Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 24: Chương 24: Phụ Thân, Ta Xem Trọng Lộc Công Tử




Đoạn Lệ kém chút phun ngụm trà đang ở trong miệng ra ngoài, nữ nhi này của hắn từ nhỏ mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ luôn khinh thường những nam tử tầm thường, nhiều lần mọi người đến nhà cầu hôn đều bị nàng đuổi đi, lần này sao lại chủ động quấn lấy một nam nhân?

”Vân nhi coi trọng công tử kia hả?”

”Vân nhi không biết.” Đoạn Chi Vân thẹn thùng lắc đầu.

”Vậy tên họ hắn là gì?” Đoạn Lệ sờ sờ râu, xem ra hai người bọn họ tiếp xúc còn không nhiều lắm, tò mò hỏi tiếp.

”Vân nhi cũng không biết” Đoạn Chi Vân lại lắc đầu, vẻ mặt mù mịt.

”Vậy Vân Nhi đến cùng ưa thích hắn ở điểm gì? Ngay cả tên hắn Vân Nhi đều không biết.” Đoạn Lệ nghi hoặc, cái điểm gì liên quan đến công tử kia, nữ nhi của hắn đều không biết, vậy mà cũng nói thích hắn.

”Vân Nhi vừa vặn thấy qua mặt hắn có một lần mà thôi, nhưng hắn nhìn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, chỉ cần Vân Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái liền không thể quên, hơn nữa hắn còn là một đại nhân vật đến từ đế đô.” Nghĩ đến Lộc công tử, mặt Đoạn Chi Vân liền đỏ ửng, tâm động không thôi.

”Đế đô? Người đế đô tại sao lại tới nơi này, Vân Nhi, không phải là bị người ta lừa chứ?” Đoạn Lệ làm gia chủ đã nhiều năm, hắn chưa từng thấy qua người tới từ đế đô, người này có khả năng là một tên lường gạt, phỏng chừng là muốn lừa gạt gia sản của Đoàn gia.

”Ai nha, phụ thân, người ta cũng không phải là kẻ lừa đảo, hắn là hảo hữu Tô công tử chủ nhân của Lưu Bảo Trai, hắn cùng Tô công tử tới nơi này.” Đoạn Chi Vân tiến lên đong đưa cánh tay Đoạn Lệ, nhanh chóng giải thích.

”Lưu Bảo Trai Tô công tử! Vậy thật là tốt quá rồi, Vân Nhi có may mắn kết giao với bọn họ, đó là chuyện tốt a.” Đoạn Lệ vỗ đùi, lúc này quyết định muốn mời vị công tử này tới Đoạn phủ, “Không bằng như vậy đi, sinh thần của phụ thân cũng sắp đến, chúng ta liền nhân cơ hội này mời mấy vị công tử đến từ đế đô kia đến phủ chúng ta để thiết yến, con thấy như thế nào?”

”Tốt tốt, vẫn là chủ ý của phụ thân tốt.”

Lúc này Lâm Tử Lộc cùng Lâm đang trên đường đi dạo, hoàn toàn không biết bản thân họ đã bị người ta coi trọng.

”Tiểu Lâm tử, ngươi cảm thấy ở nơi này cái cửa hàng gì đắt khách nhất a?” Lâm Tử Lộc quay đầu hỏi hắn.

”Tửu lâu.” Lâm không chút do dự nói, đi dạo trên đường nửa ngày, chỉ có tửu lâu người người nối liền không dứt, dừng chân, ăn cơm, uống trà, nghe thuyết thư.

”Đúng là tửu lâu a, ta nghĩ nếu chúng ta mở một tửu lâu khẳng định kiếm được rất nhiều tiền.” Lâm Tử Lộc ánh mắt lóe sáng, trong đầu nhất thời nảy ra một chủ ý, nhưng là. . .

”Tiểu Lâm tử, chúng ta không có tiền vốn.”

”Tiền vốn là gì? Nha, ý tứ là tiền đi.” Lâm không hiểu tiền vốn là cái gì, nhưng là có thể đại khái đoán được, “Nương tử đừng lo lắng, trên người ta có một miếng ngọc bội, nhìn có vẻ rất đáng tiền, có thể mang đến chỗ Tô Ngọc Li cầm.”

”Ngọc bội? Nói đến ngọc bội, ta nhớ ra hình như ta cũng có một mảnh, trước kia luôn đeo trên cổ, sau này có một lần không cẩn thận làm đứt, nên không còn đeo nó nữa, đợi lát nữa trở về ta liền tìm nó. Hai chúng ta có thể cùng mang đến cho Tô huynh xem thử, nhưng khẳng định vẫn không đủ, ân. . . Có!” Lâm Tử Lộc tựa hồ nghĩ ra một biện pháp tốt, trên miệng không tự giác gợi lên một nụ cười tính kế.

Thấy thế, Lâm cũng không hỏi nàng nghĩ ra cái chủ ý gì, hắn chỉ biết nương tử hắn trong đầu có rất nhiều ý tưởng ly kỳ cổ quái.

Trở lại Lưu Bảo Trai, Lâm Tử Lộc liền chạy cắm đầu vào trong phòng, muốn đi tìm khối ngọc bội lúc trước của nàng, nàng đoán nó hẳn là ở trong bao hành lý, quả nhiên đụng đến một vật cứng rắn, móc ra nó ra, hóa ra chính là khối ngọc bị nàng xem nhẹ.

Ngọc xanh sáng bóng, chạm vào có cảm xúc ôn nhuận, xác nhận một khối Noãn Ngọc, bên trên có khắc một chữ: Nguyệt.

Nhìn thấy chữ này làm cho nàng hồi tưởng lại, trên người Lâm Tử Thần cũng có một khối ngọc bội, mặt trên có khắc chữ 'Thần', hai miếng ngọc này hẳn là thân sinh phụ mẫu để lại cho bọn họ.

Thời điểm được Phúc bá thu lưu, hắn vốn định dùng chữ trên hai miếng ngọc bội để đặt tên cho bọn họ, không ngờ lão bản nương trước kia bị đẻ non, chết mất một nữ nhi, họ đã định lấy tên cho nàng là Tiểu Nguyệt. Vì thế, lão bản nương nói đặt tên là Nguyệt rất xúi quẩy, tình cờ có một người tặng họ một cái sừng hươu, liền đặt tên cho nàng Lâm Tử Lộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.