Quân Lâm Dưới Thành

Chương 60: Chương 60




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tư Mã Vanh dùng xong điểm tâm lại quay lại thư phòng ngồi vào chỗ của mình thì thấy quản sự trong phủ vội vã chạy vào, liền đặt bút hỏi: “Chuyện gì thế?” LQĐ

Quản sự cung kính nói: “Công tử Yến Thanh, Đinh tòng sự của Mạc phủ bên ngoài cầu kiến.”

“Cầu kiến?” Tư Mã Vanh hơi nâng mắt, “Hắn ta muốn gặp ai.”

“Thừa tướng.”

Tư Mã Vanh nghe xong thấy buồn cười: “Hắn ta không biết giờ này Thừa tướng đang vào chầu triều sao? Sau khi lâm triều còn một đống chuyện cần xử lý, chưa đến trưa là chưa về được.”

Quản sự lập tức hiểu ra: “Vậy lão nô bảo hắn ta về trước.”

Tư Mã Vanh gật đầu, không nói gì thêm.

Trong phủ Thừa tướng này, từ trên xuống dưới đều là người rất có mắt nhìn, bây giờ nghiễm nhiên tất cả mọi người coi y như nửa chủ phủ, phàm là Vương Thuật Chi không ở nhà thì tất cả đều do y định đoạt.

Mặc dù mọi người hiểu lầm khiến Tư Mã Vanh có chút bất đắc dĩ nhưng cũng lười giải thích rõ, bởi vì cái gọi là càng tô càng đen, cũng chỉ có thể để mặc bọn họ.

Không bao lâu, bên ngoài dần có tiếng động lớn ồn ào, Tư Mã Vanh nhíu mày đứng dậy đi ra ngoài, trực tiếp bước ra cửa lớn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đinh Văn Thạch đứng dưới thềm đá ngoài cửa, vừa thấy y ra liền lộ vẻ mặt giận dữ: “Thừa tướng không ở trong phủ, ngươi có quyền gì từ chối ta không cho vào? Phủ Thừa tướng này từ bao giờ đến lượt ngươi hạ lệnh thế hả? Ngươi ở Mạc phủ cũng chỉ là chủ bộ nho nhỏ, lại đối xử vô lễ với phụ tá Mạc phủ như vậy!”

Tư Mã Vanh kinh ngạc nói: “Chẳng phải Thừa tướng đã bãi bỏ chức vụ của ngươi sao? Sao ngươi còn lấy khoác tên người trong phủ cho mình? Hơn nữa, Thừa tướng không ở nhà, ngươi vào để làm gì?”

Đinh Văn Thạch hừ lạnh: “Thừa tướng bị người ta lừa gạt, ta tất nhiên muốn đòi lại công bằng, Thừa tướng không có ở đây, vậy ta chờ ngài ấy về!”

“Ừ, vậy ngươi ở đây chờ đi.” Tư Mã Vanh tùy ý gật đầu xoay người rời đi.

Sắc mặt Đinh Văn Thạch tái nhợt: “Ngươi một gã nam sủng nho nhỏ lại dám cuồng vọng tự cao tự đại như vậy! Từ trước tới giờ phủ Thừa tướng lấy lễ đối đãi với khách tới nhà, ngươi làm như thế quả thật nhất định sẽ tổn hại thể diện Thừa tướng!”

Tư Mã Vanh chẳng muốn tranh luận với hắn ta, dứt khoát rời đi.

Đinh Văn Thạch tức giận càng sâu, xông lên bậc thang lại bị hộ vệ canh cửa ngăn lại.

Quản sự tiến lên hai bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Nếu như phủ Thừa tướng đều không từ chối tất cả khách tới, chẳng phải không còn uy nghiêm? Trước khác nay khác, bây giờ Đinh tòng sự chỉ là dân chúng bình thường, nên nhận rõ thân phận của mình mới đúng, chuyện này không phải công tử Yến Thanh cố ý gây khó dễ, thật sự Thừa tướng có lệnh, không thể cho tất cả những người không liên quan tùy tiện vào phủ.”

