Quân Lâm Dưới Thành

Chương 7: Chương 7




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Gần đây Tư Mã Vanh có phần được trọng dụng, gần như gánh vác nửa việc của bốn người Đình Đài Lâu Các, vốn y làm rất không thuận buồm xuôi gió, lần này càng rối ren, có khi thật sự hận không thể kéo khuôn mặt tươi cười của Vương Thuật Chi nhấn xuống nước, nhưng cũng chỉ có thể nghiền nát suy nghĩ đó trong lòng.

Đình Đài Lâu Các vui vẻ rảnh rỗi, thỉnh thoảng Vương Đình còn châm lửa cho y: “Vương Trì à, người tài nhiều vất vả, được Thừa tướng coi trọng như thế ta thật đúng là mừng thay cho ngươi!” Nói xong mặt vui vẻ vỗ vai y.

Tư Mã Vanh nhìn bộ dáng hắn ta có chút hả hê thì nghiến răng, đang muốn đáp lại hắn ta vài thì Vương Thuật Chi gọi y đi qua.

Tuy nói hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, nhưng trong thư phòng đốt lò sưởi nên không lạnh chút nào, Vương Thuật Chi mặc áo mỏng rộng tay như cũ, đang bắt đầu đi qua đi lại bên trong, bộ dạng có phần buồn rầu, sai Tư Mã Vanh lấy một quyển trục trên kệ thư pháp xuống mở ra, xem xong rồi lắc đầu bảo y để lại chỗ cũ.

Các mem đọc xin ủng hộ chính chủ LQĐÔN, trang khác là ăn cắp mất dạy.

Tư Mã Vanh mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, cũng không để ý phần tôn ti trên dưới gì nữa, thừa dịp thấy hắn quay lưng lại liền cởi lớp áo ngắn vải thô bên ngoài, đang muốn cầm quạt trong tay quạt cho mình thì thấy hắn quay đầu lại nên vội ngừng động tác.

Vương Thuật Chi liếc y một cái, không nhịn được muốn cười, vừa tính cười lại nín, gõ Như Ý vào lòng bàn tay, nhíu mày suy nghĩ nói: “Mai chính là tiệc mừng thọ của Hoàng thượng rồi, ta đây làm Thừa tướng mà đến giờ còn chưa chuẩn bị quà mừng, thật sự không phải!”

Tư Mã Vanh rũ mắt trầm mặc nhìn chằm chằm mũi hài của mình, lỗ tai nhất thời không thể sử dụng.

Vương Thuật Chi quay lưng đi, tiếp tục bước đi và lẩm bẩm: “Ai…. Cũng không biết tặng gì mới tốt, ta liêm khiết, nghèo nàn chỉ có mấy tấm thư pháp, cái này sao có thể lấy ra?”

Tư Mã Vanh dù nghe ngàn vạn chuyện cũng chưa từng ngờ có một ngày sẽ nghe đại thần quyền thế khóc than, không khỏi nâng mắt nhìn hắn.

Vương Thuật Chi quay người lại đối diện tầm mắt y, hơi ngạc nhiên mừng rỡ: “Vương Trì, ngươi có chủ ý gì hay?”

Tư Mã Vanh rũ mắt: “Một chữ của Thừa tướng sáng ngang nghìn vàng, tranh của Thừa tướng càng có giá trị liên thành, những quyển trục vừa rồi, tùy ý truyền một quyển vào dân gian đã có thể khiến người ta giành nhau đầu rơi máu chảy, tiểu nhân cho rằng tặng thư pháp là thích hợp nhất, phú quý và thanh nhã, hai cái đều không thiếu.”

Vương Thuật Chi cười ha ha: “Nghe hơi có lý, chỉ là không biết Hoàng thượng có nghĩ như vậy không? Ngộ nhỡ Hoàng thượng không hiếm lạ gì thì làm sao bây giờ?”

Tư Mã Vanh chép miệng, nhưng không phát ra âm thành, chỉ oán thầm trong lòng: Nộp chức Lục Thượng thư của ngươi lên chắc chắn Hoàng thượng vô cùng hài lòng.

“Ngươi lẩm bẩm gì đó?”

