Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Lại qua nhiều ngày sau, Hoàng đế vẫn không thấy tỉnh lại như cũ, hàng ngày chỉ có thể đút ít thức ăn lỏng vào bụng, không chỉ sắc mặt tái nhợt mà người cũng gầy tong teo, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi hạc về Tây Phương. LQĐÔN
Nghị vương Tư Mã Khoát ngồi chồm hổm bên giường rộng nhìn mặt ông ta, hai tay trong tay áo nắm chặt, nghĩ tới mấy lời của mấy vị đại thần trong phủ mình đêm qua, không khỏi mỉm cười trào phúng.
Duệ vương không để ý ngôi vị Hoàng đế? Hừ! Đám lão phu kia đúng là bị bộ dạng giả nhân giả nghĩa của Tư Mã Vanh lừa gạt rồi! Hoàng tử con vợ cả chịu đau khổ nhiều năm như vậy, sao có thể không oán hận? Nếu không toan tính cho ngôi vị Hoàng đế, vậy thì tại sao sau khi Thái tử bị phế đã vội vã chạy về kinh thành?
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Tư Mã Khoát liếc mắt nhìn đồng hồ cát bên cạnh, chậm rãi thả lỏng hai tay, đứng dậy hành lễ với Thái hậu và Tư Mã Vanh: “Bái kiến Thái hậu, hoàng huynh.”
Thái hậu ân cần nói: “Sắc mặt Khoát nhi nhìn không được tốt, chắc rất mệt mỏi, mau về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay cứ để Vanh nhi ở đây trông coi.”
Tư Mã Khoát mỉm cười nói: “Không sao, đây là bổn phận làm thần và làm con phải làm, ngược lại nhị hoàng huynh, dù sao thân thể cũng mới khỏe chưa bao lâu, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Tư Mã Vanh cười cười: “Đa tạ tứ đệ, thân thể vi huynh quả thật đã rất khỏe, vị thần y này quả thật rất có bản lĩnh.” Nói xong đột nhiên mặt lộ vẻ kinh hỉ, quay sang nói với Thái hậu: “Vị thần y này có thể chữa bệnh nhiều năm của tôn nhi khỏi, nói không chừng có thể cứu phụ hoàng tỉnh lại!”
Khóe mặt Tư Mã Khoát co quắp, vội vàng nâng mắt nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu giật mình: “Thật không?”
“Tôn nhi không dám đảm bảo, nhưng quả thật thần y này y thuật rất cao minh, hay là để ông ấy tới thử một lần, nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt.”
Thái hậu nghe xong khẽ gật đầu.
“Việc này không ổn!” Tư Mã Khoát nói xong phát hiện bản thân mình hình như hơi nóng nảy, vội ổn định sắc mặt, nhíu mày nói: “Phụ hoàng long thể tôn quý, há có thể tùy tiện để người ngoài cung khám chữa? Ở đây nhiều thái y như vậy, chẳng lẽ không bằng một du y bên ngoài?”
Tư Mã Vanh thấy sắc mặt Quý Viện Phán quản lý Thái y viện không vui, cong môi khó có thể nhận ra: “Ta nằm giường nhiều năm không có chuyển biến tốt, cuối cùng là vị thần y này trị khỏi đấy.”
Quý Viện Phán nhíu mày lắc đầu: “Lời này của Duệ vương sai rồi, có lẽ y thuật của vị thần ý kia không tệ, nhưng chân điện hạ khỏe lên chủ yếu vẫn là do ngâm suối nước nóng kia.”
Tư Mã Khoát đồng ý nói: “Nhị hoàng huynh vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao lai lịch của du y bên ngoài cũng không rõ ràng, để ông ta tiến cung chữa bệnh cho phụ hoàng, nếu ngộ nhỡ phụ hoàng… Chẳng ai chịu trách nhiệm nổi.”
“Phụ hoàng cũng không thể cứ mãi nằm như vậy, tứ đệ thử cũng không nguyện thử một chút sao?” Vẻ mặt Tư Mã Vanh tối xuống.
Tư Mã Khoát vốn định lén đâm chọc y bụng dạ khó lường không ngờ lại bị cắn ngược một miếng, không khỏi hận đến nghiến răng: “Hoàng huynh nói quá lời, thân thể của phụ hoàng liên quan tới cả thiên hạ, tất nhiên chuyện này không thể quyết định qua loa.”
Tư Mã Vanh nhìn về phía Thái hậu: “Lai lịch của thần y cứ điều tra sẽ biết, về phần y thuật, trong cung nhiều thái y như vậy, bốc thuốc thì để từng vị thái y xem qua, sẽ không có vấn đề gì đâu, Thái hậu nghĩ thế nào?”