Sắc mặt Đinh Văn Thạch lúc trắng lúc xám, trong lòng thầm mắng gió chiều nào theo chiều ấy, ỷ thế hiếp người, ngoài miệng lại không dám nói ra.

Hắn ta vốn định tới sớm chờ thêm nửa ngày để thể hiện thành ý, cũng cầu xin Thừa tướng thu hồi mệnh lệnh, chỉ là không nghĩ tới lại bị chặn cửa không cho khách vào nhà, ngẩng đầu nhìn trời càng lúc càng nắng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nửa ngày đó, lần lượt có hai vị đại thần tới bái phỏng, lại có một vị phụ tá của Mạc phủ tới thảo luận chuyện quan trọng, có một thợ may tới đo kích cỡ của mọi người để chuẩn bị y phục mặc theo mùa, đều được cung kính lễ độ mời vào, làm Đinh Văn Thạch vẫn thủ bên ngoài tức giận sắc mặt đỏ như sắt nung.

Tư Mã Vanh dùng lễ tiết khác nhau mời những người này vào, trong lúc đó thu được không ít lần lén nhìn trộm dò xét ý tứ sâu xa, khóe miệng hơi co quắp.

Cuối cùng Vương Đình ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Ngươi đắc tội với Đinh Văn Thạch à? Vừa rồi mấy người kia đều quen biết hắn ta, thấy hắn ta đứng ở cửa ra vào nên tò mò hỏi, ngươi đoán hắn nói thế nào?”

Tư Mã Vanh vẫn không nâng mí mắt lên nhìn, lạnh nhạt nói: “Nam sủng của Thừa tướng ỷ thế hiếp người, đầu tiên là xúi giục Thừa tướng bãi nhiệm chức vụ của hắn ta, lại dùng quyền tự cho mình là chủ phủ chặn hắn ta ngoài cửa lớn.”

Vương Đình vừa nghe xong trợn trừng hai mắt, kích động nói: “Quá đúng luôn! Hắn ta nói như vậy đấy! Ngươi lại đoán được!”

“Không khó đoán.”

Vương Đình khàn giọng nói: “Cái tên Đinh Văn Thạch này ta đã sớm nhìn hắn ta không quen mắt, tự phụ tự kiêu không nói, đầu óc còn không dùng được. Ngươi nói đầu năm nay, quan lại quyền quý nuôi một hai nam sủng có gì là kỳ lạ? Làm nam sủng sao lại mất mặt? Tên họ Đinh này kiến thức quá nông cạn!”

Tư Mã Vanh nâng mắt nhìn lên xà nhà, thở dài xoay người đi vào trong.

Vương Đình đuổi theo, nói tiếp: “Nhắc tới nam sủng, ta thế nhưng không hiểu, những mỹ nam tử đó bôi phấn, yểu điệu như cây liễu đón gió, nhìn chẳng khác gì nữ tử, thích bọn họ làm chi? Có mấy người nuôi nhiều trong nhà, bọn họ còn tranh giành tình nhân, cả ngày chả làm gì, chỉ ganh đua sắc đẹp, thật không hiểu những người đó nghĩ thế nào…. Cho nên nói, vẫn là Thừa tướng chúng ta thật tinh mắt! Vừa chọn đã chọn được một người trông vừa đẹp vừa rất hữu dụng! Một người tương đương mười người!”

Mí mắt Tư Mã Vanh nhảy dựng mấy cái, dừng lại xoay người mặt không đổi sắc nhìn hắn ta.

Vương Đình nháy mắt mấy cái, “Ta nói có đúng không?”

“…..” Tư Mã Vanh nghiến răng nói: “Rất đúng.”

Vương Đình cười ha ha, có chút đắc ý xoay người rời đi.

Đến trưa, xe ngựa của Vương Thuật Chi dừng trước cổng ra vào phủ Thừa tướng, rèm vừa nhấc lên, Đinh Văn Thạch đứng một nắng đến váng đầu hoa mắt liền vọt tới trước mặt, kìm nén tức giận chắp tay hành lễ: “Thảo dân Đinh Văn Thạch bái kiến Thừa tướng!”

