Editor: Umi
Bọn họ ước chừng đi nửa canh giờ mới đến trấn trên, Lâm Lộc bọc Lâm bằng một ngoại bào màu tím, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả.
”Rốt cục tới rồi, đói chết bổn cô nương.” Nàng nhìn chiêu bài của Phúc Tinh
khách điếm, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, lôi kéo Lâm bước
dài đi vào.
”Ôi hai vị khách quan bên trong thỉnh…. Tại sao là
ngươi? Lão bản, lão bản nương!!!” Tiểu Phúc thấy hai người tiến vào còn
tưởng rằng khách nhân, không nghĩ tới lại là Lâm Lộc, chạy nhanh hô to
lão bản nương, một bên đem hai người bọn họ mang buồng trong.
”Tiểu Phúc ngươi để làm chi? Lén lút la lén lút.” Lâm Lộc nắm cái lổ tai của Tiểu Phúc.
”Ôi tổ tông của ta!!! ngươi không biết hiện tại Tiền gia, người ta đang tìm ngươi sao?” Tiểu Phúc đẩy tay Lâm Lộc ra, nói: “Ngươi lá gan cũng thật
lớn, cũng dám đào hôn.”
”Vậy thì có làm sao, ta cũng không muốn
lấy một tên đầu heo. “ Lâm Lộc tùy tay cầm lấy quả táo trên chén đĩa bên cạnh, nàng đói bụng lắm a, có chuyện gì thì cũng phải ăn no trước đã
rồi tính sau.
Đột nhiên một bàn tay đưa qua, đoạt đi quả táo,
trơ mắt nhìn đồ ăn sắp đến miệng mình vị người ta cướp đi, Lâm Lộc tức
giận đến giơ chân, còn không có kịp phát tác, đã bị người này mắng:“Ngươi !!! còn dám trở về, có biết hay không, tiệm cơm chúng ta thiếu
chút nữa bị hủy, còn trở về làm cái gì?” Lão bản nương hai tay xoa xoa
thắt lưng, thịt trên mặt bởi vì tức tức giận mà run lên, một bộ hung
thần ác sát.
”Ngài yên tâm, ta chính là tới đây lấy chút đồ
thôi.” Lâm Lộc từ nhỏ bị lão bản nương mắng không ít, mặc dù là không
có gì ý xấu, nhưng miệng nàng thật sự là không phải thối bình thường.
”Lấy đồ vật gì?” Lão bản nương vừa nghe là muốn lấy đồ, ngữ điệu đề cao vài
phần. “Nơi này có cái đồ gì của ngươi sao? Cả ngày ngươi ở đây ăn không, uống không, ta còn chưa từng bảo ngươi phải trả tiền qua lần nào.”
”Mượn một chút quần áo mà thôi.” Nói xong Lâm Lộc tiến lại gần lão bản nương, vừa cúi đầu, ghét sát tai nàng, nói nhỏ với nàng ta: “Lão yêu bà, ngươi thật là bủn xỉn!!!”
“Phốc! “Lâm yên lặng đứng ở bên cạnh, nghe
Lâm Lộc nói xong câu này vụng trộm cười. Hắn không lên tiếng thì không
có ai chú ý tới, bây giờ ánh mắt mấy người đều bị hắn hấp dẫn.
“Tốt !!! Lâm Lộc, ngươi còn cùng dã nam nhân này dính lấy nhau. Ta nói quần
áo trên người của ngươi như thế nào trông lại quái dị như vậy. Nguyên
lai là vì nam nhân này! Làm sao lại thích một tiểu bạch kiểm như vậy???
Nhìn giống tên khất cái, không phải cái thứ gì tốt.” Lão bản nương hướng về phía bên cạnh Lâm cúi đầu nhìn kĩ hắn nói.
”Có cái gì hướng
về phía ta mà nói, đừng đổ lên người hắn.” Lâm Lộc vừa nghe, bật người
đúng dậy, lấy tay kéo Lâm đem hắn che chắn sau lưng nàng, bầy ra một bộ
dáng gà mẹ bảo vệ gà con điển hình.
”Có bản lĩnh làm loạn còn
không cho người khác nói, ngươi này nhỏ tuổi, đủ nhỏ, tiểu Lộc, mau tới
đây! “Lão bản nương trong lời nói thô tục còn chưa nói xong, đã bị đánh
gảy.
Phúc bá đã trở lại a, Phúc bá chính là lão bản nơi này, lúc
trước thu lưu hai tỷ đệ bọn họ. Lâm Lộc túm Lâm đi tới hướng Phúc bá bên kia, còn không quên hướng lão bản nương làm mặt quỷ.
”Ngươi!!!
cái nha đầu này, chỉ toàn gây rắc rối.” Phúc bá cũng chưa từng nói lời
nặng với nàng bao giờ, chỉ qua kéo trách cứ vài câu mà thôi.
”Ta đã đã kêu Tiểu Phúc thu thập xong đồ của ngươi, ngươi trực tiếp đem đi đi.”
”Phúc bá ngươi thật tốt. Đúng rồi, các ngươi có tiểu Thần tin tức không?” Lâm Lộc tiếp nhận hành trang phúc đưa tới lại hỏi.
”Này, ngươi cũng đừng hỏi, con coi như không có đệ đệ này đi, chính ngươi tìm nới nào hẻo lánh sống qua ngày đi.” Nhắc tới tiểu Thần, Phúc bá lộrõ
biểu tình khác thường.
Lâm Thần chính là thân nhân duy nhất nàng ở trên đời này ở trên đời này, tại sao có thể tại sao có thể mặc kệ không hỏi!
”Phúc bá, ta nhất định sẽ cứu đệ đệ, ta biết ngươi là sợ ta mạo hiểm, hắn ở
Tiền phủ đúng không? Ta đi cứu hắn!” Lâm Lộc làm bộ sẽ chạy đến Tiền phủ gây ồn ào.
Phúc bá vội vàng giữ nàng lại, nói: “Ngươi đừng đi Tiền phủ, sẽ bị đánh chết đó, tiểu Thần đã không ở Thanh Bình trấn nữa rồi.”
Nói xong, Phúc bá trầm mặc thật lâu, sau lại mở miệng nói: “Từ lúc bị
Tiễn Trình mang đi, tiểu Thần đã bị bọn họ bán cho Quan lão gia ở An
Nhạc huyện, cấp làm luyến đồng rồi.”
Lâm Lộc chỉ cảm thấy trong đầu muốn bùng nổ, như là năm ấy ở hoang mạc, nàng thấy bom nguyên tử nổ tung, oanh một tiếng.
Thấy nàng dại ra, Phúc bá thở dài tiếp tục nói: “Ta vốn không nghĩ nói cho
ngươi biết, bất quá thấy ngươi quan tâm hắn như vậy, ngươi đi tìm của
hắn.”