Liên Hà Phong, bên ngoài cung điện phù không đảo, vẻ mặt Cực Hoán vô cùng khó xem, đang nhìn về phía chính tây.
Linh lực phong bạo bên kia vẫn còn chưa dứt, nhưng đã từ mạnh chuyển yếu, dần dần bình phục lại.
Nhưng mấy khí tức sinh mạng quen thuộc cũng đã biến mất vô tung.
- Thật có chút bổn sự! Một người một kiếm, độc chiến Ngọc Tiên tu sĩ, hơn mười Thiên Tien, luôn không hạ phong, thật có chút kiếm tiên phong phạm…
Thuận miệng khen một câu, Cực Hoán lại cười lạnh một tiếng:
- Nhưng tâm tính không khỏi quá mức tàn nhẫn, ngay cả sư bá của mình cũng dám ra tay chém giết…
- Sư phụ, Liên Thiên Phong nhất mạch trước đây thực sự đã bức bách quá đáng, thật sự cũng quá phận. Lần này Cực Mộc lại quá điên cuồng, nếu đổi lại là đệ tử cũng phải nhân cơ hội này lấy tính mạng hắn để trảm tuyệt hậu hoạn!
Cười nhạt một tiếng, bên cạnh Cực Hoán một trung niên tu sĩ lại không thể tưởng tượng nổi lắc đầu nói:
- Nhưng cũng do Liên Hải bức bách như vậy, nếu không cho dù đợi thêm ngàn năm sau, chúng ta thật sự cũng khó thể biết được lại có một vị đồng môn Ngọc Tiên tu sĩ tham ngộ được Thủy Vân kiếm quyết thành tựu đại thần thông hoành không xuất thế. Hiện giờ cục diện bên trong Thủy Vân Tông sẽ càng thêm phức tạp!
- Tám thức? Hừ! Chỉ là nguyên mẫu mà thôi, nếu còn muốn chân chính hoàn thành, chỉ sợ còn sớm…
Vừa nói được một nửa, tựa hồ nghĩ tới chính mình bỏ ra thời gian mấy vạn năm cũng không tiến tới được một bước này, sắc mặt Cực Hoán chợt cứng lại, tiếp đó lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Hắn có thời gian để hoàn thành hay không, ta xem còn chưa biết!
Gương mặt tuấn tú chớp lên sát khí, ánh mắt lóe ra không chừng, tựa hồ mang theo ý chần chờ.
Tu sĩ trung niên kia lại cười nói:
- Sư phụ, kẻ này đã thành tựu cứng cáp. Mấy vị bên kia hiện giờ cũng không biết lại có chủ ý gì. Nhưng theo đệ tử xem qua, hai vị chỉ cần có một người được người này giúp đỡ, chức vị chưởng giáo nhất định sẽ nắm chắc. Tám thức Thủy Vân kiếm quyết ta xem hắn chỉ cần phân nửa thời gian đã có thể hoàn thành…
- Hoán Thanh! Ý ngươi là muốn nói nếu như giờ phút này ta ra tay, sẽ đem Uyên Minh đẩy qua bên phía sư đệ của ta sao?
Sắc mặt Cực Hoán biến thành xanh mét, nhìn thấy đệ tử của mình vẫn đang cười cười, nhất thời suy sụp, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Nhưng kẻ này bừa bãi như thế, nếu bổn tọa còn không có động tác, mặt mũi làm sao tồn tại? Ngay cả người của mình cũng không bảo hộ được, còn có ai chịu dựa dẫm tới?
Khóe môi Hoán Thanh nhếch lên, tiếp theo vẻ mặt ngưng trọng lại:
- Chuyện này thật ra đơn giản, Hoán Linh sư huynh trước đó cùng hắn kẻ xướng người họa thật sự kỳ quái. Tuy chưa chắc là tình nguyện, nhưng ở trong mắt người khác đều nghĩ Liên Hà Phong chúng ta cùng Uyên Minh hợp mưu, đoạt chức vị các chủ Tập Đan Các. Ta xem chẳng thà đâm lao thì theo lao, mấy năm nay Liên Thiên Phong nhất mạch mạnh mẽ cướp đoạt, ở trong tông môn tiếng oán than dậy đất, thật sự làm quá mức. Nếu như sư thúc tổ có thể thanh lý chuyện này, đối với Thủy Vân Tông cũng sẽ tạo thành việc ích lợi thật lớn. Sư phụ đi tranh chức vị chưởng giáo không phải là sợ có một người nào làm việc không chừa thủ đoạn, khiến tình cảnh tông ta càng thêm gian nan…
Nói tới đây, Hoán Thanh làm như vẫn ngại lời nói của mình không đủ trọng lượng, có chút do dự lại nói tiếp:
- Nếu theo ý đệ tử, hai mươi năm sau mười Cực Mộc cũng không bằng một Uyên Minh. Chỉ cần người này chịu đứng qua, những người khác cho dù mất hết lại có ngại gì?