Vương Thuật Chi xuống xe nhìn hắn ta, cười cười: “Có việc gì?”

Đinh Văn Thạch thấy hắn cười lạnh lùng, cắn răng: “Thuộc hạ quả thật có xung đột với công tử Yến Thanh vài câu, vì vậy mà Thừa tướng trách cứ, thuộc hạ không một câu oán hận, nhưng vì vậy mà Thừa tướng bãi miễn chức vụ của thuộc hạ, thật sự không thích đáng. Việc này truyền đi, Thừa tướng trong mắt mọi người chính là trầm mê nam ắc, là hôn quan chẳng phân biệt được nặng nhẹ! Mong Thừa tướng nghĩ lại, đừng để bị một tên nam sủng ảnh hưởng tới quyết định!”

Vương Thuật Chi phất tay bảo người đánh xe chạy xe về, quay đầu nhìn hắn ta: “Ngươi nói ta là hôn quan?”

“Thuộc hạ không dám! Chỉ là Thừa tướng khăng khăng cố chấp như vậy, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ biến thành hôn quan.”

Vương Thuật Chi lại cười: “Ngươi nghĩ rằng ta bãi miễn chức vụ của ngươi là vì ngươi xung đột với Yến Thanh.”

Đinh Văn Thạch hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải? Thuộc hạ cũng không có sai lầm gì, nếu không phải do công tử Yến Thanh xúi giục, sao Thừa tướng lại vô duyên vô cớ có quyết định này?”

Đáy mắt Vương Thuật Chi thêm mấy phần lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Ngươi nói mấy lời nhục mạ như vậy Yến Thanh cũng không thèm để ý, y không thèm để ý tất nhiên ta cũng không để trong lòng. Chỉ là lúc Mạc phủ xảy ra nhiễu loạn, ngươi lợi dụng việc công để trả thù riêng, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự, ta không muốn tính mạng của người là đã tận tình tận nghĩa, ngươi còn có gan chạy tới đây?”

Đinh Văn Thạch biến sắc: “Thuộc hạ chưa bao giờ làm việc hổ thẹn với Mạc phủ, do đâu mà Thừa tướng nói chuyện đó?”

Ánh mắt Vương Thuật Chi nặng nề nhìn hắn ta một cái, không muốn nhiều lời ở trước cửa ra vào, xoay người bước lên thềm đá vào nhà.

Đinh Văn Thạch ngây ngốc hồi lâu, trong lòng vẫn cảm thấy Vương Thuật Chi có ý gây khó dễ, đứng bồi hồi trước cửa ra vào một lúc lâu rồi căm phẫn rời đi, chỉ là tới Mạc phủ gặp Triệu trưởng sử mới biết, ngày đó Tư Mã Vanh không tuy hủy hết toàn bộ văn kiện mà nhét một ít vào trong người, lúc bấy giờ mới hiểu được hàm ý trong lời Vương Thuật Chi nói.

Triệu trưởng sử coi như có chút giao tình với hắn ta, hỏi: “Sau này Đinh tòng sự có tính toán gì không?”

Đinh Văn Thạch trầm mặc một hồi, cuối cùng cười lạnh: “Ta một kẻ nhà nghèo con vợ lẽ, còn có thể tính toán gì? Tất nhiên là rời khỏi kinh thành, tìm đường khác mưu sinh.”

Triệu trưởng sử gật đầu, không nói gì thêm.

Đinh Văn Thạch đứng trước cửa ra vào của phủ Thừa tướng nửa ngày, vấn đề kế sinh nhai không được giải quyết thích đáng, ngược lại truyền tin tức Thừa tướng bị nam sắc làm say mê đầu óc choáng váng ra ngoài. Tuy lúc trước có một số người có phần hiểu rõ tình hình, nhưng lúc này cộng thêm những người lần lượt tới kính thăm phủ Thừa tướng thêm mắm dặm muối, đẩy Tư Mã Vanh ở trên trời chứ không ở dưới đất, lập tức khiến kinh thành chấn động một trận, hai ngày ngắn ngủi, đã thành bí văn đầu đường cuối ngõ không một ai không biết, không một ai không hiểu, cũng có vô số tâm hồn thiếu nữ trẻ tuổi bị vỡ vụn.

