Quân Lâm Dưới Thành

Chương 63: Chương 63




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tư Mã Vanh từ Mạc phủ trở về, nghe nói Vương Thuật Chi và Vương phu nhân đi ra ngoài, nhất thời không có chuyện gì làm liền đi tới bên hồ, mới đi tới trước hòn giả sơn liền loáng thoáng nghe thấy có người nhắc tới mình, vô thức dừng chân lại. LQĐ

Giờ đang mùa hè nóng nực, đi qua chỗ nào cũng lá xanh tươi, thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu che giấu tiếng bàn luận xôn xao của hai tỳ nữ, thế nhưng thính lực y khá tốt, lại nghe rõ ràng rành mạch.

“Dù sao công tử Yến Thanh cũng là nam tử, không thể sinh đẻ, lại không có gia đình hiển hách vinh quang, đương nhiên phu nhân không vui!”

“Tuy nói như thế nhưng Thừa tướng đêm nào cũng chạy tới chỗ công tử Yến Thanh, nói không chừng phu nhân cũng không gây khó dễ được ngài ấy.”

“Nhưng Thừa tướng chỉ ngồi một lát đi đã rồi, lạnh nhạt hơn nhiều so với ngày xưa, dù sao Thừa tướng cũng là người con có hiếu, nói không chừng lâu dần lại thật sự nghe lời phu nhân thì sao? Thật ra công tử Yến Thanh không theo Thừa tướng cũng tốt….”

“Sao lại tốt? Chẳng lẽ ngươi xem trọng y? Hì hì!”

“Ọe! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi không thấy mấy hôm nay phu nhân toàn được mấy phu nhân nhà làm quan mời đi du ngoạn sao? Mười nhà thì chín nhà có nữ nhi chưa thành thân. Hôm nay phu nhân kéo Thừa tướng đi, chính là gặp tiểu nữ nhà Si thái úy, nếu công tử Yến Thanh biết được nhất định sẽ đau lòng.”

“Mau soi xuống nước xem bộ dạng ngươi lo lắng chau mày đi, còn nói không phải vừa ý người ta?”

“Ngươi nói ta làm gì! Chính mình còn không phải cũng như thế à! “

“ Ha ha! Ta không nói một đằng nghĩ một nẻo như ngươi! Ta thích thì thế nào? Ngươi hỏi xem trong phủ có mấy người không thích? Tuy thân phận công tử Yến Thanh thấp kém, nhưng khí phách so với Thừa tướng cũng không kém chút nào. Ta tình nguyện gả cho y cũng không muốn gả cho tá điền thô lỗ đâu!”

“ Nghĩ hay lắm, nói không chừng ngày nào đó bị quan lão gia nhìn trúng, Thừa tướng đuổi ngươi đi làm thị thiếp. “

“ Đánh chết ta cũng không đồng ý! Ngươi cái đồ đáng ghét này không nói mấy lời có ích được hả! “

Tư Mã Vanh không chú ý tiếng cười đùa phía sau, chỉ đờ đẫn nâng chân rời đi, mãi đến khi ngồi trong đình nghỉ mát bên hồ mới lấy lại tinh thần, chỉ là sắc mặt gần như tái nhợt.

Mấy hôm trước y viết thư cho Thái hậu, kể nghe nói lần trước phụ hoàng bị bệnh, trong lòng rất lo lắng, lại rất nhớ Thái hậu, vì thế quyết định hồi kinh thăm. Phong thư đó giao cho hoàng huynh, chắc huynh ấy đã phái người đưa tới, ít hôm nữa là giao được vào tay Thái hậu.

Thời gian về cung càng ngày càng gần, tinh thần y lại có phần không ổn, đã liên tiếp vài đêm không ngủ yên, trằn trọc, trước mắt luôn hiện lên cặp mắt tràn ý cười đủ màu sắc của Vương Thuật Chi, không biết nên đối mặt thế nào.

Tư Mã Vanh ngồi bên hồ tới tận mặt trời xuống núi, khiến người hầu trong phủ đi tìm một hồi, nghe nói Thừa tướng ở lại phủ Si dùng cơm, lập tức mất hết khẩu vị, nói dối thấy người không khỏe nên về phòng nghỉ ngơ, mơ mơ màng màng tựa như lại nhớ tới điện ĐìnhVân, Vương Thuật Chi quỳ gối dưới bậc thang nhìn mình, vẻ mặt ảm đảm, trong ngực co rút đau đớn, sững sờ đau đến tỉnh.