Thái hậu nhìn y một cái, đắn đo gật đầu: “Có Thái y viện kiểm tra, ngược lại có thể thử xem.”
Thái hậu không ý kiến, việc này nhanh chóng được định đoạt.
Thái hậu mượn lúc không người kéo Tư Mã Vanh lại lo lắng nói: “Vanh nhi, sao con hồ đồ thế? Nghị vương đã lôi kéo nửa số triều thần, lúc này con cần nhất không phải là tìm cách cứu Hoàng thượng tỉnh lại!”
Tư Mã Vanh cười cười, trấn an nói: “Thái hậu yên tâm, mời hay không mời thần y Hoàng thượng cũng sẽ tỉnh lại, chỗ Nghị vương cứ để hắn ta nhảy nhót vài ngày đi.”
Thái hậu nửa tin nửa ngờ, thấy vẻ mặt y chắc chắn, cuối cùng lo lắng gật đầu: “Cũng được, đã như vầy, chỗ Hoàng thượng càng phải trong nom kỹ, ngàn vạn lần không để Nghị vương có cơ hội động tay động chân.”
Tư Mã Vanh thấp giọng nói: “Đông công công bên cạnh phụ hoàng là người của Vương thừa tướng, ông ta sẽ xem chừng.”
Thái hậu chấn động: “Vương thừa tướng! Hắn….”
Tư Mã Vanh khẽ gật đầu.
Thái hậu lập tức kinh hỉ: “Không thể tưởng tượng được có thể được Vương thừa tướng ủng hộ! Có hắn phần thắng có thể lớn hơn! Nhưng, chẳng phải con luôn đóng cửa từ chối tiếp khách sao? Khi nào cùng hắn….”
Vẻ mặt Tư Mã Vanh thoáng xấu hổ rồi biến mất, chuyển đề tài câu chuyện: “Đợi sau khi cậu chiến thắng trở về, thì chúng ta càng có phần thắng.”
Thật ra Tư Mã Vanh nói mấy lời này là để trấn an Thái hậu, với sự hiểu biết của mình về Hoàng đế, tạm thời mình không cần lôi kéo bất kỳ ai, chỉ cần chờ Hoàng đế tỉnh lại là được, trong triều nhiều nhất là gió chiều nào theo chiều đó, lôi kéo lòng người không vội một chốc một lát được.
Không lâu sau, Tư Mã Thiện nhận được thư tay của Tư Mã Vanh, vội vàng chuẩn bị xe ngựa và hộ vệ có thân thủ tốt.
Rất nhanh, ý chỉ của Thái hậu cũng tới, bảo hắn phái người đưa thần y tới kinh thành trị liệu cho Hoàng đế.
Ngày hôm sau, Tư Mã Thiện vui tươi hớn hở đưa mắt nhìn đoàn xe rời đi, về phần thần y, tất nhiên vẫn còn trong núi.
Trong phủ Nghị vương ở kinh thành, đêm đã khuya, Tư Mã Khoát và mấy vị phụ tá cùng đại thần đang thấp giọng bàn bạc.
Tư Mã Vanh tuy là con vợ cả, nhưng y hồi kinh chưa lâu, căn cơ chưa ổn, vả lại bây giờ Tạ Trác dẫn binh bên ngoài, lần này Hoàng đế hôn mê mà nói chính là thời cơ tốt nhất với mình, ngộ nhỡ Hoàng thượng tỉnh lại, thời gian lâu sẽ khiến Tư Mã Vanh có cơ hội mở rộng thế lực.
“Tận dụng thời cơ, cơ hội không tới hai lần!” Vài vị tâm phúc hiển nhiên cùng có suy nghĩ như hắn ta, đều lo lắng ra mặt.
Tư Mã Khoát nghĩ tới thừa dịp này ra tay trong cung, nhưng đó chính là giết cha cướp ngôi, ngộ nhỡ để lộ tin tức, ngôi vị Hoàng đế kia sợ ngồi cũng không ổn, nếu không nắm chắc vạn toàn, hắn ta không dám biểu lộ chút tâm trạng thực nào.
Hơn nữ, trong cung có Thái hậu nắm giữa, bản thân mình ngày xưa xem thường hoạn quan nên không bỏ công sức trên người bọn họ, bây giờ nếu tránh né tai mắt người khác khó càng thêm khó.
Chẳng lẽ thật sự phải đợi đến lúc Hoàng đế tắt thở?