Cách mấy ngày sau, Vương Thuật Chi mang vẻ mặt lo lắng trở lại trong phủ, nhìn Tư Mã Vanh thở dài liên tục.

Tư Mã Vanh bị hắn làm da đầu run lên, để sách trong tay xuống hỏi: “Thừa tướng gặp chuyện gì phiền lòng hả? Hôm nay khăn nhận không đủ để may màn che? Hay là trái cây nhận không đủ ăn?”

Vương Thuật Chi lắc đầu: “Cũng không phải, sao ta lại tham mấy món lời nhỏ đó?”

Tư Mã Vanh nghi ngờ nhìn hắn.

Vương Thuật Chi dù vẻ mặt lo lắng nhưng tư thế thái độ ngược lại cự kỳ thảnh thơi, cứ như vậy ngồi xuống dựa vào ghế, một tay cầm ngọc Như Ý nhẹ nhàng lắc lư, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Hôm nay lâm triều thì phương Bắc truyền cấp báo, nói khoảng thời gian này nước Lương bắt đầu quấy nhiễu biên giới….”

Nước Lương nằm ở giữa Đại Tấn và nước Tần, có thể nói là nước nhỏ chen ở giữa, sức mạnh quốc gia tuy nhỏ nhưng không thể diệt vong, dường như con rận này sợ người ta chưa phiền lòng không bằng, nếu không phải nước Tần chưa kết thúc nội loạn, Đại Tấn cũng chưa yên ổn, họn họ sẽ không có cơ hội hung hăng ngang ngược đến bây giờ.

Tư Mã Vanh nghe xong nhíu mày: “Nếu triều đình không phái binh đi vây quét, chờ mai này bọn chúng lớn mạnh hơn, sợ là muốn hối hận cũng không kịp.”

“Haizzz… Ta chính là có ý đó, nghe tin xong lập tức liên hợp chư vị đại thần, thỉnh cầu để Đại tư mã dẫn binh Bắc chinh.” Vương Thuật Chi nói đến đây thì dừng một lát, ghé sát y: “Ngươi đoán Hoàng thượng nói thế nào?”

Tư Mã Vanh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng lộp bộp một tiếng, trấn định nói: “Hoàng thượng nắm trong tay binh quyền đoạt từ chỗ Dữu Mậu, chắc hẳn sẽ không đồng ý đề nghị của Thừa tướng.”

Vương Thuật Chi nhìn y cười rộ lên: “Ngươi đã đoán đúng! Hoàng thượng nói: Nước nhỏ như vậy, cần gì điều động binh lực, Đại tư mã vừa đánh giặc xong, phải nghỉ ngơi đã, việc này đừng ngại cứ giao cho Tạ đại nhân Tạ Trác.”

Tư Mã Vanh rũ mắt không nói.

Vương Thuật Chi có chút tiếc nuối thở dài: “Nghe nói Tạ Trác cực kỳ văn thao vũ lược (Giống như hay văn giỏi võ), chuyện này giao cho ông ta cũng không có gì chê được, chỉ là quyền cầm quân này…. Sợ là sau này sẽ rơi vào tay Tạ thị.”

Tư Mã Vanh nâng mắt, thấy hắn cười mỉm nhìn mình liền không dấu vết quay đầu sang một bên, “Thừa tướng đừng lo, từ trước tới giờ Tạ thị bo bo giữ mình, chắc sẽ không gây bất lợi cho Thừa tướng như Dữu thị.”

“Hi vọng như thế.” Vương Thuật Chi cầm Như Ý gõ trán, “Chỉ là ta có chút không hiểu, Tạ thị yên ắng nhiều năm, sao gần đây đột nhiên không muốn làm người ngoài cuộc nữa?”

Tư Mã Vanh mím môi không lên tiếng, chỉ xem như hắn đang lẩm bẩm.

