Gương mặt vốn hồng nhuận mềm mại của Lý Phỉ Nhứ hiện tại đã trở nên tái nhợt như tờ giấy trắng.
Vẻ mặt Trương Kim Phượng cũng trở nên kinh dị. Nàng chỉ biết vị biểu ca này của mình xưa nay đều có danh tiếng phế vật vô năng trong dòng họ, rất nhiều người đều xem thường hắn. Mà một tháng qua nàng biết được tình hình đại khái đúng là như thế. Nhưng bình thường thấy tính tình hắn cũng khá ôn hòa, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, khi Nhạc Vũ đột nhiên phát tác lại mở miệng nói những lời không chút lưu tình như vậy.
Nhạc Băng Thiến lại không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, thái độ của Nhạc Vũ đối với hôn sự này ngay từ một tháng trước nàng cũng đã rất rõ ràng. Biết rõ tính tình của vị huynh trưởng, lúc trước nàng cũng từng lĩnh giáo qua mấy lần. Bình thường thấy hắn không có gì, nhưng một khi cường thế, tư thái tàn nhẫn lãnh khốc dù chính nàng có phải có mấy phần kinh hãi.
Khách quan mà nói, hôm nay Nhạc Vũ đã thu liễm rất nhiều.
Cho đến một lúc lâu sau, sắc mặt của Lý Phỉ Nhứ rốt cục mới bình phục lại. Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thi lễ.
- Ý tứ của biểu ca, Phỉ Nhứ đã biết. Ngày sau tuyệt sẽ không nhắc lại chuyện này nữa…
Vừa thốt lên xong, Lý Phỉ Nhứ cũng không có chút do dự quay đầu hướng ngoài rừng đi tới. Chẳng qua tuy ánh mắt của nàng bình tĩnh, nhưng bước chân lại có chút không yên. Thân thể nàng khẽ run lên, phảng phất như chỉ cần có cơn gió thổi qua liền lảo đảo muốn ngã.
Nhạc Vũ thấy thế, khóe môi không khỏi co quắp, nghĩ thầm có phải lần này mình đã làm thật quá mức? Nhưng lúc này nếu muốn hắn bỏ xuống mặt mũi, đi an ủi nữ hài này, hắn thực sự làm không được. Có câu nói đau dài không bằng đau ngắn, thay vì mãi dính dấp dây dưa không rõ, thì nên kết thúc thẳng một lần cho thỏa đáng.
Lúc này Trương Kim Phượng đã giận dữ không tự chủ được hung hăng đá một cước vào bắp chân của hắn, khuôn mặt tràn đầy vẻ bực tức.
- Tên rác rưởi như ngươi, ngươi cho rằng dì dượng bọn họ thực sự muốn gả nữ nhi cho ngươi sao? Nếu không phải chính Phỉ Nhứ đòi đi sang đây, ngươi cho rằng với tên phế vật như ngươi, thật có thể với cao được Phỉ Nhứ tỷ nhà ta?
Mắng tới đây, Trương Kim Phượng còn cảm thấy chưa hết giận, lại đánh một chưởng tát vào mặt Nhạc Vũ. Lần này chưa đợi Nhạc Vũ phản ứng, đã bị một bàn tay trắng nõn đưa qua nắm chặt lấy tay nàng. Sau đó mọi người chỉ nghe được một tiếng bạt tai vang lên thanh thúy, má trái của Trương Kim Phượng đã bị tát đỏ ửng. Lực đạo khổng lồ làm đầu của Trương Kim Phượng muốn lệch sang bên, lảo đảo thối lui ra sau vài bước.
Vốn Nhạc Vũ còn đang cảm thấy bất đắc dĩ, không khỏi có chút kinh ngạc quay đầu. Chỉ thấy vẻ mặt muội muội của mình thật âm trầm nghiêm chỉnh đứng bên cạnh hắn, cặp mắt trong suốt giờ khắc này lại sắc bén như lưỡi đao làm người ta không dám nhìn thẳng.
- Nhạc Băng Thiến, ngươi dám đánh ta?
Trương Kim Phượng đưa tay che má trái bị sưng lên, nước mắt vòng quanh, trên mặt tràn đầy dáng vẻ khó tin cùng kinh ngạc. Nếu không phải trên mặt truyền tới cảm giác đau đớn cùng tê dại như kim đâm, trong lòng nàng thực sự không dám tin vị tỷ muội tốt này vì sao lại đột nhiên động thủ đối với mình.
Rốt cục nàng giống như ý thức được điều gì, sau đó đưa tầm mắt chuyển hướng Nhạc Vũ:
- Là vì tên phế vật này?
- Ta đánh ngươi thì thế nào?
Lại vang lên một tiếng giòn vang, không ngờ Nhạc Băng Thiến lại tiếp tục trở tay tát vào má phải Trương Kim Phượng. Lần này lực đạo nhẹ hơn một chút, chẳng qua ánh mắt của nàng vẫn lạnh băng:
- Nếu miệng mồm của ngươi còn nói bậy, lên tiếng chửi mắng, ta còn muốn đánh ngươi! Đối với huynh trưởng của ta, tốt hơn ngươi phải tôn kính một chút!
Cả người Trương Kim Phượng run rẩy kịch liệt, sắc mặt biến ảo lúc trắng lúc xanh liên tục bất định. Đến cuối cùng nàng cười lạnh một tiếng, gắt gao nhìn trừng trừng Nhạc Băng Thiến mở miệng nói mấy chữ “tốt”, lúc này mới trầm mặc đuổi theo Lý Phỉ Nhứ.
