Editor: Umi
Trước cửa Lưu Bảo Trai đã bị người vây kín, Lâm Lộc bọn họ chỉ có thể dừng
chân ở ngoài vòng vây. Lúc này, Lâm Lộc đã thay một thân nam trang, tóc
buộc cao sau ót, tay cầm một chiết phiến, bộ dáng rất giống một công tử
tuấn tú đủ tiêu chuẩn.
Nàng sờ sờ “Râu” của mình, con ngươi híp lại suy nghĩ, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tấm biển hiệu của Lưu Bảo Trai.
“Nương tử, ngươi không có râu.” Lâm mở miệng nhắc nhở nàng.
“Ngươi biết cái gì. Cái này gọi là diễn trò phải diễn nguyên bộ.”Lâm Lộc vẻ
mặt bối rối, cũng không muốn giải thích nhiều với hắn.
“Không hổ là nương của con ta.” Lâm gật gật đầu, sùng bái nhìn Lâm Lộc.
Lưu Bảo Trai lúc này có một người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế chủ vị, hắn
chân chính là một khiêm khiêm công tử, mặt mày nhu hòa như nước, khí
chất ôn nhuận như ngọc.
Nếu người nọ là nữ tử, nhất định là một
cái tuyệt đại giai nhân làm người người yêu mến, nhưng trên người hắn
khí chất ôn nhuận vừa đủ.
”Công tử, phía trước cửa đã đầy người
rồi.” Nam tử đứng ở trước mặt hắn chính là Vương chưởng sự của Lưu Bảo
Trai ở huyện An Nhạc, mà người được gọi là công tử ở đây chính là Thiếu
Đông gia Tô Ngọc Li.
Tô Ngọc Li không nhanh không chậm, cầm lấy
ly trà bên cạnh, ngửi qua hương trà một chút, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một ngum. Mỗi một động tác như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, khiến cho Vương chưởng sự như mê như say, không đành lòng lên tiếng lần nữa
quấy rầy nhã hứng của hắn.
“Chưởng sự, đem lời vừa nói lặp lại
một lần nữa đi.” Tô Ngọc Li phẩm trà xong, phân phó chưởng sự nói, thanh âm của hắn không giống nam tử bình thường, hùng hậu hoặc khàn khàn,
giọng hắn linh hoạt kỳ ảo, làm cho người nghe khó có thể nắm lấy.
“Chưởng sự?” thấy Vương chưởng sự không có phản ứng, Tô Ngọc Li lại mở miệng lần nữa.
“Nga nga … thực xin lỗi công tử. Nô tài vừa nói là những người vây trước cửa, chúng ta nên giải quyết thể nào cho phải?”
Vương chưởng sự sau lưng đổ mồ hôi, chính mình vừa rồi bị vẻ tao nhã của công tử mê hoặc, đây chính là sỉ nhục công tử, nếu công tử biết hắn nhất
định phải chết.
“Bên ngoài tụ tập rất nhiều người sao?” Tô Ngọc
Li đứng dậy, áo bào màu trắng không có chút nếp uốn nào, sợi tơ thuê màu lam tùy ý điểm vài chỗ trên y bào, khiến cho hắn càng thêm tiêu sái,
lay động lòng người.
“Ha ha, người đến càng đông, càng hợp ý ta, ta sợ không có ai đến.” Tô Ngọc Li cười hờ hững, hắn liền cất bước đi ra ngoài.
“Mọi người yên tâm, chớ nóng nảy. Thiếu Đông gia chúng ta có chuyện muốn nói với mọi người.” Vương chưởng sự đi trước mở cửa, nói mấy lời để trấn an quần chúng.
Hộ vệ che chở Tô Ngọc Li đi ra. Vừa thấy được đại
nhân vật tới từ đế đô, mọi người sôi trào, nhất là nữ tử chưa lấy chồng, người nào cũng mặt đỏ tai hồng, thậm chí hét ầm lên.
Tô Ngọc Li
thản nhiên nhìn lướt qua đám người náo nhiệt phía dưới, nâng tay phải, ý bảo mọi người yên lặng một chút, mọi người nháy mắt thật sự đình chỉ
tranh cãi, thậm chí hô hấp cũng đều thật dè dặt.
Lâm Lộc bên
ngoài nhìn không thấy được chuyện xảy ra bên trong, chỉ nghĩ rằng những
người này điên rồi, lúc trước còn huyên náo nói chuyện, ai nói gì đều
không nghe rõ, trong chốc lát lại tĩnh lặng là thường, đến lá rụng cũng
có thể nghe ra.
“Nương tử, những người này điên rồi sao?” Lâm khờ dại mở miệng hỏi.
Chỉ thoáng một cái, hàng trăm ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ, Lâm
ngạc nhiên, bởi vì bọn họ biểu tình giống nhau như đúc. Mà Lâm Lộc bị
những ánh mắt này dọa một trận, tựa như đang có mấy trăm khẩu súng chĩa
về phía nàng, chỉ cần nàng khinh suất liền mất mạng.
Thình thịch … thình thịch …
“Các vị, các ngươi tiếp tục, tiếp tục a. Đệ đệ của ta còn nhỏ không hiểu
chuyện, còn nhỏ không hiểu chuyện cho nên các vị thông cảm a, ha ha.”
Lâm Lộc cười làm lành nói, một tay vỗ lên mông Lâm, giáo huấn hắn:“
Ngươi, cái đứa nhỏ này tại sao có thể không nghe lời? Nói loạn cái gì
chứ?”
Lâm Lộc lạnh cả người, trong lòng âm thầm nghĩ. Nha! Cảm giác này, cũng thật đáng sợ, nàng không dám quay đầu lại đâu.
”Ha ha “ Một đạo tiếng cười văn nhã vang lên, một trận hút không khí của
quần chúng truyền đến, nguy cơ sau lưng nhất thời được giải trừ.
Vừa thấy sự tình chuyển biến, Lâm Lộc lôi kéo Lâm bỏ chạy, nháy mắt đã
không thấy tung tích đâu Tô Ngọc Li chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng bọn họ.
Hai người này, thật là thú vị !!!