Ánh mắt Vương Thuật Chi đảo một vòng, lại nghĩ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, Hoàng thượng đột nhiên không khỏe, nói mấy ngày sẽ không tảo triều, cuối cùng ta cũng có thể lén lười biếng mấy hôm, không cần dậy sớm nữa.”

Tư Mã Vanh nghe xong sửng sốt, nghĩ một lúc, chấn động tinh thần, vội hỏi: “Hoàng thượng đang yên đang lành sao lại không khỏe trong người?”

Vương Thuật Chi đột nhiên trầm mặc, đôi mắt sắc tối xuống, qua hồi lâu mới mở miệng: “Ta thấy mặt ông ta đỏ, tinh thần sáng láng, không phải chứng bệnh bình thường, sợ là…. Uống ngũ thạch tán (đá thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, đá lưu huỳnh và đá đỏ, có tác dụng như thuốc kích dục – Theo wikipedia.org.)

Tay Tư Mã Vanh trong tay áo cuộn chặt lại, nắm rất chặt lại buông ra.

Y nhớ rõ đời trước cũng khoảng thời gian này, Hoàng đế vì dùng quá liều ngũ thạch tán, đột nhiên cởi hết y phục như bị điên, sau đó liền ngã xuống đất không dậy nổi, mấy hôm sau lại được thái y cứu về, không bao lâu ông ta lại phát bệnh lần nữa, lần đó nằm trên giường gần nửa tháng.

Nằm trên giường nửa tháng…. Mặc dù không biết đời này có như đời trước không, nhưng dù sao cũng nên thử một lần.

Tư Mã Vanh nhanh chóng cân nhắc một hồi, quay đầu nhìn Vương Thuật Chi, đang muốn mở miệng thì phát hiện hắn một lúc lâu chưa từng lên tiếng, vẻ mặt có vài phần ngơ ngác, không nhịn được đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: “Thừa tướng?”

Vương Thuật Chi đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn y: “Hả?”

Tư Mã Vanh nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

Vương Thuật Chi dừng một chút, thở dài: “Mấy danh sĩ nhà quyền quý đều chạy theo ngũ thạch tán như vịt, nhưng từ đầu tới cuối đều không chịu thừa nhận, đây là thứ hại người. Năm đó cha ta chính là vì dùng ngũ thạch tán quá liều, tuổi còn trẻ đã bị mất mạng.”

Tư Mã Vanh thấy vẻ mặt hắn buồn bã, ngực bỗng dưng xiết chặt, vốn cho rằng cả đời mình sẽ không thể nhận thức tình cha con, nhưng thời khắc này không hiểu sao trong lòng sinh ra cảm xúc, tay đặt trên bàn vô ý đưa về phía hắn, lúc sắp cầm tay hắn đột nhiên lấy lại tinh thần nên vội vàng thu tay về.

Vương Thuật Chi không phát hiện ra, chỉ là thấy trong mắt y hiện ra vài phần quan tâm, không nhịn được cười rộ lên: “Yến Thanh, ngươi đang quan tâm ta hả?”

Vẻ mặt Tư Mã Vanh hơi bối rối, cũng không đáp lại.

Vương Thuật Chi lộ vẻ cảm động, thò tay ra cầm tay y, ghé sát vào hỏi y lần nữa: “Ngươi đnag quan tâm ta hả?”

Tư Mã Vanh thấy hắn dựa vào mình quá gần, trong mắt có sự hoảng hốt, vội lấy lại bình tĩnh: “Thừa tướng có biết, người uống ngũ thạch tán một khi phát bệnh, sau đó sẽ càng không thể cứu vãn.”

Vương Thuật Chi cười khổ: “Tất nhiên ta biết, nhưng thời gian phát bệnh sẽ càng dài hơn.”

Tư Mã Vanh gật đầu, “Nói như vậy, chỉ sợ không bao lâu sau lại có thể bị bệnh lần nữa, hơn nữa không chỉ hai ba ngày.”

Vương Thuật Chi nghe ra y có ý ở ngoài lời, nghiêm mặt nhìn y: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tìm cớ để Thái tử rời khỏi kinh thành.”

Vương Thuật Chi yên lặng nhìn y một lúc, đột nhiên bật cười: “Bây giờ đúng là có một cơ hội.”