Tư Mã Khoát không chút nào cảm thấy bản thân mình như thế là đại nghịch bất đạo không đúng lẽ thường, cuộc đời không có chân tình, người người đều như thế.
Đang nhíu mày thì một tâm phúc ghé sát hắn ta thấp giọng nói: “Điện hạ, chẳng phải Duệ vương đã nói muốn mời thần y tới sao? Không bằng chúng ta động tay động chân vào, giá họa cho Duệ vương!”
“Không ổn!” Một người còn lại lắc đầu liên tục: “Ngộ nhỡ không thành công để thần y cứu Hoàng thượng tỉnh lại, thì chúng ta uổng công, cho dù thành công sau đó cũng không thể cam đoan không bị điều tra ra. Bây giờ triều chính do Vương thừa tướng nắm giữ, nếu như hắn cố ý muốn điều tra….”
Tư Mã Khoát thấy hắn ta liếc mình, trong lòng biết ý của hắn ta là Vương Thuật Chi và mình không thân, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương Dự tay cầm trọng binh, không lâu trước đây có thư từ qua lại với bổn vương, Vương Thuật Chi là một văn nhân trong giới, lại là vãn bối, sao có thể không nghe lời bá phụ của hắn….. Chưa đủ để làm à.”
Lại có một người nói: “Điện hạ, cùng với chờ thần y vào cung động thủ, chẳng bằng hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong….”
Tư Mã Khoát nhìn hắn ta, trợn trừng mắt, đột nhiên cười rộ lên: “Ý kiến hay!”
Lúc mấy người bàn bạc hoàn toàn không biết có một bóng người áo đen nằm trên nóc nhà.
Mấy ngày sau, trên đường quận Quế Dương hướng về kinh thành, một đội nhân mã nửa đêm gặp phục kích, vì đối phương quá nhiều người, không ngăn cản được, đành phải chém giết thoát khỏi vòng vây bảo vệ xe ngựa quay đầu.
Cùng lúc đó, chỗ đám thích khách có một bóng dáng áo đen lẻn vào, phủ Nghị vương cũng có một người hầu lén lút từ trong thư phòng Nghị vương chạy ra ngoài.
Trời còn chưa sáng, khế ước chứng minh Nghị vương có giao dịch với thích khách được Bùi Lượng giao cho Vương Thuật Chi, Vương Thuật Chi cầm xem xem, vẻ mặt tươi cười, không thể chờ đợi được chạy tới Duệ vương phủ.
Tư Mã Vanh thấy bộ dạng tranh công của hắn, dở khóc dở cười.
“Yến Thanh, đệ có nên báo đáp ta một chút không?” Vương Thuật Chi hôn lên tai y, không đợi được câu trả lời đã ôm chặt y đặt lên giường, cười nhẹ nhàng nhìn y.
Đôi mắt đen kịt của Tư Mã Vanh bị hắn khóa chặt, hiện lên một tầng sắc màu ấm, thấp giọng trả lời: “Nếu không có huynh, ta thật sự không biết phải phí thêm bao nhiêu sức lực nữa.”
Vương Thuật Chi cười khẽ, nhanh chóng hôn y.
Sáng hôm sau, Tư Mã Vanh khỏi cần hóa trang vẻ mặt cũng rất mệt mỏi, sau khi tiến cung tận tâm tận lực chăm sóc Hoàng đế nên càng mệt mỏi lảo đảo muốn ngã.
Rất nhanh, Tư Mã Thiện gửi thư tới Thái hậu, Thái hậu giận tím mặt, chuyện nhanh chóng truyền khắp triều đình.
Vương Thuật Chi lạnh lùng nói: “Thần y là đặc biệt mời tới khám chữa bệnh cho Hoàng thượng, không thể tưởng tượng nửa đường lại gặp phục kích, bây giờ bản thân bị trọng thương, sao còn có thể tới kinh thành? Chuyện trùng hợp như vậy, thân thủ kẻ hành thích lại không tầm thường, tuyệt đối không phải kẻ cướp bình thường, nhất định có người có mưu đồ ngăn cản! Bụng dạ khó lường, tội đáng nên giết!”
Sắc mặt những người bên cạnh khác nhau, trong lòng vài vị đại thần liên quan tới chuyện này nổi sóng to gió lớn: Không phải Nghị vương điện hạ đã nói, hành thích thất bại, không thương tổn tới vị y thần y kia sao?
Vương Thuật Chi bực tức nói: “Việc này không phải chuyện đùa, bổn tướng nhất định phải tra ra!”
