Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 86: Chương 86: Nguyệt nhi dù hơi mảnh mai một chút, nhưng mà vẫn rất hợp ý ta




Nhưng mà Lâm Tử Lộc cũng không có vì vậy mà cảm kích: “Một mình ngươi bảo hộ ta thì có ích lợi gì, một đám người bọn họ phải làm sao bây giờ?”

“Bọn họ như thế nào ta không quan tâm, ta chỉ muốn bảo hộ nàng chu toàn.” Quân Lâm từ trước đến nay chưa từng xen vào việc của người khác, theo ý hắn, trừ bỏ chuyện liên quan đến Lâm Tử Lộc khiến hắn bận tâm, những người khác ở trong mắt hắn đều không tồn tại.

“Các ngươi đứng có ở nơi đó nói nhỏ, nếu không muốn giao cô nương ra đây, vậy thì đi chết đi!” Đám hắc y nhân kia hiển nhiên là không có kiên nhẫn, một đám ai nấy đều hung thần ác sát, cầm đao xông vọt lên.

“Tiểu Lâm tử. . .” Lâm Tử Lộc đồng thời bắt được cánh tay Quân Lâm, đối mặt với trường hợp như vậy, nàng không thể nói rõ là sợ hãi hay không, cũng chỉ là theo bản năng muốn tìm một địa phương an toàn mà thôi.

Đôi môi mỏng của Quân Lâm khẽ nhếch lên, nét biểu cảm trên mặt luôn luôn là đạm mạc vì nàng mà càng ngày càng ít khi xuất hiện, thay vào đó là nét mềm mại sủng nịnh, bóng dáng của hắn dưới ánh trăng cũng không lạnh lẽo giống như ngày thường, đôi môi hoa đào giờ này có vẻ phá lệ mê người. Đại khái là bởi vì động tác theo bản năng kia của Lâm Tử Lộc đã làm cho hắn cảm nhận được địa vị của hắn trong lòng nàng, những trận đau đớn ẩn ẩn truyền đến đều vì thế mà tan thành mây khói.

Một tay đẩy ra bàn tay đang gắt gao bắt lấy cánh tay mình ra, hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy mười đầu ngón tay nàng, sau đó trìu mến nhìn nàng một cái thật sâu, kéo nàng quay đầu bỏ chạy.

Dạ Ẩn thấy thế cũng chạy theo, quyết định này của vương gia mới là chính xác.

“Này. . . Thần y còn chưa có. . . Đuổi kịp. . . Làm sao bây giờ?” Lâm Tử Lộc vừa chạy vừa hỏi, hơi thở đều đã trở nên gấp gáp.

Quân Lâm không có trả lời nàng, sau khi thấy bộ dáng thở hổn hển của nàng, tiếp tục bế nàng lên rồi tiếp tục chạy. Lâm Tử Lộc còn chưa có kịp thích ứng cái biến cố bất thình lình này, hai tay ngây ngốc ôm lấy cổ Quân Lâm, hai mắt trừng to nhìn hắn.

“Cái kia . . . Ta có thể tự đi mà . . . Ta không có mảnh mai đến như vậy.” Lâm Tử Lộc có chút thật xin lỗi, bản thân nàng rõ ràng không phải là một tiểu thư yếu ớt, bị hắn ôm làm giống như nàng rất vô dụng vậy.

“Nguyệt nhi! Nàng tuy rằng có chút mảnh mai nhưng mà rất hợp ý ta.” Quân Lâm cảm thấy cơ hội để gần gữi nàng như vậy vẫn nên nhiều hơn mới tốt, Lâm Tử Lộc quá cường hãn làm cho hắn có cảm giác như mình không tồn tại.

“Không đúng, hiện tại không phải là thời điểm để đàm luận về đề tài này.” Lâm Tử Lộc lắc đầu, nàng là đang nói đến cái gì đây, hiện tại bọn họ đang bị rượt đuổi đó: “Ngươi tìm một chỗ đặt ta xuống, ngươi đi cứu tên thần y kia đi, hắn không chừng không thể thoát thân.”

“Nguyệt nhi, sao nàng lại quan tâm hắn như vậy?”

Lâm Tử Lộc không có nghe được sự kỳ quái trong lời nói Quân Lâm, còn trái lại tự nói: “Tất nhiên phải quan tâm rồi,, nói như thế nào thì hắn cũng đã từng cứu ta, còn là bạn của ta nữa. Hơn nữa hắn không phải là bằng hữu của ngươi sao? Sao ngươi có thể thấy chết không cứu chứ? Ta không có bản sự đi cứu hắn, nhưng ngươi có nha!”

“Hả? Ta thật ra không có cái bổn sự này.” Quân Lâm càng trở nên kỳ quái, bình dấm chua trong lòng đã hoàn toàn bị đổ ngã.

“Sao lại có thể làm như vậy? Ngươi chỉ biết quan tâm bản thân mình thôi sao?” Lâm Tử Lộc không vui, hành tẩu trên giang hồ quan trọng nhất chính là hai chữ nghĩa khí.

“Nàng quan tâm tốt bản thân mình là tốt rồi.” Quân Lâm lười nhiều lời, việc tiếp theo chính là ôm nàng càng chặt hơn nữa, hắn có ý muốn dùng một chút khinh công mà thôi, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng lại bị nội lực phản phệ, ngực đang đau nhức đến lợi hại, như là bị một thanh đao đâm vào ngự một nhát, một cỗ mùi ngai ngái tràn ngập khắp yết hầu.

Cố gắng nhịn đau, chỉ dùng tốc độ chạy bình thường để rời đi, không biết Dạ Ẩn đã chạy đến tận chân trời nào rồi.

Lâm Tử Lộc dù sao cũng có khứu giác linh mẫn hơn người, hơn nữa hiện tại nàng lại còn cách hắn gần đến như vậy, không lâu sau nàng đã ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Nàng từ trong lòng hắn ngửa đầu lên, mặt hắn không biết là bởi vì vận động hay là vì nguyên nhân khác đã có chút phiếm hồng, tuy rằng hắn không hề có chút biểu cảm dư thừa nào, nhưng Lâm Tử Lộc vẫn là cảm thấy dưới tấm mặt nạ kia nhất định có ẩn tàng điều gì đó.

Bởi vì mặt của nàng dựa vào ngực hắn, sự hỗn loạn không bình thường mới vừa rồi nhất định không phải là vô duyên vô cớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.