Hôm sau, dưới sự âm thầm bày mưu đặt kế của Vương Thuật Chi, liên tiếp có mấy vị đại thần dâng thư đề cập tới chuyện lũ lụt phương Nam, nói Thái tử nên tới đó đốc thúc công việc cứu trợ thiên tai, phân ưu vì Hoàng thượng.

Thái tử đúng là thận trọng từ lời nói đến việc làm, dựa trên nguyên tắc suy nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đối với mấy chuyện này chỉ sợ tránh còn không kịp, sợ đi sai một bước liền mang tai họa tới cho mình, nhưng Hoàng đế đang bới lông tìm vết hắn ta, vốn đang có chút do dự, kết quả nhìn bộ dạng không tình nguyện kia, lập tức sinh lòng không vui, rất nhanh phê duyệt tấu chương.

Tạ Trác lên Bắc kháng địch, Thái tử xuôi Nam cứu trợ thiên tai, Hoàng thượng lại ít lộ mặt. Kể từ đó Vương Thuật Chi gánh một đống chuyện, tuy trách nhiệm trên vai nặng nề nhưng an nhàn hơn ngày trước rất nhiều, không cần sáng nào cũng vào chầu triều, tạm thời cũng không cần lo lắng ai tính kế hại mình, vừa rảnh rỗi tâm tư liền buộc trên người Tư Mã Vanh không gỡ xuống được.

“Yến Thanh, thời gian này ngươi mệt mỏi, chúng ta lâu chưa du sông Tần Hoài, tối ngươi đi theo ta nhé?”

Tư Mã Vanh thấy hắn nhìn mình tha thiết, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia âm trầm như dòng nước xoáy, đối mặt lâu liền có chút thất thần, không chút do dự gật đầu đồng ý.

Tâm tư Vương Thuật Chi vui sướng cả ngày, lúc bóng đêm buông xuống mang y tới thuyền hoa, hôm nay thời tiết hơi nóng, sau khi đêm xuống có gió thổi qua, cảm thấy vô cùng khoan khoái, lại thêm hai bên bờ sông Tần Hoài cây cao ngút trời, thỉnh thoảng tô điểm chút hoa sen hồng nhạt, mùi thơm bát ngát bốn phía, quả thật làm người ta sảng khoái tinh thần.

Bên trong rèm cửa đốt lư hương, làn khói dưới ngọn đèn dầu hết sức mờ ảo, Vương Thuật Chi đưa ly rượu nhỏ tới bên miệng Tư Mã Vanh, thấp giọng nói: “Đây là hoa đào ta đặc biệt sai người ủ, mùi rất nhẹ, không giống rượu trắng, một ngụm nhỏ sẽ không bị say.”

Tư Mã Vanh nâng mắt, nhìn bộ dạng hắn cười yếu ớt lại chờ mong, thấy một luồng sóng nhộn nhạo, còn chưa uống đã thấm vài phần men say.

Vương Thuật Chi thấy y bất động, liền buông ly rượu nhỏ xuống, bất đắc dĩ than nhẹ: “Vốn định lừa ngươi uống rượu, ngươi say rất dễ bảo, nhưng đột nhiên nhớ tới lần trước ngươi say nửa lời cũng không chịu thốt ra khỏi cổ họng. Haizzz…. Vẫn là quên đi!”

Tư Mã Vanh sửng sốt một chút: “Thừa tướng muốn hỏi gì?”

Vương Thuật Chi nâng trán suy nghĩ, đứng dậy ngồi vào bên cạnh y: “Yến Thanh, mối thù của ngươi báo xong chưa?”

Tư Mã Vanh không ngờ hắn sẽ hỏi tới chuyện này, lại sững sờ, lắc đầu.

“Ta cũng đoán như thế, nếu không ngươi sẽ không nghĩ biện pháp tiếp tục ngấm ngầm mưu tính Thái tử.” Vương Thuật Chi hớp một ngụm rượu, đưa tay ôm y, mỉm cười nhìn y: “Ta vốn cho rằng kẻ thù của ngươi ở trong gia tộc Dữu thị, nghĩ Dữu Mậu thất thế, Dữu thị không gượng dậy nổi, mắt thấy không phải có thành tựu gì nữa, ngươi cũng đã báo được đại thù, bây giờ xem ra thì hẳn là bản thân Thái tử?”

