàn cờ bên cạnh, lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt rắn chắc, có sự thanh nhã của văn nhân, nhưng không phải là văn nhân yếu ớt.
Tư Mã Vanh nhanh chóng liếc quan sát dáng người hắn, có chín phần nắm chắc, lúc trước đâm mình một kiếm vào ngực không phải hắn, trong lòng khẽ động, đáp: “Bẩm Thừa tướng, tiểu nhân biết đánh cờ.”
“Hả?” Tay Vương Chi Thuật khẽ gõ đầu gối dừng lại, giương mắt nhìn qua.
Trong lòng Tư Mã Vanh biết hắn không phải là kẻ dễ dãi, nâng hết tinh thần ung dung thản nhiên nhìn hắn.
Vương Thuật Chi rất hứng thú, mặc dù trên mặt không cười nhưng đáy mắt lại tự nhiên toát lên ba phần vui vẻ, phàm là những người từng gặp Vương Thuật Chi đề khen hai con ngươi của hắn như mã não, thâm thúy mà tràn ngập đủ màu sắc, dù chỉ nhàn nhạt liếc một cái, cũng lộ ra sự quyến rũ tự nhiên đáng kinh ngạc.
Tư Mã Vanh nhớ tới khuôn mặt có bảy phần tương tự hắn trước khi chết, nhưng thô kệch hơn, thiếu một ít khí phách, liền đoán là đường huynh Vương Trọng Chi của hắn, chỉ là không biết chuyện tạo phản, rốt cuộc hắn có bao nhiêu công lao trong đó.
“Ngươi biết đánh cờ?” Vương Thuật Chi hơi thẳng người, khẽ gõ ngọc trầm hương Như Ý trong bàn tay, có vài phần đắc ý, chỉ cảm thấy người trước mắt vô cùng ung dung, hai con người đen cực kỳ tĩnh mịch, dường như nhìn không thấy đáy.
Tư Mã Vanh không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Sơ sơ biết một vài chút.”
Vương Thuật Chi vuốt cằm, ống tay dài phất nhẹ, ngọc Như Ý chỉ vào bàn cờ: “Thử xem.”
Hết chương 2