Lời nói giáng xuống, Vương Thuật Chi lại không có bất kỳ động tác nào, Nghị vương không dám buông lỏng cảnh giác, đau đầu không thôi, hận nghiến răng nghiến lợi đám phế vật kia: Nếu không phải lo lắng bại lộ, hắn ta đã sớm dùng người của mình rồi! Cũng may đám thích khách kia đều là tử sĩ, cho dù bị bắt thì cũng sẽ tự sát lập tức.
Mọi người đều có tư tâm, tình thế rục rịch ngóc đầu dậy, đột nhiên có tin tức từ trong cung truyền tới: Hoàng thượng đã tỉnh!
Thái hậu, bốn phi, các Hoàng tử, tất cả đều vội vã chạy tới trước giường rồng, nguyên một đám kích động không kiềm chế được, hận không thể khóc rống chảy hết nước mắt.
Thân thể Hoàng đế suy yếu, không nói lời nào, chỉ nhìn một đống người dưới giường, mặt lộ vẻ vui mừng, rất nhanh lại ngủ mê man.
“Hoàng thượng!” Mọi người hoảng sợ, thấy thái y đi qua bắt mạch, vội dừng bước, nhìn chằm chằm thái y không chớp mắt.
Thái y nhẹ nhàng thở ra, cười rộ lên: “Bẩm Thái hậu, các vị nương nương, điện hạ, mạch tượng của Hoàng thượng đã ổn, không còn gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian, rất nhanh có thể bình phục.”
Mọi người dường như đều thở phào nhẹ nhõm.
Đợi thái y viết xong phương thuốc, Thái hậu lại vội vàng thúc giục cung nhân đi sắc thuốc và chuẩn bị đồ ăn, rồi giải tán mọi người để Hoàng đế nghỉ ngơi.
Toàn bộ người ngoài đi ra, Hoàng đế mở mắt nhìn qua Đông công công.
Trong mắt Đông công công lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức hiểu lúc nãy là ông ta giả vờ ngủ, vội lộ vẻ mặt mừng rỡ lau khóe mắt, cúi người nói: “Thật đáng mừng! Hoàng thượng cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!”
Hoàng đế mê man lâu như vậy, thân thể cực kỳ suy yếu, nói chuyện cũng khàn khàn giọng: “Trẫm ngủ bao lâu rồi? Trong cung có chuyện gì xảy ra không?”
Đông công công trả lời từng câu, lại khen ngợi vài vị Hoàng tử có tấm lòng hiếu thảo, Hoàng đế nghe xong mặt lộ vẻ tươi cười, dưới tâm tình sung sướng dường như sức khỏe cũng tốt lên rất nhiều.
Lo lắng mình lần tới lại đột nhiên ngất đi, Hoàng đế không thể không cam chịu số phận, tuy bị triều thần phiền đau cả đầu, nhưng chuyện lập trữ quả thật không thể kéo dài được nữa.
Hoàng đế không vội lộ mặt, đợi khôi phục tinh thần mới gọi tâm phúc tới trước mặt, hỏi: “Thời gian này mấy vị Hoàng tử có động tĩnh gì?”
Tâm phúc đáp: “Duệ vương vẫn lặng như trước, ngoại trừ vào cung hầu hạ thì nghỉ ngơi trong phủ, cực kỳ lặng lẽ. Ngược lại phủ Nghị vương náo nhiệt hơn rất nhiều, người đến người đi. Mấy vị Hoàng tử khác chưa từng bỏ bê học tập.”
Về phần Cảnh vương Tư Mã Thiện thì không nhắc tới một chữ, thứ nhất dù sao hắn cũng ở đất phong xa xôi, thứ hai hắn sớm quen bị người ta lơ là.
Hoàng đế nhíu mày: “Trong triều có chuyện gì không?”
“Trong triều tất cả đều bình thường, chiến sự phương Bắc cũng thắng lợi trong tầm mắt, cách đây không lâu, vị thần y chữa bệnh cho Duệ vương được Thái hậu mời vào kinh, trên đường vào kinh thì gặp mai phục, bản thân bị trọng thương không thể vào thành. Nhưng cũng may Hoàng thượng cát nhân thiên tướng!”
“Hả?” Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Tâm phúc liền kể tiền căn hậu quả từng chuyện một, Hoàng đế lạnh lùng nghe xong lại triệu Đông công công vào cẩn thận dò hỏi.
Đông công công lập tức kể một năm một mười lúc ấy Duệ vương đề nghị thế nào, Nghị vương phản đối ra sao, mặc dù không thêm mắm thêm muối bất kỳ điều gì nhưng ý lạnh trong mắt Hoàng thượng càng nặng.
“Tuyên Thừa tướng vào cung!”
Hết chương 78