Bóng đêm dần dày hơn, Vương Thuật Chi trở lại trong phủ, vừa đưa mẫu thân về nghỉ ngơi liền quay người vội gọi quản sự tới, hỏi: «Hôm nay Yến Thanh ổn không? “

Quản sự đáp một năm một mười: “ Nhìn sắc mặt không tốt, sau khi trở về thì ngồi bên đình một hồi lâu, không dùng cơm đã đi nghỉ. “

Vương Thuật Chi nghe xong nhíu chặt mày, phất tay cho quản sự lui xuống, rút một tập văn kiện giấu trong tay áo để lên kệ, xoay người muốn đi thăm y, chỉ là vừa bước chân ra cửa đã thấy Bùi Lượng vội vàng đi tới, đành dừng chân xoay người về ngồi trước bàn.

Lúc Bùi Lượng đi vào thấy hắn đang rút văn kiện trên kệ, tiến lên trước nói: “ Thừa tướng, gần đây công tử Yến Thanh có mấy lần tới một cửa hàng đồ dùng ở hướng Tây thành, thuộc hạ không tra được y vào đó làm gì, nhưng phát hiện chưởng quầy cửa hàng đó có lui tới với Tạ thị. “

Vương Thuật Chi ngẩng đầu nhìn hắn ta: “ Tra ra dễ dàng như vậy? “

“ Vâng, thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ quái, lần nào công tử Yến Thanh cũng đều công khai đi vào, dường như không lo bị người ta phát hiện ra manh mối. “

Vương Thuật Chi giật mình, rũ mắt nhìn chằm chằm văn kiện trước mặt, thấp giọng nói, «Là y cố ý để ta biết, hay là y không thèm để ý bị ta điều tra ra? “

Bùi Lượng nghe hắn lẩm bẩm không dám lên tiếng bậy bạ, chỉ im lặng.

Vương Thuật Chi lấy lại tinh thần, lại hỏi: «Còn tra ra được những gì? “

«Bọn họ không chỉ có liên lạc với Tạ thì mà còn qua lại thân thiết với Cảnh vương. “ Bùi Lượng thấy đôi mắt Vương Thuật Chi khựng lại, nói tiếp: “ Thuộc hạ cả gan suy đoán, Nhị điện hạ đang dưỡng bệnh ở chỗ Cảnh vương, và mấy người này có liên quan đến nhau, truy cứu căn nguyên đều có quan hệ tới nhị điện hạ. “

Vương Thuật Chi im lặng hồi lâu, gật đầu: “ Nhị điện hạ có thể sống trong cung tới bây giờ cũng không đơn giản, không phải ta xem nhẹ hắn mà chỉ là nghe nói hắn không giống phế nhân, chuyện này chưa từng để trong lòng. Ngươi điều tra một chút, tình hình nhị điện hạ gần đây rốt cuộc thế nào? “

“ Vâng, vậy còn công tử Yến Thanh…. “

“ Khó hiểu…. “ Vương Thuật Chi lắc đầu cười, «Y đã có liên lạc với Hoàng tử, chắn chắn gia tộc trước kia từng tham dự tranh đấu trong triều đình, chỉ là lật rất nhiều hồ sơ nhưng không nhìn ra rốt cuộc y xuất thân từ nhà nào. Từ khi dời đô đến này, nội loạn chưa ngừng lại, cũng có người chết, cũng có người diệt vong, nhưng những người kia đã có thù oán với Thái tử còn phải dòng dõi tương đối cao, bây giờ lại thêm một cái, có liên quan lợi ích cùng Cảnh vương hoặc nhị điện hạ, ngay cả Mạc phủ nắm giữ đầu mối lại không tìm ra đây là gia tộc đặc biệt nào. “

Bùi Lượng có chút giật mình: “ Mạc phủ gần như nắm cơ mật cả nước, lại không tra được? “

Vương Thuật Chi thở dài, phất tay với hắn ta: “ Ngươi lại xem mấy thứ này giúp ta, đây chính là hôm nay ta lừa được từ tay Si thái úy, xem có thể có tìm ra chút manh mối nào không. “

Bùi Lượng không am hiểu xem văn kiện, không khỏi nhức đầu, nghĩ việc này tương đối cơ mật,Thừa tướng không làm mà bảo mình làm nên kiên trì chống đỡ.

