Quân Lâm Dưới Thành

Chương 84: Chương 84




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Có một người đang núp trên xà nhà, tuy người nọ chỉ hơi thò đầu nhìn xuống bên dưới, gương mặt dưới ánh sáng mờ cũng chỉ loáng một cái lại bị Tư Mã Vanh nhạy cảm bắt được. LQĐ

Thoáng chốc trái tim Tư Mã Vanh vọt lên cổ họng, thậm chí có cảm giác sắp nhảy cả ra ngoài, y vội cắn răng cố gắng bình ổn hô hấp, đồng thời nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên xà nhà.

Làm gì được khi y không có võ công trên người, dường như đối phương lại có thân thủ rất tốt, làm thế nào y cũng không thể xác định hướng đi của người nọ, chỉ có thể vô thức nắm chặt dao trong tay.

Con dao này chưa từng rời khỏi người, từ khi ra cửa tới bây giờ vẫn luôn cẩn thận cất giấu, tránh bị người khác phát hiện, bây giờ cầm bùa hộ thân duy nhất này, giống như cầm tay Vương Thuật Chi, rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh, con ngươi sâu không thấy đáy xẹt qua vẻ lạnh lùng.

Ánh nến nhẹ nhàng đung đưa, vẻ mặt Tư Mã Vanh lạnh nhạt liếc nhìn bốn phía, rất nhanh lại nhìn xuống mặt nước.

Một cái bóng không rõ ràng nhanh chóng xuất hiện trên mặt nước, Tư Mã Vanh nín thở nhìn kỹ, trong lòng kinh hãi.

Nơi góc khuất trên xà nhà lộ ra một điểm nhỏ không biết là ám khí hay là tên, người nọ lại không phải muốn nhảy xuống hành thích mà định trực tiếp ra tay từ phía trên.

Như vậy, dao trong tay mình cũng không hộ thân được!

Tư Mã Vanh mấy máy đôi môi khô khốc, đôi mắt sắc khựng lại, nhanh chóng đưa tay ra.

Con dao theo lực đạo của y sượt qua mặt nước, như mũi tên lao ra khỏi cung nhanh chóng chuẩn xác bay về phía gương đồng bên cạnh.

“Rầm!” Theo tiếng động gương đồng nứt ra.

Tiếng vỡ vụn lanh lảnh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, lợi hại mà bất ngờ, người hầu cận bên ngoài vốn cảnh giác, lập tức chạy vào lên tiếng gọi: “Thái tử điện hạ!”

Người trên xà nhà hiển nhiên không ngờ xảy ra chuyện này, ngây người một chút đã thấy Tư Mã Vanh leo ra khỏi thùng gỗ, đồng thời bên ngoài cũng có người xông vào, mà ám khí trong tay mình không kịp điều chỉnh phương hướng lao thẳng xuống nước, “Phụt” một tiếng cắm vào đáy thùng.

“Trên xà nhà có người!” Tư Mã Vanh vừa nói vừa chạy nhanh về phía gương đồng nhặt dao lên, ngẩng đầu thì thấy bóng dáng áo đen kia phi thân ra.

Không cần phân phó gì, hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh xông tới chia làm hai tốp, một tốp đuổi theo, số còn lại thì kiểm tra bốn phía xung quanh, để phòng ngừa có thích khách khác ẩn thân.

Động tĩnh trong này kinh động đám người Tạ Trác, tin tức có người hành thích Thái tử nhanh chóng truyền khắp.

Thân là chủ nhân phủ Thái thú, Lưu thái thú kinh hoảng ra một thân mồ hôi lạnh, đáng tiếc chính là đóng cửa điều tra suốt cả đêm cũng không bắt được thích khách, cuối cùng đành dùng vẻ mặt tái nhợt nghiêm chỉnh chạy tới trước mặt Tư Mã Vanh thỉnh tội.

