Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 35: Chương 35: Khai Trương, Quán Lẩu Mễ Kỳ Lâm




Từ sau trận té xỉu ngày đó, khi Lâm tỉnh lại, hắn giống như trở về lúc ban đầu nàng gặp hắn vậy, sạch sẽ thuần túy, còn có điểm ngốc ngốc hồ đồ.

Mấy ngày nay tất cả moi người đều bận rộn vì khách sạn sắp khai trương, Lâm tựa như đuôi nhỏ của nàng, lúc nào cũng đi theo sau người, mỗi ngày đều xoay chung quanh nàng, nàng không nhường hắn thì hắn ngay lập tức khóc lóc, giống như một đứa trẻ vậy.

Cuộc sống cả ngày phải đấu trí cùng Lâm cuối cùng cũng qua, rốt cục đến ngày khai trương quán lẩu.

Tiệm mới khai trương tự nhiên là không thể thiếu chiêng trống, tiếng động ồn ào, pháo liên thanh. Vì lão bản là đại nhân vật đến từ đế đô nên có rất nhiều người đến vây xem, Đoàn gia chủ cũng mang theo mấy người quyền quý ở địa phương này đến ủng hộ.

”Cảm tạ các vị tới tham gia nghi thức khai trương tiệm Mễ Kỳ Lâm của chúng ta, hôm nay 100 vị khách nhân đầu tiên có thể thưởng thức miễn phí thức ăn trong quán, đợi lát nữa mời các vị đến bên kia xếp hàng đăng ký.” Nói xong, Lâm Tử Lộc sai người từ trong nhà nâng ra mấy cái bàn, đặt trước cửa tiệm.

Mọi người cảm thấy rất kỳ quái, vì sao muốn đặt tại bàn ở bên ngoài cửa tiệm chứ không phải là bên trong, hơn nữa cái bàn này ở giữa còn có rãnh lõm hình tròn, không biết là dùng để làm cái gì, bất quá người đăng ký đã xếp thành một con hàng dài, nhìn không thấy điểm dừng.

Thừa dịp bọn tiểu nhị tiếp đón khách nhân, Lâm Tử Lộc đi về hướng đoàn người của Đoàn gia chủ để chào hỏi mấy câu, nàng chắp tay: “Hoan nghênh các vị, vị trí của mấy vị đã chuẩn bị tốt, bên này mời.”

Đoạn Chi Vân đi theo phía sau bọn họ, lúc nàng ta đi tới gần chỗ Lâm Tử Lộc nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Lâm Tử Lộc, nũng nịu nói: “Lộc công tử, huynh còn nhớ kỹ tiểu nữ tử không?”

Lâm Tử Lộc quay đầu nhìn về phía Đoạn Chi Vân, gật gật đầu nói: “Tự nhiên là nhớ kỹ.” Đoạn Chi Vân vừa nghe vậy, mặt mày lập tức hớn hở, nhưng lập tức nàng ấy lại nghe Lâm Tử Lộc nói thêm: “Chính là người ngày ấy khiêu vũ ở thọ yến của Đoàn gia chủ đúng không? Lần sau khiêu vũ cũng nên cẩn thận một chút, chớ để bản thân bị thương.”

Đoạn Chi Vân xấu hổ, giận dữ không thôi, tay dần dần nắm chặt khăn tay, nàng không nghĩ tới một lần múa thất bại lại khiến Lộc công tử có ấn tượng khắc sâu đến thế, về sau nàng còn tiếp cận công tử như thế nào nữa?

Đoàn người được dẫn đến một khu có kiểu ghế lô khác biệt, đây là vì Lâm Tử Lộc dựa theo quy cách bố trí của quán lẩu ở hiện đại. Đúng vậy, Mễ Kỳ Lâm lấy như vậy phong cách phương tây, kỳ thực là một nhà quán lẩu.

Trong phòng trừ bỏ hai cái bàn tròn và một ít ghế dựa ở ngoài, còn có mấy tấm bình phong, vài cái bàn đồ ăn và mấy cái giá, còn có rất nhiều bồn hoa. Từ đầu đến cuối tin tưởng Lâm Tử Lộc, ở trong phòng bố trí thực vật xanh sẽ làm người ta có cảm giác càng thoải mái, vô luận là Lục La trước cửa hay là Quân Tử Lan lở bên cửa sổ, đều làm cho cả căn phòng nhỏ có vẻ thật tươi mát, hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của Lâm Tử Lộc.

Vốn nàng muốn làm sofa, nhưng mà kinh phí nàng có hiện giờ không đủ, hơn nữa quá trình làm sofa rất phức tạp, không kịp hoàn thành cho ngày khai trương, vì thế nàng đơn giản chế tạo chút đệm mềm cột vào ghế ngồi để khách nhân tựa lưng cho thoải mái.

”Lộc công tử, kiểu ghế dựa này thật sự là kì diệu nha, ta cũng muốn làm một ít đệm mềm như vậy.” Có một người mở miệng nói đến chuyện này, mà những người còn lại nghe vậy đều gật gật đầu phụ họa.

”Các vị khen trật rồi.” ở trong lòng Lâm Tử Lộc cười trộm, nếu bọn họ nhìn thấy ghế sofa không biết họ sẽ có kiểu phản ứng như thế nào, bất quá nàng không có tính toán tay truyền nghế ra ngoài, tốt nhất ghế sofa chỉ có Mễ Kỳ Lâm của nàng có, dù sao vật hiếm có mới là trở nên quý giá.

Lúc này, mấy gã sai vặt bưng nồi đi vào, mọi người duỗi thẳng cổ hướng về phía trong nồi tò mò xem.

Gã sai vặt đi theo sau, từ trong khay lấy ra mấy khối Viêm Hỏa thạch để rãnh lõm hình tròn ở giữa bàn, rãnh lõm được trải qua xử lý đặc thù, có thể chịu được nhiệt độ cực nóng của Viêm Hỏa thạch.

Nói đến chuyện Viêm Hỏa thạch, may mà nàng quen biết Tô Ngọc Li, nếu không phải vì ngày ấy ở bên trong Lưu Bảo Trai nàng nhìn thấy vật này, đại khái nàng còn không thể nghĩ đến chuyện muốn mở một quán lẩu ở thời cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.