Nhìn một màn xảy ra trước mắt, Nhạc Vũ trợn mắt há hốc mồm, cho đến khi thân ảnh hai nữ hài hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Lúc này hắn mới thở dài một tiếng, lại tìm một bãi cỏ sạch sẽ nằm xuống. Sau đó nhướng mày nhìn về phía muội muội của mình.
- Băng Thiến, muội làm như vậy có đáng giá hay không? Bây giờ chạy theo nói xin lỗi hẳn vẫn còn kịp…
Nhạc Vũ biết bởi vì gia cảnh trước kia, cộng thêm nguyên nhân bởi tiểu Nhạc Vũ, từ nhỏ Nhạc Băng Thiến không có bằng hữu chơi thân. Bình thường bên cạnh nàng cũng chỉ có hai thị nữ, có thể luôn đi theo nàng nhưng cũng không thể chân chính thổ lộ tình cảm.
Vài năm nay, duy nhất có thể xem như bằng hữu chân chính của nàng cũng chỉ có hai người Lý Phỉ Nhứ và Trương Kim Phượng mới đến Nhạc gia thành từ một tháng trước mà thôi. Lý Phỉ Nhứ tính tình ôn hòa bao dung, Trương Kim Phượng ngay thẳng lanh lợi, có thể nói thích hợp với tính khí của Nhạc Băng Thiến. Nhưng hiện tại nhìn ra tình bằng hữu ngắn ngủi này xem như đã kết thúc.
Nhạc Băng Thiến cũng giật mình, nhưng sau mấy lần hô hấp, ánh mắt của nàng từ từ kiên định lên. Đầu tiên nàng dùng ánh mắt sắc bén như đao hung hăng trừng Nhạc Vũ, sau đó lại quay đầu, trên mặt mang theo mấy phần lãnh ngạo cùng kiên quyết nhìn về phương xa.
- Có gì mà đáng giá hay không kia chứ? Chỉ cần Nhạc Băng Thiến này còn sống trên đời một ngày, không ai được ăn hiếp người trong nhà của ta mà không phải trả giá thật nhiều! Cho dù huynh có là phế vật vô năng thế nào chăng nữa, cả đời này cũng chỉ có ta cùng mẫu thân mới có thể mắng huynh như thế!
Chân mày Nhạc Vũ nhất thời nhướng lên, trong lòng hơi có chút ngoài ý muốn. Vốn hắn còn dự định khuyên thêm vài câu, nhưng hiện tại liền dứt khoát câm miệng không nói tiếp. Nhạc Băng Thiến cũng không có ý muốn tiếp tục lưu lại, vừa châm chọc Nhạc Vũ vài câu liền vội vàng rời đi. Chẳng qua miệng nàng nói ra rất vững vàng, vẻ mặt lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng đúng là có chút để ý tới tình bằng hữu với hai nữ hài kia. Lúc nàng rời khỏi, thân hình chẳng những vô cùng cứng ngắc, đôi tay nhỏ vẫn nắm thật chặt chưa từng buông ra.
Những chi tiết nhỏ này tất nhiên không qua được ánh mắt Nhạc Vũ. Hắn âm thầm lắc đầu, cũng có chút phiền náo. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính lo lắng chuyện về muội muội của mình.
- Thiếu gia! Lời nói vừa rồi của ngài thật có chút quá mức! Thật ra chỉ cần hơi tỏ ý một chút, với sự thông minh của Lý tiểu thư, tự nhiên sẽ tự hiểu…
Tiếng nói xuất ra từ thiếu niên lạnh lùng đứng bên trái, Lâm Trác thu kiếm mang theo ánh mắt lo lắng nhìn phương hướng mấy nữ hài rời đi.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, thật ra chính hắn cũng đã cảm thấy như vậy, nhưng còn chưa tới phiên Lâm Trác nhắc nhở hắn. Lúc này Nhiễm Lực đang tỏ vẻ nghiêm túc luyện tập múa búa, chợt cười hì hì thu hồi Khai Sơn Việt đi nhanh tới.
- Lại nói thật lâu ta chưa từng nhìn thấy tiểu thư làm như vậy! Thiếu gia còn nhớ được chuyện khi ngài còn bé không? Khi đó chỉ cần chúng ta đánh nhau với những hài tử khác, Băng Thiến đều bảo vệ cho ngài, rất sợ có người thương tổn đến ngài. Mỗi lần ngài bị ăn hiếp, luôn là nàng lôi kéo ta ra mặt giúp ngài. Ha hả! Không nghĩ tới sau khi lớn lên, tính tình tiểu thư không hề thay đổi chút nào! Thật không chịu nổi khi nghe người khác nói bậy bạ về ngài…
Nhạc Vũ nghe thấy, sắc mặt có chút phát xanh, trong lòng lại không hề cao hứng. Hắn nghĩ thầm không ngờ tiểu Nhạc Vũ lại luân lạc tới mức cần có một tiểu nha đầu che mưa che gió cho mình, điều này không khỏi thật quá uất ức.
Lắc mạnh đầu, Nhạc Vũ xua tan những ý nghĩ trong lòng, lại tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề đang làm hắn do dự khó quyết khi nãy.
Trước mắt trời đã sắp tối, cũng đã nên đi trở về. Kế tiếp rốt cục có nên đi tìm mấy vị lão nhân kia thử xem hay không?
Còn có Dịch Nguyên đan cũng đã hết, là lúc đi tìm yêu thú cấp bốn để chuẩn bị tài liệu…