Vương Thuật Chi khêu tâm đèn giúp hắn ta, dặn dò một tiếng rồi vội vã đi ra ngoài.

Đến chỗ Tư Mã Vanh, thấy bên trong tối đen, có chút do dự, đưa tay muốn gõ cửa đột nhiên thấy cửa mở từ bên trong ra, không khỏi sửng sốt.

Tư Mã Vanh nâng mí mắt lên, trong mắt toát ra vài phân mê mang ảm đạm, thiếu sáng láng ngày thường, tựa như vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy hắn im hơi lặng tiếng đứng trước cửa, nhất thời lại không biết là đang trong mộng hay ngoài mộng, vô thức đưa ta ra, khi ngón tay cách gò má hắn nửa tấc thì dừng lại.

Vương Thuật Chi vội cầm lấy tay y, đáy mắt tràn đầy vui sướng: “ Yến Thanh! “

Tư Mã Vanh giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, vội rút tay ra: «Ngươi đã về? “

Vương Thuật Chi chỉ vì câu nói đơn giản này mà trong lòng rung động, lại cầm tay y, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt y: “ Tối đệ không ăn cơm à? Khó chịu ở đâu? “

“ Ta không đói. “ Tư Mã Vanh thuận miệng đáp, nhưng vừa mới dứt lời bụng đột nhiên kêu “ Ùng ục “ mấy tiếng, sắc mặt không khỏi xấu hổ.

Vương Thuật Chi vội kéo y vào trong, “ Đệ ngồi trước đi đã, ta đi lấy một ít thức ăn cho đệ. “ Nói xong không đợi y từ chối đã vội vã xoay người đi ra cửa.

Tư Mã Vanh đi tới cửa nhìn hắn bước dần xa dưới ánh mắt, trong mắt chồng chéo bóng dáng cao ngất và bóng lưng cô đơn trong mộng, trong lòng hoảng hốt, vội hít sâu một hơi, xoay người vào ngồi trước bàn.

Vương Thuật Chi gọi người hâm nóng đồ ăn, tự mình cầm hộp đựng thức ăn tới, đồng thời dọn xong cầm đũa nhét vào tay y, cười nói: “ Mau ăn đi, để bụng đói lâu không tốt. “

Tư Mã Vanh thấy hắn cũng cầm bát đũa, kinh ngạc nói: “ Tối Thừa tướng chưa ăn no à? “

“ Đồ ăn trong phủ Si thái úy không hợp khẩu vị của ta, ta ăn rất ít, bây giờ thấy đói bụng. “

Tư Mã Vanh rũ mắt, không suy nghĩ thêm liền gắp thức ăn cho hắn: «Ngươi tới phủ Si thái úy? Chẳng phải lần trước ngươi từ chối hôn nhân mà giận ngươi sao? “

Tròng mắt Vương Thuật Chi hơi sáng lên, nhìn y: “ Ông ta giận, phu nhân ông ta không phải không có não, dứt khoát kéo mẫu thân tới dùng cơm, còn muốn kết thân với ta. “ Nói xong thấy đũa y hơi dừng lại, cười nói: «Ta sẽ không đồng ý. “

Cổ họng Tư Mã Vanh hơi chua, lặng lẽ ăn chút thức ăn, thấy ánh mắt đối diện càng nóng rực, thân thể lại không khống chế nổi nóng lên, vội vuông bát đũa, lúng túng nói: «Làm phiền Thừa tướng lo lắng, ta ăn no rồi. “

Vương Thuật Chi cũng buông bát đũa xuống, mỉm cười nhìn y súc miệng, nhìn y lau miệng, nhất cử nhất động tiêu sái chẳng khác nào đám sĩ tử danh môn, nhưng nơi nào cũng hiện lộ rõ ràng cao quý, thu liễm tác phong đặc biệt y có.

Tư Mã Vanh bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, thấy hắn cúi đầu súc miệng liền che giấu nỗi lòng phức tạp dọn dẹp hộp cơm.

