Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tạ Trác hồi kinh, Hoàng thượng tự mình dẫn đầu quần thần đứng trên cổng thành nghênh đón, phần vinh hạnh đặc biệt này không thể nói là không dày, đến lúc này dù là người ngu dốt thì cũng có thể nhìn ra thiên hướng của Hoàng đế. LQĐ
Nhà họ Tạ bị coi thường bao nhiêu năm, bây giờ vì thân thể Tư Mã Vanh bình phục, mai kia liền được nâng lên trên mây, còn nếu Tư Mã Vanh không có nhà họ Tạ làm hậu thuẫn thì cũng không thuận lợi được Hoàng đế thiên vị như vậy. Hai bên, rốt cuộc là ai đỡ ai rất khó nói nặng nhẹ, từ xưa đến nay lợi ích tương quan giữa người với người nói chung là như thế.
Đứng trên cổng thành, rất nhiều người ghen ghét đỏ cả hai mắt, suy cho cùng thì Tư Mã Vanh bệnh lâu quấn thân và nhà họ Tạ bị áp chế căn cơ mỏng, thật sự vui cho bọn họ không được mấy người, dù đám người cần mẫn chạy tới phủ Duệ vương, chẳng qua là xem chuẩn hướng gió mà thôi.
Bất kể đám quần thần đứng bên nào, dân chúng luôn có sự yêu thương chân thành của mình, phong tư của Tạ Trác mọi người đều biết, không chỉ có tài hoa nổi bật mà còn mưu trí hơn người, tuy tuổi không còn nhỏ nhưng vẫn được công nhận là mỹ nam tử thành Kiến Khang, lần này chiến sự phương Bắc đại hoạch toàn thắng càng khiến danh vọng Tạ Trác cao hơn một tầng.
Nhìn xe tù chở kiêu ngạo chở tù binh chậm rãi đi trên đường cái, đám dân chúng sôi trào, đâu thèm quan tâm trong xe chở tù là quốc chủ hay là người khác, chỉ nhìn tướng mạo mũi cao mắt sâu của người Hồ, cả đám bị kích thích thù hận đã lâu, đều cầm trái cây nát trứng thối ném tới.
Tuy nước Lương là một nước nhỏ như bọ chét, nhưng suy cho cùng cũng đã nhảy nhót khá lâu, bây giờ bị Tạ Trác bình diệt, nhập vào bản đồ Đại Tấn, nhưng quả thực từng sỉ nhục quan Nam Độ lúc trước, nên mọi người hung hăng mở miệng chửi rủa.
Mặc dù Vương Dự rời xa kinh thành không nhìn thấy lần rầm rộ này nhưng ít nhiều cũng đoán được tám chín phần, ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, biết tin Tạ Trác chiến thắng trở về liền đập vỡ nghiên mực ngay tại chỗ, căm hận nói: “Vì Hoàng thượng kiêng kị, binh sĩ nhà họ Vương chúng ta chỉ có thể thụ động bảo vệ biên giới, không thể tiến về phía Bắc một bước! Không ngờ vận số Tạ Trác lại tốt như vậy! Vinh sủng của ông ta bây giờ vốn là của chúng ta!”
Vương Trọng Chi cũng mặt đầy giận dữ: “Bây giờ ngôi vị Thái tử tất nhiên sẽ rơi vào tay Duệ vương!”
Hiện giờ Tạ Trác danh vọng cực cao, ngược lại Hoàng đế không sợ ông công cao át chủ, là vì có một thế lực ngang bằng như Đại tư mã ngăn chặn nên hết sức an tâm, vừa gặp Tạ Trác liền vô cùng cao hứng cầm tay ông, hết sức thân mật.
Giờ Hoàng đế đối xử với Tạ Trác như lúc trước đối xử với đại tướng quân Dữu Mậu, không ít đại thần trong triều nhìn trong mắt đều hiểu vài phần ý tứ trong đó, ánh mắt liếc nhìn Vương Thuật Chi ý tứ sâu xa không rõ.
Vương Thuật Chi thế nhưng lại lạnh nhạt như trước, thậm chí tìm cơ hội đứng bên cạnh Tư Mã Vanh, mang theo vài phần kính nể nói: “Tạ tướng quân quả thật ‘Nhất minh kinh nhân’ (Hét một tiếng ai nấy đều kinh ngạc (“Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: “thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân“. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc), đại quân ông ấy dẫn đi vốn là thuộc hạ của Dữu Mậu, không ngờ không chỉ có thể nhanh chóng thu phục được toàn bộ thuộc hạ mà còn có thể đại hoạch toàn thắng, binh sĩ nhà họ Tạ vô cùng tuyệt vời!”
Tư Mã Vanh cũng rất bội phục người cậu này, nhưng y vốn lạnh lùng quen thói, đối với nhà họ Tạ cũng không có bao nhiêu tình cảm ràng buộc sâu xa, nghe vậy chỉ vui vẻ cười cười, cảm khái lúc trước mình đi đúng nước cờ mạo hiểm.
Sau đó, quả thật trong cung náo nhiệt một hồi, Hoàng đế phong thưởng cho Tạ Trác, tướng sĩ phía dưới tất nhiên cũng được luận công ban thưởng, trong tiệc rượu mừng công ăn uống linh đình, người người nương tài cán của Tạ Trác để khen thiên tử anh minh, nịnh nọt đủ chỗ, nịnh đến vẻ mặt thiên tử hồng hào.
Khi lâm triều, các đại thần đoán đúng hướng gió không chút do dự bắt đầu thỉnh tấu lập Thái tử.
Rốt cuộc lúc này Hoàng đế không giận, tính tính dễ chịu hỏi: “Các khanh cảm thấy trong mấy vị Hoàng tử, ai có thể đảm nhiệm được trọng trách?”
