Quân Lâm đang cùng Tô Ngọc Li dùng bữa tối, tâm tình vốn có chút buồn bực, lại thấy Dạ Ẩn đột nhiên xuất hiện, đuôi lông mày ngay lập tức nhướng lên, đôi mắt đầy ao ước nhìn chằm chằm phương hướng phía sau Dạ Ẩn.
Chờ Dạ Ẩn đi đến trước bàn ăn, Quân Lâm cũng không nhìn thấy một bóng dáng tươi đẹp của Lâm Tử Lộc đâu.
“Gia, trong cung có truyền tin đến.” Dạ Ẩn cúi người, hai tay nâng lên một quyển giấy lên quá đỉnh đầu, bên trong nó có chứa tin tức vừa được truyền đến.
Quân Lâm thu hồi ánh mắt, trong lòng truyền đến một trận mất mát, nghe nói trong cung có truyền tin đến, không khỏi nổi lên một tia lo lắng. Quân Lâm nhận lấy thư tín trong tay Dạ Ẩn, dùng tay nhẹ nhàng cởi bỏ nút buộc.
Đọc xong tin tức kia đôi lông mày càng nhíu chặt lại, thành một chữ xuyên. Xem xong, tay dùng lực đem tờ giấy vo viên lại, rồi ngay lập tức ném nó vào bát của Tức Mặc Hành Vân, người nãy giờ không để ý thế sự chỉ biết ngồi một bên ăn hăng say.
Mắt thấy một cục giấy bay vào bát cơm của mình, Tức Mặc Hành Vân ai oán, ngước mắt mắt lên, lại gặp phải một đôi mắt lạnh thấu xương của Quân Lâm, vì thế đành nhận mệnh cúi đầu.
Tờ giấy có nhiều nếp nhăn giấy, mơ hồ còn có thể thấy nội dung được viết trong đó, nói là Lục hoàng tử gần đây luôn nôn ra máu, thân thể càn ngày càng yếu đi.
Hả? Tức Mặc Hành Vân ngẩn ngơ một lúc rồi khẽ cười ra tiếng, sau đó bỏ qua tờ giấy kia, cuối cùng không nhanh không chậm đem một khối tương thịt trong chén đưa vào trong miệng.
Quân Lâm ung dung nhìn Tức Mặc Hành Vân nghiền ngẫm thưởng thức đồ ăn, chờ hắn cấp ra một lời giải thích vừa lòng, nếu mà không xuất ra được thì. . .
“Ngươi xem sao trong cung đều tốn tiền đi nuôi một đám lang băm để làm cái gì a! Tât cả bọn chúng gộp lại cũng không thể so được với bản thần y ta.” Tức Mặc Hành Vân dương dương tự đắc với y thuật lợi hại của bản thân.
Quân Lâm không phản ứng với lời nói kia của Tức Mặc Hành Vân, nghe thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tức Mặc Hành Vân tuy là một người có tính tình ham chơi, nhưng cũng biết nặng nhẹ, hắn ta đã nói như thế chắc chắn là không có gì đáng ngại rồi.
“Hắn bị như thế là chuyện hết sức bình thường, bởi vì đó là hiện tượng bài xuất lưu lượng còn dư độc trong cơ thể, đám người kia thế nhưng lại dám hoài nghi năng lực của bản thần y, thật sự là không biết tốt xấu, bọn họ sao không hảo hảo học y thuật đi, chỉ biết ở đấy bịa chuyện. . .” Tức Mặc Hành Vân đối với Quân Lâm thao thao bất tuyệt tận nửa ngày vẫn chưa giải được cơn nghẹn trong lòng.
Trong lòng Quân Lâm đã có an bài, xem ra hắn nên tìm mấy vị đại phu giỏi bên người Triệt, mấy người trong cung quá vô dụng rồi.
Quân Lâm đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn xuống đỉnh đầu Dạ Ẩn, hỏi: “Nàng đi nơi nào rồi?”
Dạ Ẩn chỉ cảm thấy đỉnh đầu một mảnh lạnh lẽo, quỳ bùm xuống: “Lộc công tử còn tại Đoạn phủ.”
“Còn tại Đoạn phủ? Phương pháp bảo hộ của người chính là như thế này sao?” Quân Lâm nheo hai mắt lại, con ngươi nguyên bản lãnh liệt, lúc này càng thêm vẻ lạnh lẽo không thể tưởng tượng nổi.
“Thuộc hạ đáng chết, bảo hộ công tử bất lực, thuộc hạ cam nguyện chịu phạt.” Tuy rằng chuyện này là vì muốn mau chóng truyền tin cho Quân Lâm nên hắn mới rời khỏi Lộc công tử, nhưng quả thật là hắn làm việc thất trách.
“Ngươi vẫn không biết bản thân mình sai ở chỗ nào sao?” Đôi mắt Quân Lâm lãnh lẽo quét tới trên người Dạ Ẩn, dừng một lúc rồi mới lại tiếp tục mở miệng, “Bổn vương đã giao ngươi cho nàng, thì có nghĩa nàng là chủ tử của ngươi. Không đem an nguy chủ tử đặt ở vị trí đầu tiên, lỗi này của ngươi chính là không thể tha thứ.” Khi Quân Lâm tức giận, đều dùng danh xưng là bổn vương.
Dạ Ẩn biết giọng điệu của Quân Lâm có vẻ bình thản, nhưng trong đó lại là trùng trùng lửa giận có thể làm bỏng ngực Dạ Ẩn. Hắn đã theo gia nhiều năm như vậy, trong lòng tự nhiên đặt chuyện của gia ở vị trí thứ nhất, bây giờ đây đột nhiên muốn hắn coi một tiểu cô nương thành chủ nhân, để mặc nàng sai đâu đánh đó, thế nào cũng có chút không phục.
“Nàng không phải là người khác, nàng là vương phi của bổn vương.” Quân Lâm giọng điệu trầm thấp đè nén, cúi người ở bên tai Dạ Ẩn nói một câu như muốn cảnh cáo sự bất mãn trong lòng Dạ Ẩn. Quân Lâm lắc lắc ống tay áo, xoay người trở về phòng.
Tức Mặc Hành Vân cai gì cũng không quan tâm chỉ để ý việc thưởng thức mỹ thực, còn Dạ Ẩn tiếp tục cúi đầu sám hối, Tô Ngọc Li thì không nói một lời. Xuân đứng ở bên cạnh Tô Ngọc Li có thể đọc hiểu biểu cảm trên mặt của công tử mình.
Nhất là lúc cuối cùng: Đôi mắt của công tử hơi nheo lại, lông mi nhu thuận cúp xuống, môi không tự giác mím lại, nốt ruồi như chu sa nơi đuôi mắt khẽ run run.
Công tử của các nàng chính là như thế, chuyện gì cũng chỉ biết đặt ở trong lòng, từ những biểu hiện kia, Xuân có thể nhận thấy được công tử đang đau lòng.