“Tiểu nhân không dám cuồng ngôn chuyện triều chính.” Tư Mã Vanh vẫn không nâng mắt lên, nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Sợ bị chém đầu.”

“Không sao, nói thử coi, ở đây không có người khác.” Vương Thuật Chi rất hứng thú nhìn y chằm chằm.

Tư Mã Vanh chần chừ một lát, mở miệng nói: “Tiểu nhân vốn không nên quá phận, chỉ là hiện giờ chiến tranh liên miên thường xuyên, triều đình kêu gọi chi tiêu tiết kiệm, Hoàng thượng và chư vị đại thần càng nên làm gương cho binh sĩ, nếu hào hoa xa xỉ thành tính, tham lam bỉ ổi thành phong trào, đừng nói thu phục lãnh thổ quốc gia phía Bắc, chỉ có thể an phận còn chưa biết chừng.”

“To gan!” Vương Thuật Chi phất tay áo, thấp giọng quát lớn: “Nói bậy!”

“Đề phòng cẩn thận.” Tư Mã Vanh không kiêu ngạo không xu nịnh, giương mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn không tức giận, trong lòng hơi kinh ngạc, không khỏi lần nữa lau mắt nhìn Vương Thừa tướng.

Đáy mắt Vương Thuật Chi bắt đầu xoay chuyển, lại liếc nhìn đánh giá y, khẽ cong môi: “Sao ngươi nghĩ tới những chuyện này?”

Tư Mã Vanh bình tĩnh đá: “Chỉ sợ thiên hạ dân chúng đều nghĩ như vậy, chỉ là khổ nổi bận kiếm sống không rảnh rỗi suy nghĩ nhiều, dù có rảnh rỗi cũng chẳng biết nói thế nào, tiểu nhân miễn cưỡng đọc ít sách, nên cả gan nói ra trước mặt Thừa tướng, đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng.”

“Nói rất hay!” Vương Thuật Chi cầm ngọc Như Ý gõ lên gáy y, vẻ mặt tươi cười tùy tiện chỉ lên kệ, “Thưởng ngươi một bức thư pháp, chọn đi, và chọn tặng Hoàng thượng một bức nữa.”

Tư Mã Vanh nín cười, “Lời này nếu để Hoàng thượng nghe được, chỉ sợ chỉ sợ giận muốn lệch cả mũi.”

“Ha ha ha ha! Không sao, ngươi không nói ta không nói, trời biết đất biết.” Vương Thuật Chi tiện tay khoác áo choàng, phất tà áo dài tâm tư thoải mái đi ra cửa.

Hôm sau, nắng ấm lên cao, mây bay gió thổi quét bớt khí lạnh, Hoàng đế Tư Mã Phủ tổ chức lễ mừng thọ trong cung, lần này hợp ý hợp tình để triều thần hạ bút thành văn nịnh hót một trận.

Trong cung đang náo nhiệt tưng bừng, ngoài cung cũng không kém chút nào, hai bên cửa cung xe ngựa một chiếc lại một chiếc, tựa như tập hợp, chỉ có xe ngựa Vương Chi Thuật là nổi bật nhất, người bên ngoài cũng phải nhường ba phần, còn Đại tư mã Vương Dự chỉ có một con ngựa mà một người hầu, không có gì thu hút.

Tư Mã Vanh ngồi trong xe ngựa chờ đợi, dù không biết tình hình trong cung ra sao, nhưng không quá lo lắng, nếu như mình trong cung đã chết, sau này có thể tự nghĩ cách khác, nếu mình trong cung đã bị Nguyên Sinh thay thế, vậy với tính tình của Nguyên Sinh, nhất định nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên sẽ không lộ mặt, hơn nữa hắn ta muốn lộ mặt cũng khó, kéo theo thân thể còn phải có người chăm sóc, Hoàng đế nhìn thấy sẽ mất hứng.

Nghĩ đi nghĩ lại liền tựa trên tường thùng xe đánh một giấc, như thế qua hai canh giờ, cửa cung lần nữa mở ra.

Vương Thuật Chi đi dẫn đầu, xoay người cười chắp tay từ biệt chư vị đại thần trở lại trên xe ngựa, vén rèm lên nhìn, Tư Mã Vanh thế mà nằm bên trong ngủ mê man, không khỏi giật mình, buồn cười đá đá chân y: “Thật to gan!”