Tư Mã Vanh không thể làm gì khác hơn là hàm hộ gật đầu: “Thái tử là tâm phúc của Dữu thị, tất nhiên phải mưu tính Thái tử xong mới có thể báo được đại thù.”

“Dữu thị và ngươi có thù hận gì?”

Trong tai Tư Mã Vanh nghe tiếng ếch ộp, nâng mắt liền trông thấy màn lụa chậm rãi đung đưa trong gió, trong lòng bỗng chùng xuống, thấp giọng nói: “Mẫu thân của ta bị bọn chúng hại chết, ta thiếu chút nữa cũng bị bọn chúng hại chết, mối thù nhà tan cửa nát, tất nhiên muốn cả Dữu thị trả nợ.”

Vương Thuật Chi chưa từng nghe y nhắc tới cha, trong lòng hơi kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi, chỉ là cánh tay xiết chặt thêm, ôm y trước ngực, cười nói: “Kẻ thù của Thái tử rất đông, Hạ Tri Chương coi là một người, ngươi là một người, ta cũng miễn cưỡng tính vào, hơn nữa còn người ngoài sáng và trong tối chờ bỏ đá xuống giếng, sợ là bọn chúng chống đỡ không được bao lâu.”

Tư Mã Vanh bị ép dựa vào ngực hắn, cảm nhận ngực hắn rung động rất nhỏ, gò má đột nhiên như lửa đốt, vội giãy dụa ngồi thẳng người: “Đa tạ Thừa tướng cho ta cơ hội báo thù.”

Vương Thuật Chi hơi nghiêng đầu, dưới ánh sáng mờ tối không nhìn ra vẻ mặt y, liền đưa tay bưng lấy mặt y sờ sờ, ý cười trong mắt càng sâu: “Thật sao? Ngươi muốn cám ơn ta thế nào?”

Tư Mã Vanh dừng một chút.

Vương Thuật Chi cười khẽ một tiếng: “Ta nên cám ơn ngươi vừa nói mấy lời thật lòng với ta, xem như hai ta huề nhau.”

Tư Mã Vanh mím môi không nói.

Vương Thuật Chi ghé sát, hôn lên môi y một cái, lại không rời đi: “Ngươi tên gì?”

Tư Mã Vanh thầm giật mình: “Yến Thanh.”

“Tên thật.”

“Chữ Yến Thanh.”

Vương Thuật Chi dở khóc dở cười, xoa cằm y: “Cái miệng này của ngươi thật sự khó có thể cạy mở.”

Tư Mã Vanh bị hắn dựa vào mập mờ như thế, tinh thần có chút hoảng loạn, dời tầm mắt sang chỗ khác nói: “Một khi Thừa tướng đã ban cho chữ, thì tuyệt đối sẽ không sửa lại, ta nói mình tên Yến Thanh cũng không sai.”

Hô hấp của Vương Thuật Chi hơi khựng lại, mạch nước ngầm trong mắt chợt xoáy gấp: ‘Sẽ không sửa?”

Tư Mã Vanh nghe trong giọng nói của y lộ chút khàn khàn, tay bên hông không nhịn được xiết chặt, vẻ mặt căng cứng hàm hồ lên tiếng: “Ừ.”

Vương Thuật Chi nhìn thẳng vào y, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm vui sướng khiến hắn không kịp trở tay, không khỏi lại ôm chặt lấy y: “Đây chính là ngươi nói.”

Tư Mã Vanh không biết nên trả lời thế nào.

“Rượu hoa đào này quả thật không dễ say đâu, ngươi nếm thử xem?”

Toàn thân Tư Mã Vanh cứng đờ, không ngờ hắn lại chuyển từ câu chuyện sang tới rượu, nhất thời bối rối: “Hả?”