Tư Mã Vanh nhìn ông ta hồi lâu, nhìn đến lúc mồ hôi trên trán ông ta cuồn cuộn chảy xuống, đoán hơn phân nửa việc này không liên quan tới ông ta nên không truy vấn thêm nữa.

Tạ Trác nhìn mũi ám khí dính trong thùng gỗ kia, nhíu mày trầm ngâm rất lâu, vẫn không nhìn ra lai lịch thích khách như cũ.

Tư Mã Vanh cười giễu cợt: “Cậu đừng nhìn nữa, muốn con chết, bất kể là ai thì cũng cùng mục đích.”

Tạ Trác gật đầu, không nói gì thêm, chỉ phân phó xuống thu dọn một hồi rồi lên đường hồi kinh, mặt khác phái thêm vài hộ vệ thân thủ tốt nhất đi theo bên người Tư Mã Vanh.

Hai ngày sau đó, gió êm sóng lặng.

Tư Mã Vanh ngồi trong xe ngựa, chậm rãi vuốt ve dao ngắn, lông mày vẫn nhíu chặt.

Từ khi chiến sự chấm dứt, y càng đề cao cảnh giác hơn so với lúc trước, không chỉ quan sát từng hộ vệ bên cạnh mà ngay cả đồ ăn thức uống đều cẩn thận kiểm tra, thậm chí sau khi gặp phải ám sát, mỗi bữa ăn đều sắp xếp người chuyên trách thử độc, đêm ngủ càng đề phòng nhiều hơn.

Đối phương sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ, nhưng lần lữa không làm loạn, Tư Mã Vanh sẽ không cho rằng lần đầu tiên ám sát thất bại lại có thể khiến đối phương dễ dàng buông tha.

Đang tập trung suy nghĩ thì bên dưới xe ngựa đột nhiên bị xóc một cái, Tư Mã Vanh ngẩng đầu lên.

“Hí – “ Mấy con ngựa kéo xe đột nhiên cùng hí lên.

Sắc mặt Tư Mã Vanh đại biến, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy xe ngựa đột nhiên tăng tốc, đồng thời thân thể ngửa ra sau lập tức ngã xuống sàn xe ngựa, sau lưng bị đụng đau đớn, đành phải luống cuống chân tay nắm lấy khung cửa sổ.

“Ngựa bị sợ! Mau cứu Thái tử!”

Cùng với tiếng kêu hoảng sợ, Tư Mã Vanh bị ngã trên xe ngựa đầu lao thẳng về phía trước, người đánh xe ngựa chạy như điên trên đường, bị đụng người ngã ngựa đổ, nghiêng vẹo rơi ra khỏi xe.

Đội ngũ hành quân trong nháy mắt bị phá loạn, tất cả hộ vệ phụng mệnh bảo vệ Thái tử đều kinh hoảng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, rất nhanh lao ra khỏi cục diện hỗn loạn đuổi theo, nhưng bất lực khi ngựa dưới người họ cho dù chạy, cưỡi nhanh tới đâu cũng không đuổi kịp mấy con ngựa điên khùng kéo Tư Mã Vanh chạy.

Tư Mã Vanh bên trong xe bị đụng, đầu choáng mắt hoa, thật vất vả mới nắm được khung cửa sổ ngồi vững vàng thì xe ngựa đột nhiên leo dốc, lần nữa ngã về sau.

Người kéo xe không biết bị ngã xuống chỗ nào, Tư Mã Vanh vùng vẫy leo tới khoang đầu của xe, cố gắng giữ chặt dây cương nhưng mấy lần đều bị trật khỏi tay, ngã trái ngã phải leo ra, thò đầu nhìn xung quanh, trong lòng nhất thời lạnh cả người.

Tiếng vó ngựa đằng sau càng lúc càng xa, hiển nhiên những hộ vệ kia đã không đuổi kịp, xe ngựa chẳng biết chạy lên sườn núi từ lúc nào, phía trước không biết dẫn tới đâu, xung quanh đều là rừng rậm, nhìn không ra sâu cạn.

