“Cho nên. . . Đến cùng nước này có tên là gì?” Tức Mặc Hành Vân không hiểu lên tiếng hỏi.
Lâm Tử Lộc mặt không đổi sắc cầm cốc sứ lên, uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: “Nước trái cây.”
Trong nháy mắt, khóe môi Quân Lâm không tự chủ hơi cong lên, nhanh đến mức không ai nhận ra. Nguyệt nhi thật giống như là một th bảo tàng ần bí, càng tìm hiểu kỹ, càng tìm được nhiều điều ngạc nhiên.
Hắn thật chờ mong.
“Thần y đại nhân, cũng rót giúp hai vị câm điếc này đi.” Thấy Tức Mặc Hành Vân bỏ mặc mình quay đầu đi chỗ khác, Lâm Tử Lộc nói to.
“Nể mặt Lộc công tử, bản thần y đành phải miễn cưỡng bản thân mình vậy.” Tức Mặc Hành Vân quay đầu lại, giúp Dạ Ẩn rót một ly nước trái cây.
Dạ Ẩn cười trộm, vương phi nhà bọn họ thật là có bản lĩnh, nhanh như vậy đã có thể chế trụ người này, không những thế còn có thể sai khiến hắn làm việc, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, chính là ở trong tay tên Tô Ngọc Li này đều không chiếm được chỗ tốt.
Đến phiên Quân Lâm, Tức Mặc Hành Vân cố ý để tay mình hơi run, nước trái cây ở bên trong cốc sứ vì vậy mà bị bắn lên trên áo bào Quân Lâm.
“Ai nha, thực sự thật xin lỗi, tay bị trượt.” Lời nói này của Tức Mặc Hành Vân đúng là ngại mình sống quá lâu mà. Hừ hừ, ai bảo ngươi hằng ngày đều khi dễ bản thần y ta.
Sắc mặt Quân Lâm trong nháy mắt đen tới cực điểm, một đôi mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm Tức Mặc Hành Vân, giống như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
Lúc này, trên đùi hắn đột nhiên truyền đến cảm giác tê tê dại dại.
Hắn cúi đầu, ngay lập tức đập vào mắt là cảnh tượng Lâm Tử Lộc đang giúp hắn lau chỗ bị nước trái cây bắn lên trên cái áo bào, mặt nàng hết sức chuyện chú.
Đồng tử Quân Lâm co rụt lại, nhanh chóng dùng tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên đùi hắn của Lâm Tử Lộc nàng không hiểu ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt thâm thúy của hắn.
“Việc nhỏ mà thôi, không cần làm phiền nương tử.”
Lâm Tử Lộc rút tay về, nói: “Ai là nương tử của ngươi chứ.”
Phù phù, nguy hiểm thật, kém chút nữa nàng đã bị mỹ nam mê hoặc rồi.
Quân Lâm vuốt ve góc áo bào, lười cùng Tức Mặc Hành Vân so đo, dù sao bây giờ tâm tình hắn rất tốt.
Dạ Ẩn yên lặng nhìn hết thảy màn này, vừa rồi hắn kém chút nữa đã xông lên giáo huấn Tức Mặc Hành Vân một trận, bình thường Vương Gia sao có thể chấp nhận được ai khiêu khích ngài ấy một cách trần trụi như thế, ngay cả người đó là Tức Mặc thần y cũng không được. Không nghĩ tới chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy, quả thực là chuyện lạ, thông thường, thần y đại nhân phỏng chừng sẽ phải nằm trên giường một ngày.
Vì thế, hắn có thể khẳng định chắc chắn một điều là, lấy lòng vương phi là chân lý để sinh tồn mới mà hắn nên hướng tới.
Dạ Ẩn nhìn về phía vương phi tương lai với ánh mắt vô cùng thành kính.
Lâm Tử Lộc không hiểu những suy nghĩ trong lòng từng người kia, chỉ thấy kỳ lạ mà tiếp thu ánh mắt của ba người bọn họ, không hiểu sao nàng cảm thấy da đầu mình tê rần.
Nhìn thấy thức ăn trong nồi đều đã nổi lên, nàng vội vàng dời đi sự chú ý của bọn họ: “Chín rồi, chúng ta nên ăn thôi.”
Quả nhiên chiếm được hiệu quả mà nàng muốn, ánh mắt mọi người đều chuyển đến nồi lẩu đang nghĩ ngút khói kia.
Tức Mặc Hành Vân dẫn đầu đám người hạ đũa, Lâm Tử Lộc cũng không cam chịu yếu thế, Dạ Ẩn thì theo sát ngay phía sau. Chỉ có. . . Quân Lâm, vẫn tựa lưng vào ghế ngồi, không chút hoang mang, uống một ngụm rồi lại một ngụm nước trái cây khác.
Đến khi Lâm Tử Lộc gắp đầy một chén đồ ăn mới phát hiện vấn đề này, nàng nhìn cai chén rỗng tuếch của Quân Lâm. Bất đắc dĩ, chỉ có thể đem chén của chính mình đưa tới trước mặt hắn, sau đó lấy cái chén trống không của hắn tiếp tục gắp thức ăn.
Lúc này, Quân Lâm mới nâng đũa, gắp một miếng măng đặt vào trong miệng, môi mỏng khép chặt lại, nhai kĩ nuốt chậm xuống.
Khung cảnh thưởng thức mỹ vị này có hai kiểu bất đồng, một bên thì dùng phương pháp cao quý tao nhã, một bên thì dùng phương pháp lang thôn hổ yết thô tục.
Lâm Tử Lộc không khỏi cảm thán, giữa người với người, quả nhiên là có sai biệt, khác biệt rất lớn.
Thôi, nàng vẫn nên yên tĩnh làm một người tham ăn.