Tư Mã Vanh giật mình tỉnh giấc, mơ màng chớp mắt một cái vội vàng ngồi dậy, đón hắn vào xe ngựa: “Thừa tướng thứ tội.”

Vương Thuật Chi chỉ cười khẽ một tiếng, hiển nhiên cũng không thấy phiền lòng.

Tư Mã Vanh thừa dịp xoay người hết sức lén lút vỗ đầu mình.

Trước kia khi còn trong cung thì chỉ chút xíu gió thổi cỏ lay đã có thể khiến y giật mình tỉnh lại từ trong mộng, bây giờ đến phủ Thừa tướng, theo lý càng không nên ngủ thiếu cảnh giác như thế mới đúng, chẳng lẽ thời gian này bị sai sử từ sáng đến đêm nên mệt nhọc?

Tâm tư Tư Mã Vanh xoay chuyển trong thoáng chốc, liền kéo rèm bảo người đánh xe chạy xe ngựa về nhà.

Vừa mới quay đầu liền nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến, Tư Mã Vanh thính tai, nghe thấy mọi người hai bên đồng thời hít một ngụm khí lạnh, vội vàng vén rèm lên nhìn, vừa muốn thò đầu ra đã nghe được có người hét lên: “Thừa tướng cẩn thận!”

Bên hông Tư Mã Vanh bị xiết chặt, cả người lập tức được Vương Thuật Chi kéo trở về, ngay sau đó xe ngựa bị va chạm kịch liệt, hai người cùng ngã nhào xuống.

“Haizzz – Haizzz – Ngựa bị hoảng sợ!”

Giọng nói bối rối của người đánh xe truyền vào, xe ngựa bắt đầu không thể khống chế chạy nhanh về phía trước, đằng sau là tiếng hét của đám đại thần: “Thái tử điện hạ!”

Lúc này một đám võ tướng mới từ cửa cung đi ra, Vương Dự ngẩng đầu nhìn cảnh tượng đằng trước, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, vội vội vàng vàng phi thân lên ngựa đuổi theo, còn phía trước Vương Dự có một đám cả người lẫn ngựa, chính là Thái tử đương triều Tư Mã Xương và đám tùy tùng.

Tư Mã Xương xông lên phía trước, trong miệng hô to: “Thừa tướng ngồi yên!” Sau đó rút bội kiếm bên hông giơ cao lên.

Cái này rõ ràng không phải có ý tốt!

Vương Dự càng thay đổi sắc mặt, nổi giận đùng đùng hung hăng đá bụng ngựa một cái.

Vương Thuật Chi ngày thường ra cửa đều có hộ vệ đi theo bảo vệ, nhưng vào cung mà nói thì hộ vệ không thể gần cửa cung quá, chỉ có thể dừng lại phía xa, lúc này nghe động tĩnh cũng chạy tới nhưng không gần như Tư Mã Xương.

Trong xe ngựa, Vương Thuật Chi kéo Tư Mã Vanh, nghe tiếng của Thái tử bên ngoài, ánh mắt nghiêm túc hẳn, vội vàng đạp chiếc bàn con vào góc, ôm Tư Mã Vanh dán sát vách thùng xe phía sau.

Tư Mã Vanh vừa rồi ngã một cú, gần như là để Vương Thuật Chi đè bên dưới, lúc này toàn thân đều đau âm ỷ, nhưng nhất thời không chú ý lắm, khóe mắt thoáng thấy hành động của Vương Thuật Chi, cũng vội vàng đưa chân đá phụ bên kia.

Vương Thuật Chi cười khen ngợi.

Tư Mã Vanh nghiêng đầu nhìn hắn, không thể tưởng tượng được vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh.

Đúng lúc này, trên nóc xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng rất to, chắc là một thanh kiếm bổ ngang xuống, Tư Mã Vanh cảm thấy hông lại bị xiết chặt, chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy xe ngựa gãy răng rắc, trong nháy mắt bị chém ngang thành hai khúc, bên trong xe chiếc bàn con và đồ vật này nọ tất cả đều lật đổ về phần phía trước rơi xuống đất, hai người họ thì ngửa ra khúc bị cắt phía sau.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong giây lát, Tư Mã Vanh nặng nề rơi xuống đất, nhưng cũng may không quá đau, sau một hồi trời đất quay cuồng, cuối cùng đã yên ổn.