Tư Mã Vanh khẽ cắn môi, đang do dự là giữ chặt dây cương ngựa hay trực tiếp nhảy xuống, kết quả chưa quyết định xong chợt nghe âm thanh “Vèo” vang lên, vô thức vội cúi người, nhìn lại thì trên vách thùng xe đã ghim một mũi tên nhọn, đuôi tên vẫn còn lắc lư.

Ngựa không biết bị gì đột nhiên nổi cơn chạy như điên, thậm chí ngay cả nơi này cũng có mai phục, hiển nhiên sớm chuẩn bị hết mọi thứ.

Mũi tên đột nhiên dày đặc, Tư Mã Vanh còn một mình không dám tùy tiện nhảy xuống xe ngựa, đành phải cúi người tránh tên lạc.

“Hí –“ Có hai con ngựa bị tên bắn trúng, phát ra tiếng hí đau đớn, xe ngựa càng không khống chế được, khiến nửa người Tư Mã Vanh văng ra ngoài.

Nương theo âm thanh vèo vèo, một mũi tên xuyên không khí lao tới, đầu vai Tư Mã Vanh đau đớn kịch liệt, vừa định bẻ gãy đuôi tên thì cảm giác miệng vết thương tê dại, nghiêng đầu nhìn máu chảy chỗ vết thương thì biến sắc.

Sắc mặt Tư Mã Vanh trắng bệch, nắm chặt mũi tên hung hăng rút một cái, lập tức đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không kịp, tê dại quanh miệng vết thương đã bắt đầu lan ra xung quanh.

Tư Mã Vanh vì rút tên nên không thể nắm chặt thùng xe, theo một lần xóc nảy mãnh liệt, hoàn toàn rơi từ trong xe ra ngoài.

“A –“ Đa đớn hung hăng đánh úp tới, Tư Mã Vanh không tránh được cây đập trên lưng kia, nghiêng người một cái lăn mạnh xuống triền núi.

Ở kinh thành xa xôi, Vương Thuật Chi đột nhiên bị choáng một lúc, bỗng cảm thấy ngực tắc nghẽn, trong đầu ong ong, vội đặt bút trong tay xuống xoa mi tâm.

Vương Đình đứng một bên hầu hạ quan sát sắc mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Thừa tướng bị mệt?”

“Không sao.” Vương Thuật Chi khoát tay, ổn định trong chốc lát, vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, đành đứng dậy khoác áo đi vào trong nội viện.

Lúc này đã gần tối, Vương Thuật Chi đi tới bên hồ, nhìn mặt trời dần biến mất, cuối cùng đưa tay xoa ngực một cái, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể đè nén hoảng hốt không hiểu từ đâu đến.

Vương Đình đang muốn hỏi hắn có muốn chuẩn bị dùng bữa tối hay không, liếc thấy Bùi Lượng bước vội vàng đi tới, vội lùi về sau hai bước.

“Thừa tướng! Việc lớn không xong!”

Vương Thuật Chi đang có chút không tập trung tinh thần, nghe giọng Bùi Lượng sắc mặt đại biến, xoay người trợn mắt nhìn hắn ta: “Yến… Yến Thanh đã xảy ra chuyện?”

Bùi Lượng sững sờ bước nhanh tới: “Không phải!”

Vương Thuật Chi nuốt nước miếng, hung hăng thở ra một cái, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức lại nghe hắn ta nói: “Chợt phát hiện có một đại quân cách trăm dặm ngoài thành!”

“Đại quân?” Vẻ mặt Vương Thuật Chi nặng nề: “Là từ đường nào tới?”

“Hãy còn chưa biết, thuộc hạ đã phái người đi thăm dò.” Bùi Lượng nhíu mày, “Nhưng… Nhìn hình như cũng không phải người Hồ.”

Vương Thuật Chi bước thong thả hai bước.

