Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 57: Chương 57: Bị vây xem, quả nhiên ám vệ của Quân Lâm cũng rất khó trị




“Không, tại hạ thật ưa thích hoa đào, mới vừa rồi ta chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ mà thôi.” Lâm Tử Lộc lên tiếng giải thích.

“Thì ra là thế, công tử nhất định là nhớ tới một câu chuyện buồn đi, bằng không sẽ không có vẻ mặt như thế kia.” Đoạn Chi Vân rất đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lâm Tử Lộc.

Lâm Tử Lộc yên lặng rút rút khóe mắt: “Đã là chuyện quá khứ rồi.”

Đoạn Chi Vân như là đột nhiên nghĩ ra một chủ ý gì đó, liền nói với Lâm Tử Lộc một câu: “Lộc công tử trước tiên ngài ở nơi này ngắm hoa, Vân nhi xin phép không tiếp một lát, ta có chút chuyện.” Nói xong sau đó Đoạn Chi Vân nhấc bước rời đi.

Hạ nhân trong Đoạn phủ bưng tới một cái bàn, Lâm Tử Lộc và các vị tiểu thư an vị ở dưới một tàng cây vừa ngắm hoa vừa ăn điểm tâm.

Cảnh đệp ý vui nhưng mà có một điều làm phiền Lâm Tử Lộc, đó là không khí chung quanh nàng rất kém, khoảng cách của các nàng đều quá thân cận, trên người bọn họ đều trát đầy son phấn khiến nàng sắp không thở nổi rồi.

Hắt xì. . . Lâm Tử Lộc liên tục hắt xì vài cái, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa rồi.

“Dạ Ẩn.” Nàng đối với không khí hô một tiếng.

Dạ Ẩn bỗng xuất hiện trước mặt Lâm Tử Lộc, hắn quỳ một gối xuống chờ mệnh lệnh của nàng.

Chúng tiểu thư đều kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Ngọc Phiến công tử còn dẫn theo bên người ám vệ.

“Dạ Ẩn, phiền toái ngươi đi nói với các vị tiểu thư kia, ta thật sự là thở không nổi rồi.”

Nghe được câu nói này của Lâm Tử Lộc Dạ Ẩn kém chút nữa không quỳ ổn định được nữa, cho hắn xin nhờ, đường đường là ám vệ bên người Thất hoàng tử thế nhưng lại lưu lạc đến nông nỗi phải thay người truyền lời.

Thôi, xem mặt mũi vương phi, hắn vẫn nên miễn cưỡng làm việc này vậy: “Các ngươi đứng tiếp xúc quá thân cận với công tử nhà ta, tất cả ngay lập tức thối lui mười bước!”

Lâm Tử Lộc cũng bị giọng nói lạnh lùng của Dạ Ẩn dọa sợ huống hồ là mấy vị tiểu thư suốt ngày ở nơi khuê phòng kia, Lâm Tử Lộc vội vàng kéo kéo tay áo của hắn: “Dạ Ẩn, ngươi ôn nhu một chút, cách nói chuyện của ngươi có chút dọa người.”

Dạ Ẩn hít sâu một hơi: “Các vị tiểu thư có thể lui ra xa một chút hay không? Công tử nhà ta thân thể không khoẻ, không thể để người khác tiếp xúc quá thân cận.”

Lúc này chúng tiểu thư đã minh bạch, vì thế đều mặt đỏ tai hồng ra lệnh cho bọn hạ nhân chuyển vị trí ra xa một chút.

“Công tử, người còn có gì phân phó nữa không?” Dạ Ẩn xoay người lại hỏi.

“Không, không có, ngươi lui xuống trước đi.” Lâm Tử Lộc nâng trán, ám vệ của Quân Lâm cũng thật là khó trị đi.

Các vị tiểu thư đều cách Lâm Tử Lộc ít nhất mười bước, hiện tại yên lặng ở phía xa thưởng thức mỹ nam.

Sau thời gian một chén trà nhỏ sau, Đoạn Chi Vân thản nhiên đi đến.

Lúc này nàng ta đã thay đổi một thân y phục bằng lụa mỏng màu hồng, trên mặt cũng đội một mạng che mặt, nhan sắc của nàng ta giống như che mà không phải che, cả người phảng phất như dung nhập vào mảng hoa đào.

Nhạc công bắt đầu khảy một khúc đàn dịu dàng động lòng, kèm những cánh hoa đào bay tán loạn, Đoạn Chi Vân như đang tinh linh lạc vào vườn hoa đào.

Mắt Lâm Tử Lộc nhìn thẳng, tuy rằng Đoạn tiểu thư phối một bộ y phục cùng màu sắc với hoa đào, cảnh tượng này quả thật là hiếm thấy.

Từng cánh hoa đào bay phất phơ giữa trời, mỹ nhân thì đang nhảy múa, nàng nếu là một nam tử, chỉ sợ lúc này tâm đã động không thôi.

Cha con Đoạn gia chính là tính sai một điểm này, Lâm Tử Lộc nhưng lại là một nữ nhân đơn thuần.

Một khúc đàn kết thúc, vũ đạo của Đoạn Chi Vân lần này rất hoàn mỹ, không có giống lần trước xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Các vị tiểu thư kia biết là đã bị Đoạn tiểu thư đùa giỡn tâm cơ, lại không dám biểu hiện ra ngoài, bọn họ đều biết Đoạn tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo thành tính, không ai dám động vào nàng ta.

Người người đều tán thưởng Đoạn Chi Vân, nói nàng ta khiêu vũ đẹp như thế nào, mỹ như thế nào.

Đoạn Chi Vân đều không để ý đến, cao ngạo ngẩng đầu, hướng về phía Lâm Tử Lộc, thẹn thùng đi tới.

“Kỹ thuật múa của Đoạn tiểu thư quả nhiên rất đẹp, so với lần trước tốt hơn gấp bội.” Lâm Tử Lộc cũng không quên khen nàng ta một câu.

Nghe được lời khen ngợi của Lâm Tử Lộc, đồng thời cũng bị Lâm Tử Lộc nhắc lại sự cố lần đó, Đoạn Chi Vân vừa vui vừa giận, nàng ta thật sự rối rắm, không biết trong lòng Lộc công tử có nàng ta hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.