Vậy còn phải hỏi, ngài làm đã rõ ràng đến như thế rồi, người mù cũng nhìn ra được, tất nhiên là Duệ vương!
Nhưng dù sao cũng phải nói đường hoàng một tý, một vị lão thần luôn cố gắng ủng hộ Tư Mã Vanh bước ra khỏi hàng, run rẩy nói: “Duệ vương điện hạ chính là con vợ cả Tạ hoàng hậu, thân phận tôn quý, lập Thái tử nên lập con trưởng!”
Một người khác lập tức mở miệng phụ họa: “Duệ vương điện hạ có tấm lòng hiếu thảo rất đáng khen, làm người lại thuần hậu, vả lại bị ốm đau hơn mười năm vẫn kiên trì học hỏi như cũ, có thể thấy tính tính y rất kiên cường.”
Phái Nghị vương lập tức có người cười nhạt: Hừ! Kiên trì học tập? Nói như thể tận mắt chứng kiến vậy!
“Bẩm bệ hạ!” Lập tức có người phản đối: “Thần cho rằng Duệ vương ở trong thâm cung hơn mười năm, gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mắt nhìn sợ là không bằng mấy Hoàng tử khác, hơn nữa sau khi hồi kinh không có tiếng tăm gì, tài năng cũng chưa bao giờ nghe tiếng qua, lập Duệ vương điện hạ làm Thái tử quả thật không ổn.”
Hoàng đế nghe xong nhíu mày: “Khanh cho rằng lập ai thích hợp nhất?”
Trán người nọ toát ra chút mồ hôi lạnh, sống lưng lại vẫn thẳng như cũ: “Nghị vương điện hạ sớm có tiếng tài đức, không chỉ sở hữu tài năng rõ như ban ngày mà càng thích học hỏi. Nếu như lập Thái tử nên lấy tài đức làm đầu.”
Tiếng nói vừa dứt, trong triều lập tức nổ tung, về phần lập tài đức hay lập con trưởng, từ xưa đến nay chính là chủ đề tranh luận không ngớt của đám triều thần, đa số vẫn là vì lợi ích về sau của bản thân thôi.
Việc đã đến nước này, trong đại điện vang lên giọng tranh chấp “Lập con trưởng,” “Lập tài đức.”
Hoàng dế tức giận nổi trận lôi đình, ông ta vừa trừng phạt Nghị vương, thế mà giờ vẫn có người dám nhắc hắn ta khiến mình ngột ngạt!
Nhưng lửa giận này lại không thể phát tác rõ ràng, vì lúc ấy chuyện Nghị vương mong cha chết chỉ là suy đoán của mình, cũng không có chứng cứ xác thực, cho dù có chứng cứ xác thực, vậy cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì cho cam, chỉ có thể che đậy, bởi vậy lý do trừng phạt hắn ta cũng chỉ có một câu “Quản thuộc hạ không nghiêm,” hời hợt đến mức đó.
Hoàng đế đè ép lửa giận quét một vòng trong đại điện, thấy Tạ Trác rất an phận cúi đầu không lên tiếng, không khỏi cảm thấy vui mừng, ngay sau đó lại phát hiện Thừa tướng có phân lượng nhất lại chưa từng mở miệng, lập tức nhíu mày.
“Thừa tướng thấy chuyện này thế nào?”
Vương Thuật Chi như đang đợi ông ta hỏi, nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chính trực trước sau như một: “Thần cho rằng lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội) không thể bỏ, lập con trưởng hợp lý hơn lập tài đức.”
Tuy không nói rõ ủng hộ Duệ vương, nhưng lời này vừa nói ra, ý tứ lại quá rõ ràng, người xung quanh lập tức kinh hãi.
Từ trước tới giờ Vương thị qua lại thân mật với Nghị vương, việc này mọi người sớm biết, tuy nhiên gần đây vì chuyện hôn nhân không thành nên hơi bất hòa, nhưng giao tình nhiều năm sao nói trở mặt liền trở mặt? Hơn nữa Duệ vương mới lộ diện chưa bao lâu không thể nào lui tới với Vương thị! Lần này Vương thừa tướng thật sự chí công vô tư?
Mặc kệ người khác khiếp sợ ra sao, Vương Thuật Chi thả lỏng chân mày nhìn Hoàng đế chậm rãi nói: “Lập con trưởng có thể nói vừa xem hiểu ngay, ai trưởng ai thứ một rõ hai ràng; lập tài đức thì không cách nào nhận xét công bằng xác đáng, suy cho cùng tiếng tài đức sao có thể cân đong trong lòng tất cả mọi người. Bây giờ người Hồ rình chúng ta như hổ rình mồi, triều đình cần nhất chính là sự ổn định, tuân theo lễ pháp lập Hoàng tử con vợ cả làm Thái tử, có thể giảm rất nhiều tranh chấp, chính là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có triều chính an ổn thì mới đồng lòng đối ngoại!”
Bây giờ Tạ Trác vừa đánh thắng trận, làm người Hồ dời tầm mắt thật sự không thể tốt hơn.
Long tâm của Hoàng đế cực kỳ vui vẻ.
Vương Thuật Chi tỏ rõ lập trường, rất nhiều đại thần đang quan sát xem thế nào hoặc đang do dự lập tức có chủ định, đều mở miệng ủng hộ lập con trưởng.
Sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng tốt, đang muốn tuyên bố quyết định của mình thì bỗng nhiên bị tiếng cấp báo cắt ngang.
Tám trăm dặm khẩn cấp: Nước Tần điều động 50 vạn đại quân đánh tới rồi!
Hết chương 80