Cảm giác tay bên hông chưa từng buông ra, Tư Mã Vanh hơi sững sờ, vội vàng mở mắt ra, thấy ánh mắt sâu thẳm tỉnh táo của Vương Thuật Chi nhìn phía sau mình, cùng bình thường như hai người khác nhau.

Đời trước y chưa bao giờ trải qua động tĩnh lớn thế này, tuy trong đầu tỉnh táo nhưng tay chân lại không nghe sai khiến, nếu không có Vương Thuật Chi giúp đỡ kịp thời, lần này chỉ sợ không bị chém chết thì bị ngã chết, nhưng tay Vương Thuật Chi lợi hại như vậy ngược lại khiến y có phần bất ngờ.

Tư Mã Vanh vội vã từ trên đất đứng lên, đưa tay dìu hắn: “Thừa tướng, ngài không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”

Vương Thuật Chi đứng dậy, ánh mắt nhìn Thái tử cách đó không xa đang xuống ngựa đi tới, nhẹ cong khóe môi, giọng nói lộ ra sự lạnh lẽo: “Không.”

Tư Mã Vanh nghe tiếng bước chân, trong lòng hơi không thể xác định chính xác Thái tử có thể nhận ra mình hay không, vội nghiêng người cúi đầu, cung kính phủi quét bụi đất trên áo cho Vương Thuật Chi.

Tư Mã Xương bước nhanh tới, liên tục xin lỗi: “Ngựa của cô không biết làm sao, vừa chạy ra là bị điên không kéo cương được, đã xông tới xe ngựa của Thừa tướng, thật sự là vô cùng áy náy.”

Vương Thuật Chi để lộ ý cười, chắp tay nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ ra tay trợ giúp.”

Tư Mã Xương phất tay: “Cô muốn chém đứt càng xe giúp Thừa tướng, không ngờ lại thất thủ, chém sai chỗ, thật sự lòng vẫn còn sợ hãi. Ngộ ngỡ Thừa tướng có chuyện không hay xảy ra, đây chính là tổn thất cực lớn của triều đình! Lúc này thấy Thừa tướng không việc gì, rốt cuộc cô có thể yên tâm rồi.”

Tư Mã Vanh cúi đầu đứng phía sau Vương Thuật Chi, trong lòng cười lạnh.

Vương Thuật Chi cười như gió xuân: “Làm phiền Điện hạ quan tâm, nếu như Điện hạ đang có chuyện quan trọng thì ngàn vạn lần đừng vì chút việc nhỏ ấy mà trì hoãn.”

Tư Mã Xương nhíu mày, cười rộ lên có vài phần gian tà: “Cô phụng mệnh điều tra rõ án quà mừng, thật sự không nên ở lâu, vậy liền cáo từ thôi, Thừa tướng đi thong thả.” Nói xong xoay người lại, đối diện với ánh mắt giận tái đi của Vương Dự, lại mỉm cười, phi thân lên ngựa, mang theo đám người nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt Vương Dự tái nhợt, cả giận nói: “Không thể tưởng tượng được ngay cả thủ đoạn bỉ ổi thế chúng cũng mang ra! Sau này cần phải cẩn thận một chút!”

“Đừng lo, không phải là làm con mất mặt à.” Vương Thuật Chi thờ ơ mỉm cười, quay đầu thấy đằng sau có hơn mười chiếc xe ngựa chạy tới, vội nói: “Bá phụ mau quay về đi, con cũng nên đi, nếu không đi thì phải còn đối phó với bọn chúng.”

Vương Dự phất tay với Tư Mã Vanh, “Chạy đi bảo người ta đưa một chiếc xe ngựa tới.”

Tư Mã Vanh đáp một tiếng, nhấc chân muốn đi lại bị Vương Thuật Chi cản lại.

“Không cần.” Vương Thuật Chi khoát tay, cười nói: “Thái tử điện hạ đã chém hư xe ngựa của con, vậy hôm nay con như hắn ta mong muốn, đi bộ thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.