Một ngày này, Lâm Tử
Lộc cùng Lâm mang theo một bức tranh chữ lấy được từ chỗ Tô Ngọc Li,
liền một đường đi thẳng tới Đoạn phủ dự tiệc.
Vừa đi tới cửa, Đoạn Chi Vân cùng Đoạn Lệ đã đứng ở đó, tự mình nghênh đón hai người bọn họ.
”Hai vị công tử đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho Đoạn phủ chúng
ta!” Đoạn Lệ cười mỉm, nhìn kỹ hai thanh niên tài tuấn trước mắt, thật
sự là càng nhìn càng vừa lòng, nam tử hơi thấp một chút chính là Lộc
công tử, quả nhiên tướng mạo bất phàm. Nam tử cao hơn đứng bên kia diện
mạo thì càng khiến cho người ta giật nảy mình, nhưng mà người còn sống
nên đừng lại gần hắn, mặt luôn luôn lạnh như bang, đủ dọa người.
”Tại hạ chỉ là một kẻ thư sinh, có thể được quý phủ mời đến là vinh hạnh của tại hạ mới đúng.” Tuy lời nói của Lâm Tử Lộc nghe qua cảm thấy nàng là
đang khiêm tốn, nhưng thần sắc của nàng vẫn cao ngạo như cũ.
Đoạn phụ tử nhìn nhau cười, quả nhiên, quả nhiên là đại nhân vật tới từ đế
đô, mỗi câu nói đều mang khí chất cao quý. “Ha ha, để cho nữ nhi nhà ta
mang hai vị công tử vào phủ.”
”Vậy thì làm phiền Đoạn tiểu thư rồi.” Lâm Tử Lộc hướng về Đoạn Chi Vân chắp tay có lễ.
Đoạn Chi Vân thẹn thùng cười, hơi khẽ khom người cất bước đi dẫn đường cho bọn họ.
Đoàn gia không hổ là thế gia lớn nhất An Nhạc huyện, cách trang trí ở Lưu
Bảo Trai tuy là trang nhã nhưng cũng rất xa hoa, còn cách bài trí ở Đoạn phủ chính là khoe khoang phú quý.
Đoạn Chi Vân dẫn bọn họ đến
phòng tiệc, chỗ ngồi của bọn họ là vị trí thứ nhất ở bên tay trái,
chuyện này vượt qua dự đoán của Lâm Tử Lộc, không nghĩ tới Đoàn gia chủ
coi trọng bọn họ đến như thế.
Lâm và Lâm Tử Lộc tự nhiên ngồi
xuống, họ đều cảm giác được ánh mắt dò xét của mọi người trong phòng
tiệc, vì bọn họ rất kinh ngạc, hai người ngồi ở một vị trí quan trọng
như thế là người có lai lịch thế nào, vì sao bọn họ tựa hồ chưa thấy qua hai người này?
Lâm Tử Lộc cũng không biết nên phản ứng như thế
nào, nên chỉ có thể bỏ mặc mấy ánh mắt tò mò kia, nàng ngồi thẳng người, ngẩng cao đầu, nhỏ giọng cùng Lâm nói chuyện: “Tiểu Lâm tử, một lát yến hội bắt đầu, ngươi nên nói chuyện ít đi một chút, ăn nhiều đồ ăn ngon
là được, chúng ta tặng một bức tranh chữ quý báu như vậy cũng nên ăn
nhiều một chút, như vậy chúng ta mới không bị lỗ.”
Lâm khóe môi giựt giựt, nương tử vẫn là. . . đáng yêu nhất.
Lâm Tử Lộc đem điểm tâm trên bàn thưởng thức qua một lượt, đến khi nàng nếm thử hết mấy loại điểm tâm kia thì người cũng đều đến đông đủ cả.
”Cảm tạ các vị đã đên tham dự thọ yến của Đoàn mỗ, Đoàn mỗ vô cùng cảm kích, tại đây tai hạ xin kính mọi người một ly.” Đoàn gia chủ một thân áo màu choàng đỏ, vui mừng ra mặt.
Lâm Tử Lộc cũng nâng chén, nhưng khi ly rượu ở gần ngay trước miệng liền bị Lâm đoạt đi, nàng tức giận, quay đầu nhìn Lâm, hắn ta lại đang đem ly rượu của nàng uống cạn, hắn lạnh
nhạt đặt cái ly lên bàn, lại cầm lên một quả nho, tỉ mỉ bóc vỏ đi, sau
đó nhét vào trong miệng Lâm Tử Lộc.
”Say rượu hỏng việc, nương tử vẫn nên ăn nhiều thức ăn ngon, rượu không nên uống vẫn tốt hơn.” Lâm
cười cười, trong con ngươi hẹp dài lóe lên tinh quang.
Lâm Tử Lộc ngơ ngác nuốt quả nho vào miệng, ăn cũng chưa ăn, cả hạt cũng quên phun.
Nàng cảm thấy tiểu Lâm tử có chút không giống với lúc trước, nhưng lại
không thể nói ra được là chỗ nào đã thay đổi.
Nàng liền vứt
chuyện đó ra đằng sau gáy, ngồi yên tĩnh một chỗ hưởng thụ sự chăm sóc
tận tình của Lâm, cho đến tận khi Đoàn gia chủ nhắc tới tên nàng: “Hôm
nay Đoạn mỗ có vinh hạnh mời hai vị đại nhân vật đến từ đế đô, Lộc công
tử cùng Lâm công tử, đến tham gia thọ yến.”
Nghe vậy, Lâm Tử Lộc
đứng dậy, nàng này xem như đã hiểu, nguyên lai là vì nàng là đại nhân
vật đến từ đế đô a, hắc hắc. Nàng hơi hơi vuốt cằm, tự nhiên lại được
người ta cho là một đại nhân vật: “Tại hạ ở đế đô sinh sống đã lâu, lần
này ra ngoài giải sầu mới phát hiện ra An Nhạc huyện này, quả thật là
một nơi non xanh nước biếc rất là thích hợp để du sơn ngoạn thủy, có thể ở Đoạn phủ kết bạn với các vị thật sự là vinh hạnh của Lộc mỗ ta.”
”Đâu có đâu có, Lộc công tử tuổi trẻ còn nhiều hứa hẹn, có thể cùng công tử
kết giao mới là vinh hạnh chúng ta, chung ta kính Lộc công tử một ly.”
Lâm Tử Lộc bị Lâm nhìn chằm chằm, cũng chỉ đành đặt ly rượu xuống, từ trong tay áo lấy ra một chồng tiểu mộc bài đưa cho thị nữ đằng sau, phân phó
cho thị nữ phát cho mỗi người đang ngồi ở đây một khối.
”Lần đầu
gặp mặt, Lộc mỗ cũng còn chưa kịp chuẩn bị lễ gặp mặt cho các vị, chỉ có chút lễ mọn, mong các vị không ghét bỏ. Lộc mỗ ở Hoàng Dương phố có một tòa tửu lâu, khi chư vị xuất ra khối mộc bài, có thể ăn miễn phí một
bữa, những lần sau thì có thể dùng cơm với giá thấp nhất.”