Đại quân vừa mới đắc thắng sẽ không quay về nhanh như vậy, lúc này đột nhiên xuất hiện một đại quân thì có vẻ rất đáng nghi. Không phải người Hồ vậy tất nhiên là người Hán, đột nhiên xuất hiện không hề báo hiệu, hiển nhiên sớm có chuẩn bị.

“Chuẩn bị ngựa! Vừa có tin tức ta liền vào cung ngay!” Vương Thuật Chi phân phó một câu, vội vàng trở về thay y phục.

Rất nhanh tin tức chính xác truyền về, Vương Thuật Chi nghe xong tràm mặt phi thân lên ngựa gấp gáp chạy vào cửa cung.

“Cái gì? Ngươi lập lại lần nữa!” Hoàng đế kinh ngạc sợ hãi lẫn lộn, bỗng nhiên đứng bật dậy không thể tin trừng mắt nhìn hắn.

Vương Thuật Chi nói tiếp: “Cựu Thái tử và Vĩnh Khang vương cấu kết với nhau làm việc xấu, dẫn quân ý đánh kinh thành, bây giờ cách cửa kinh thành càng lúc càng gần.”

Hoàng đế trợn mắt muốn nứt ra: “Tư Mã Xương? Vĩnh Khang vương?”

Vương Thuật Chi cũng không ngờ hai bá cháu từng kết thù sống chết lại thần không biết quỷ không hay biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp), còn có bản lĩnh giấu giếm, ý đồ mưu phản.

“Tốt! Rất tốt!” Hoàng đế giận dữ, đập bàn một cái: “Con trai tốt của trẫm! Huynh đệ tốt!”

Vương Thuật Chi thấy ông ta chỉ lo tức giận, không khỏi nhìu mày: “Hoàng thượng, việc cấp bách bây giờ là lập tức hạ lệnh chuẩn bị cho chiến tranh.”

Hoàng đế tựa như không nghe thấy, quay đầu giận dữ hỏi Đông công công bên cạnh: “Dữu tần đâu?”

Đông công công lập tức sai người đi tìm.

Vương Thuật Chi không kiên nhẫn nói: “Hoàng thượng, xin lập tức hạ chỉ chuẩn bị chiến tranh!”

“Sao lại chuẩn bị chiến tranh? Bây giờ thủ vệ kinh thành bạc nhược yếu kém….” Hoàng đế hoảng hồn.

“Xin hoàng thượng lập tức hạ chỉ bảo vệ chặt cửa thành, mặt khác phái người truyền Cảnh vương dẫn binh lên phía Bắc cần vương (xả thân vì triều đình). Chỉ cần kéo dài thời gian chờ đại quân trở về, hoặc Cảnh vương vào kinh thành, nguy cơ có thể giải quyết dễ dàng.”

Vương Thuật Chi tuy trấn định nhưng trong lòng quả thực rất căm phẫn, ngàn phòng vạn phòng đề phòng Nghị vương Tư Mã Khoát, không thể ngờ lại để Tư Mã Xương người kia chui lọt kẽ hở.

Vĩnh Khang vương cũng không phải là hạng người dễ đối phó, Tư Mã Xương ngu xuẩn kia sợ là bị bán mà không biết, cũng không rõ hai người bọn chúng dự định sau khi giành được long ỷ thì giao cho ai ngồi.

Hoàng đế sớm sợ đến hoang mang mất bình tĩnh, đang muốn hạ chỉ lại thấy cung nhân đi rồi quay lại.

Đông công công nhận được tin tức, sắc mặt khẽ biến: “Hoàng thượng, không thấy tung tích Dữu tần …”

“Nhất định là sớm vụng trộm truyền tin tức qua lại cùng nghịch tử kia, lén lút rời đi rồi!” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, vừa sai người triệu tập đại thần vừa hạ chỉ chuẩn bị chiến tranh.

Vương Thuật Chi thấy ông ta viết chỉ, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Hết chương 84

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.