Lâm không nói gì, chỉ nhìn thẳng nàng, thần sắc trong đôi mắt màu đen kia lưu chuyển rất phức tạp. Những ngày gần đây, đầu của hắn càng ngày càng đau, tuy rằng trí
nhớ không hề khôi phục, nhưng cả người giống như đột nhiên tăng trưởng
thêm mười tuổi.
”Ngươi làm sao vậy?” Lâm Tử Lộc thấy hắn không có phản ứng, dung tay vỗ vỗ lên mặt hắn.
Ai biết tay của nàng vừa đụng đến khuôn mặt của hắn, hắn liền bắt lấy cổ
tay nàng. Nàng không hiểu, liền trừng mắt nhìn hắn, nhìn thử xem hắn
muốn làm gì.
Hắn cái gì cũng không làm, chỉ bình tĩnh đứng như
vậy một lúc, sau đó buông tay nàng ra. Hắn hướng nàng ngây ngô cười:“Nương tử, ngươi béo rồi.”
Vừa nghe lời này, Lâm Tử Lộc liền lập
tức chạy vội vào phòng, cầm lên gương đồng, nhìn trái nhìn phải, nàng
nhỏ giọng than thở: “Chỗ nào béo lên, rõ ràng vẫn rất gầy yếu a, nhìn
vẫn giống như một cây gậy trúc, tự nhiên nói vậy khiến ta cao hứng hụt
một phen. Dáng người của ta bây giờ còn cách mục tiêu của ta thật xa, về sau cuộc sống chúng ta tốt hơn một chút, ta nên bồi bổ thân thể thật
tốt, cũng không biết ở đây có đu đủ không nữa. . .”
Tô Ngọc Li đi đến cửa phòng Lâm Tử Lộc, thì liền nghe thấy nàng đã đang huyên thuyên
nói những lời kỳ quái, hắn đưa tay lên gõ cửa phòng nàng, mở cửa cánh
ra.
Lâm Tử Lộc quay đầu, một tay còn đang cầm gương đồng, một tay còn đang xoa ngực, nhìn thấy người tới là Tô Ngọc Li, yên lặng đem tay
chuyển đến trên vai, nhéo hai cái: “Ai nha, bả vai vẫn còn tốt, có thể
cảm thấy đau! Ôi chao, Tô huynh, ngươi đã về rồi sao?”
Tô Ngọc Li gật gật đầu: “Lộc huynh, tửu lâu đã dọn dẹp không sai biệt lắm, một lát nữa Lộc huynh có thể đi qua nhìn một chút.”
”Tốt, đúng rồi, mới vừa rồi Đoạn phủ tiểu thư có đến đây để chuyển thiệp
mời, ngày mai Đoạn gia chủ tổ chức thọ yến, Tô huynh có đi không?” Lâm
Tử Lộc muốn đi, dù sao tửu lâu không lâu nữa sẽ khai trương, buổi yến
tiệc này chính là cơ hội tốt để kết giao với tầng lớp phú quý ở chỗ này.
”Ta sẽ không đi, ngày mai ta còn phải ra ngoài tìm tung tích của A Kỳ, hắn
thật là không biết yên phận, còn muốn trốn ta.” Khi hắn nhắc đến Tô Ngọc Kỳ, trong mắt có thêm ý cười sủng nịch.
”Huynh còn chưa tìm được hắn sao?” Lâm Tử Lộc không biết tình huống cụ thể trong đó, chỉ biết
đại khái là Tô Ngọc Kỳ cùng Tô Ngọc Li nổi lên một cuộc xung đột, Tô
Ngọc Kỳ liền tức giận, rời khỏi nhà.
”Hắn hẳn là ở trên Kỳ Sơn,
nơi gần nhất với U quốc, phỏng chừng rất nhanh ta sẽ tìm ra hắn.” giọng
điệu của hắn rất là bất đắc dĩ, Tô Ngọc Li biết Tô Ngọc Kỳ không có nguy hiểm, nhưng vẫn buông xuống hết thảy sự vụ ở đế đô, tự thân tới đây tìm hắn, nói hay thì là Tô Ngọc Li ra ngoài để tuần tra cửa hàng Lưu Bảo
Trai ở các nơi.
Lâm Tử Lộc sâu sắc cảm nhận được cảm tình hai
huynh đệ thân thiết của hai người bọn họ, quả nhiên là song bào thai,
tình cảm cũng không giống với các cặp huynh đệ bình thường khác, dù sao
trong bụng mẫu thân họ đã bắt đầu trao đổi cảm tình rồi.
Cửa hàng của bọn họ ngay tại một góc rẽ ở Hoàng Dương phố, quả thật chính là địa phương náo nhiệt nhất ở An Nhạc huyện, nguyên bản hai tầng mộc lâu này
là một tiệm vải, nghe nói là một cửa hàng tương đối nổi danh. Tô Ngọc Li lại có khả năng làm cho người ta đi chỗ khác mà khai trương một lần,
không thể không khẳng định người đế đô chính là không giống với người
thường a.
Trong tiệm, có mấy người thợ mộc khỏe khoắn đang làm
việc, Lâm Tử Lộc cùng Lâm đi vào liền có người tới đón chào, xem ra
người này hẳn là giám công ở đây.
”Lộc công tử, ngài thế nào lại đến tận đây?” Giám công hơi khom người, thập phần cung kính hỏi.
”Ta chỉ là tùy tiện đến nhìn xem một chút, còn muốn cho các ngươi xem bản
vẽ thiết kế của ta.” Lâm Tử Lộc nhìn quét bốn phía, được, cả tiệm đã
được dọn rất sạch sẽ rồi.
Nàng từ trong tay áo lấy ra một bản vẽ
nỏ, để lên trên bàn: “Có một số chú ý trong công việc ta muốn nói rõ với các ngươi, ngươi gọi bọn họ đều tới đây, nghe một chút đi.”
Nói
xong Lâm Tử Lộc mới nhớ tới Lâm đang ở phía sau nàng, hắn một người dựa
trên khung cửa, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt không ngừng biến ảo
khôn lường, hắn đứng chỗ đó bị ngược chiều ánh sáng, một bên mặt bị che
khuất, tuấn mỹ không thể tưởng tượng nổi.
”Lộc công tử, bọn tiểu nhân đều ở chỗ này rồi.” thanh âm của giám công gọi ý thức Lâm Tử Lộc trở về.
Nàng mở ra bản vẽ trên bàn, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc, trong ánh
mắt cũng tràn đầy nhiệt huyết, đã nhiều ngày tốn rất nhiều sức lực, còn
đặc biệt chế tạo bút chì để vẽ bản vẽ này.
”Loại nồi này nhớ kỹ làm nhiều một chút, nghiêm ngặt dựa theo phương pháp chế tạo của ta mà làm.”
”Viêm Hỏa thạch cũng cần phải chuẩn bị . . .”
”Cái bàn. . .”
Nhìn bản thiết kế tinh tế này, nhóm giám công cùng thợ mộc đều sợ ngây người, họ chưa bao giờ nhìn qua bức vẽ tường tận như vậy.
Sùng bái, quả thực là cực kỳ sùng bái!