Vương Thuật Chi nghe y hơi mơ màng đáp một tiếng, khẽ bật cười, nhấc bầu rượu hớp một ngụm, ánh mắt sáng lấp lánh, sau đó liều mạng môi kề môi với y, một tay giữ cằm y ép y há miệng, không để y kháng cự, dứt khoát đẩy rượu vào cho y.

Rượu này quả thật không thấy cay, vào cổ trơn tuột, Tư Mã Vanh hiếm khi không bị sặc, khoảnh khắc nuốt xuống thì bị hắn công thành chiếm đất.

Cổ họng Vương Thuật Chi thoáng chốc như bị thiêu cháy, nghiêng người đẩy y ngã xuống, triền miên hôn hít, bờ môi nóng bỏng, đầu lưỡi xâm nhập từng tấc một, càng động tình càng không nhịn được tăng thêm lực đạo, cuối cùng làm như hận không thể ăn tươi nuốt sống, hôn người dưới thân đến lúc hơi thở lộn xộn.

Trong đầu Tư Mã Vanh trống rỗng, quên đẩy ra, cũng không chống cự, đang dần dần bị động rơi vào tay giặc, chỉ cảm thấy thấy mình bị một cái lưới lớn càng thu càng chặt, không thở nổi, cuối cùng không nhịn được, từ khóe môi bật ra một tiếng hừ khẽ.

Vương Thuật Chi thiếu chút nữa bị tiếng hừ này trêu chọc ra lửa, vội buông đôi môi ra, thở ồ ồ cúi người nhìn y: “Yến Thanh….”

Ngực Tư Mã Vanh phập phồng lợi hại, đôi mắt sâu kín sớm trở nên mê loạn, chỉ cảm thấy một tiếng này xông thẳng vào ngực, ngay cả người cũng không bị khống chế run nhẹ một cái.

Vương Thuật Chi lại hôn y, hai tay vén áo di chuyển thăm dò vào bên trong y phục.

Tư Mã Vanh bị đầu ngón tay nóng hổi của hắn chạm vào một cái, đột nhiên bừng tỉnh, vội đè cánh tay hắn lại, giọng khàn khàn nói: “Thừa tướng!”

Vương Thuật Chi trấn an hôn lên khóe môi y, tay lại không chùn bước đặt trên eo y, không nhẹ không nặng vuốt ve đi xuống. xin ủng hộ chính chủ LQĐÔNNN

“Ừm….” Tư Mã Vanh thở dồn dập, lại vội cắn môi, hàm hồ nói: “Dừng tay!”

“Được.” Cổ họng Vương Thuật Chi căng cứng, trong miệng đáp lơi nhưng lại không lui ra ngoài.

Y phục Tư Mã Vanh hơi lộn xộn, nhíu chặt mày, mặt nóng lên, cắn rắng chịu đựng những nụ hôn liên tiếp rơi xuống cổ, ngực, thiếu chút nữa lại mê loạn, cũng may cuối cùng hắn cũng buông y ra.

Vương Thuật Chi cắn nhẹ lên môi, giọng nói trầm thấp lộ vẻ bị đè nén ngấm ngầm chịu đựng: “Có câu nói kia của ngươi, ta đã vô cùng thỏa mãn.”

Tư Mã Vanh ngẩn ngơ.

“Ngươi cả đời này, chỉ có thể gọi là Yến Thanh.”

Hai người dây dưa hồi lâu, dưới ánh sáng mờ ảo lại có thể nhìn rõ nét mặt đối phương, Tư Mã Vanh nhìn thẳng hắn, thấy kiều diễm trong mắt y, quả thật có vài phần say, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”

Vương Thuật Chi chống tay nhỏm người dậy nhìn y nửa ngày, cuối cùng cười nhẹ nhàng: “Ngày mai không có chuyện gì, đêm nay chúng ta không về, cứ ở trên thuyền nhé, được không?”

Tư Mã Vanh nhớ tới bộ dạng đêm nào hắn cũng ăn vạ muốn ở lại chỗ mình, trong lòng có chút tê dại, cũng sinh ra vài phần không đành lòng, thấp giọng đáp: “Được.”

Hết chương 60

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.