Tốn một chút thời
gian buổi trưa, Lâm Tử Lộc đi dạo xong các thương khố của Lưu Bảo Trai,
một đường đi này nàng đều chảy không ít nước miếng, hai mắt lúc nào cũng ứa ra lục quang, đối với những đồ vật được cất giữ ở đây, cái nào cũng
thèm thuồng.
Vương chưởng sự ở một bên tiếp khách, lòng bàn tay
chảy đầy mồ hôi, nghĩ thầm công tử nhà mình kết bằng hữu kiểu gì vậy,
người này không biết lễ nghi, tầm thường đến cực điểm. Chính là công tử
có phân phó hắn, chỉ cần đồ Lộc công tử muốn đều phải tặng cho hắn.
Hoàn hảo. Hoàn hảo!!!
Lộc công tử còn chưa mở miệng muốn bất kỳ vật phẩm nào, nếu không tâm can hắn liền đau như cắt rồi.
” Vương chưởng sự, ngươi nhìn viên Đông Hải Dạ Minh Châu này như thế ?”
Lâm Tử Lộc cầm lấy một viên Dạ Minh Châu to chừng cỡ trứng chim bồ câu, ở trên tay xoay xoay thưởng thức.
” Lộc công tử, phải cẩn thận a,
nó không thể chịu được va chạm mạnh.” Vương chưởng sự thấy nàng tùy ý sờ mó Dạ Minh Châu, trái tim như ngừng đập, sợ nàng không cẩn thận một cái liền đem Dạ Minh Châu làm vỡ.
” Cái bức tranh này thì sao?”
” Lộc công tử, chủ nhân bức tranh này dặn chúng ta giữ lại bức tranh cho hắn, tháng sau hắn ta sẽ tới đây chuộc về.”
” Cái bình hoa sứ thanh hoa này nhìn rất tốt a.”
” Bình Hoa này phía dưới có vết nứt, Lộc công tử vẫn chọn lựa cái khác thì hơn.”
” ... “
Cuối cùng, Lâm Tử Lộc cũng không có lấy đi thứ gì, những thứ kỳ trân dị bảo
này cô cũng yêu thích, nhưng vẫn biết không thể cầm lung tung, có khi sẽ tự hại mình.
”Lộc công tử, ngài không chọn gì sao?” Vương chưởng sự kinh ngạc nhìn cô.
” Người nào nói với ngươi ta muốn chọn đồ? Ta chỉ là tới khai mở nhãn
giới mà thôi, đồ tốt để ngắm là được rồi, cũng không nên đem làm của
riêng.” Nói xong, Lâm Tử Lộc mở ra chiết phiến trong tay, nhẹ nhàng quạt mấy cái, quay đầu đi trở về phòng, để lại Vương chưởng sự chết đứng một chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Vương chưởng sự hắn đoán trúng mở đầu, nhưng lại không có đoán trúng kết thúc. Không nghĩ tới Lộc công tử này dĩ
nhiên là một người có đạo đức tốt, lúc trước thật là trách lầm người ta
rồi.
Lâm Tử Lộc đóng cửa lại, lại thấy có người đang ở trong phòng nàng uống trà.
” Nương tử, ngươi chọn được bảo bối mà ngươi thích chưa?” Thấy nàng trở
lại, Lâm lập tức đặt ly trà xuống, tươi cười nghênh đón nàng.
”
Đừng nói nữa, đến đây đấm bóp cho ta, đứng cả buổi trưa, làm cho ta đau
lưng quá.” Lâm Tử Lộc đặt mông ngồi lên ghế tròn, uống vài hớp trà.
” Nương tử, mệt mỏi như vậy tại sao còn muốn đi?” Ở sau lưng nàng, Lâm biết điều xoa bóp, tò mò hỏi.
” Cơ hội tốt để có thêm kiến thức như vậy làm sao có thể bỏ qua.”
Nguyên chủ của thân thể này từ nhỏ sống trong một tiểu trấn, kiến thức rất
thiển cận, trí nhớ để lại cho Lâm Tử Lộc cũng không có gì hữu dụng cả.
” Ta cảm thấy nương tử biết rất nhiều, chuyện ta không biết, nương tử đều biết.” Ở trong mắt hắn, nương tử của hắn không gì là làm không được.
” Đúng rồi, tiểu Lâm, tối nay ngươi cũng đừng về phòng của ngươi.”
” Hả???” Động tác đấm lưng nhất thời ngừng lại.
” Hả cái gì? Tối nay cùng ta ngủ.” Lâm Tử Lộc xem thường nói.
” Nương tử, ta và ngươi còn chưa có thành thân a, … tại sao có thể … tại
sao có thể cùng giường chung chăn gối chứ?” Hai gò má Lâm đỏ đến lợi
hại, ngại ngùng lên tiếng.
” Ngươi cũng hiểu được chúng ta không
có thành thân bao giờ sao? Ta xem ngươi mở miệng một tiếng nương tử,
ngậm miệng một tiếng nương tử, thật thuận miệng a, được rồi, ta không
có ngại, ngươi còn ngại cái gì.”
Lâm Tử Lộc quay đầu đi, nhìn
thấy hắn mặt đỏ như mông khỉ, trong tâm lặng lẽ cảm thán, mỹ nam dù sao
vẫn là mỹ nam, bộ dáng đỏ mặt sao có thể cũng đáng yêu như vậy, nếu nàng quay mặt lại nhìn cảnh tượng này lâu thêm một lúc nữa đoán chừng cũng
xuân tâm nhộn nhạo a.
Đến buổi tối, Lâm đem chăn chùm kín cả người, co ro nằm một góc.
Lúc sau, Lâm Tử Lộc bước đến, nhìn thấy bộ dáng của Lâm bây giờ không khác
một tiểu Mao Trùng là bao, liền không nhin được, cười mờ ám, nói: “Tiểu
Lâm, tỷ tỷ cần phải đi ngủ, đừng sợ a, đến đây đi, ha ha ha.”