“ Bỏ đó đi, trong phủ không phải không có người hầu. “ Vương Thuật Chi ngăn y lại: “ Ngày mai sắp xếp trong này cho đệ hai người hầu, có việc bất cứ lúc nào cũng có thể phân phó, đỡ phiền phức. “

“ Không cần, ta vốn là một người hầu, để người ta hầu hạ ta không quen. “

“ Vậy sao được? Lý do này lúc đệ vừa chuyển tới đã dùng để từ chối, sao bây giờ còn dùng? Sao đệ lại là người hầu? Bây giờ ai chả biết quan hệ giữa ta và đệ? “

Hơi thở của Tư Mã Vanh hơi loạn, nâng mắt lặng lẽ nhì hắn, con ngươi đen nhánh dưới ánh nến chiếu rọi lộ vài phần mềm mại.

Vương Thuật Chi đưa tay sửa đám tóc lơ thơ trước trán y, đôi mắt hàm chứa tình ý: “Yến Thanh, ta cho đệ thêm hai người hầu, đệ tiếp nhận không? “

Tiếp nhận người hầu chính là tiếp nhận quan hệ bất thường của hai người, trong lòng Tư Mã Vanh hiểu hết, chỉ là có chút do dự đã bị hắn hôn lên môi, ý thức lập tức mê loạn.

Vương Thuật Chi ôm sát eo y, đầu ngón tay xoa nhẹ, sau một hồi mới buông môi lưỡi của y ra, lại liên tục hôn khóe mắt, mũi, gò má các nơi.

“ Đồng ý với ta, được không? “

Hai tay Tư Mã Vanh nắm chặt thành quyền, muốn lùi về sau lại bị hắn đẩy ngã người xuống giường, tư thế mập mờ này lập tức khơi dậy ngọn lửa giữa hai người.

Vương Thuật Chi sợ bản thân mình khó khống chế thêm nữa, vội vàng chống người đứng dậy, nhìn người trên giường thắm thiết, đôi mắt sắc u tối.

Trong lòng Tư Mã Vanh trống rỗng, từ từ mở mắt ra, ngực vẫn đang đập kịch liệt, hai con ngươi lại mờ mịt nhìn về phía bóng mờ trên xà nhà.

Ngón tay Vương Thuật Chi vuốt ve cánh môi y: “ Yến Thanh…. “

Tư Mã Vanh đột nhiên đứng dậy, dựa vào hắn rất gần, mờ mịt trong mắt thoáng chốc không thấy bóng dáng, đôi mắt sâu kín đè nén cảm xúc dày đặc, giòng khàn khàn: “ Nếu đồng ý với huynh, ta sẽ buông tha rất nhiều thứ, ngộ nhỡ tương lai huynh không thể đồng cam cộng khổ với ta, ta….. “

“ Ta sẽ! “ Vương Thuật Chi không chờ y nói xong vội vàng trả lời, ánh mắt sáng quắc nhìn y, “ Đệ làm gì ta đều ủng hộ. “

Tư Mã Vanh nhìn hắn chăm chú hắn, hít sâu một cái, liếm môi, đột nhiên đưa tay ôm lấy gáy hắn, hung hăng hôn lên môi hắn.

Vương Thuật Chi như bị sét đánh, niềm vui sướng khổng lồ đánh sâu vào khiến hắn giật mình tại chỗ, cảm nhận bên môi mềm mại nóng bỏng, hơi thở trở nên nặng nề, một tay ôm chặt lấy y, hận không thể khảm y vào trong ngực, lập tức há miệng đón y vào rồi hung hăng liếm mút đầu lưỡi y.

Trong đầu Tư Mã Vanh thoáng chốc trống rỗng, mi mắt run rẩy, hơi thở dồn dập.

Hai người đang lúc kịch liệt nóng bỏng, chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập hơi khựng lại, chỉ làm như không nghe thấy, không ngờ tiếng động kia càng lúc càng gấp gáp, đành phải dừng lại.

Vương Thuật Chi thở ồ ồ nhìn người dưới thân, hòa hoãn một lúc mới cất giọng nói: “ Xảy ra chuyện gì? “

Tư Mã Vanh nghe giọng hắn khàn khàn, tai nóng lên.

Người phía ngoài vội nói: “ Bẩm Thừa tướng, Hoàng thượng ngất rồi! “

Hết chương 63

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.