Cực Hoán nhíu nhíu mày, vẫn không đáp ứng. Hắn chỉ yên lặng dùng một bàn tay huy vũ trên không trung, rõ ràng chính là kiếm thức huyền ảo Nhạc Vũ chém ra trước đó. Mỗi chiêu thức đều không giống nhau, quanh người Cực Hoán dần dần tràn ngập thủy khí.
Hồi lâu sau Cực Hoán khẽ than nhẹ, sắc mặt âm tình bất định, giống như vẫn còn đang do dự.
Nhưng vẻ mặt Hoán Thanh đã hoàn toàn thoải mái trở lại, vẻ lo lắng mơ hồ trong mắt cũng đã tản ra.
Bên trên Liên Vân Phong, long hồn phía sau Nhạc Vũ dĩ nhiên dần dần tiêu tán vô tung, vẻ kiếm ý khí thế xung thiên cũng nhanh chóng biến mất.
Bên trong đại điện tuyệt đại đa số Thiên Tiên tu sĩ vẫn không dám thở mạnh, chỉ đứng phía xa bình tĩnh nhìn tới.
Ngọc Tiên tu sĩ chỉ một kiếm liền bị chém giết, hơn mười Thiên Tiên lại hóa thành bột mịn, Uyên Minh này mặc dù chỉ mới có tu vi Thiên Tiên đỉnh phong, nhưng người có thể nói chuyện ngang hàng với hắn trong điện đã không còn nhiều lắm.
Mà ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ cũng không khỏi vô cùng phức tạp, có kinh dị, có bội phục, càng nhiều chính là kiêng kỵ.
Hơn mười Ngọc Tiên tu sĩ vẻ mặt ngưng đọng, nhưng không hề có chút phản ứng.
Tuy nói giờ phút này Nhạc Vũ đã thu liễm toàn bộ tinh mang, nhưng chín mươi Chân Long hư ảnh vừa rồi rít gào xoay quanh bên trong đại điện vẫn khắc sâu ấn tượng trong mắt mọi người.
Yên lặng hơn mười lần hô hấp, thẳng đến hồi lâu sau, mới có người ho nhẹ một tiếng nói:
- Uyên Minh, ngươi nói Liên Hải chân nhân cắt xén đan dược của Cực Uyên Phong các ngươi, bức giết đệ tử, muốn giết hắn quả có chút đạo lý. Nhưng lại vì sao phải hạ thủ đoạn độc ác như thế đối với Cực Mộc sư huynh cùng hơn mười vị đệ tử của hắn?
Hồng quang trong mắt Nhạc Vũ dần dần tản đi, chiến ý sút giảm, ý thức cũng rời khỏi trạng thái ngộ đạo. Hắn quét mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Vân Hạo chân nhân, điện tôn của Tuyển Anh Điện sắc mặt hiện lên vẻ kiêng kỵ, lặng yên trốn phía sau Ngọc Tiên tu sĩ kia. Hắn không khỏi nhíu mày, hơi cảm thấy tiếc nuối, tiếp theo lại thản nhiên cười:
- Phàm là trên thế gian xưa nay đều có câu đao kiếm không có mắt, tu sĩ chúng ta đấu pháp, lại hung hiểm khó lường. Cực Mộc cùng đệ tử của hắn muốn trừ diệt ta mới bằng lòng, chẳng phải là muốn Uyên Minh ta khoanh tay chịu chết, chờ hắn tới giết hay sao? Lúc đấu kiếm ngẫu nhiên thất thủ cũng là khó tránh. Không biết Cực Vân sư thúc nghĩ có đúng không?
Ánh mắt bức bách, một vị tu sĩ mặt vàng trên bậc thang vẻ mặt chợt ngẩn ra, lại mở to mắt, ánh mắt mơ hồ lại không dám đối diện với hắn.
Bên cạnh lại có một người phát ra một tiếng cười lạnh, nhưng ngay khi người này vừa muốn mở miệng nói chuyện, bên dưới bảo tọa chưởng giáo, từ sau khi cuộc chiến mở màn Hoán Linh vẫn luôn chưa từng mở miệng nói chuyện cũng lại mở miệng thêm lần nữa:
- Lần này xác thực là Cực Mộc sư bá động thủ trước, chẳng thể trách Uyên Minh sư đệ. Ở tại Liên Vân Phong lại sử dụng Ất Mộc Thần Lôi, Cực Mộc cho dù không phải ý đồ khó lường, cũng đã quá điên cuồng. Cho dù sư đệ không ra tay, chúng ta cũng thật khó dung cho hắn càn rỡ như thế…
Ngay lúc này mọi người lâm vào trầm mặc, có chút người hơi cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt càng nhiều người liền lộ ra ý tứ quả nhiên là thế.
Mà ánh mắt Hoán Linh nhìn về phía Nhạc Vũ lại cực kỳ phức tạp. Hắn biết được vừa rồi Nhạc Vũ đã sử dụng huyễn thuật nào đó với hắn, nếu lúc ấy hắn không nói ra từ “không phải” hoặc “quả thật đáng chết”, mà đổi ngược lại nói câu “cho dù có tội cũng phải do Luật Hình Điện cân nhắc khiển trách hình phạt”, giờ phút này kết cục của hắn dù chưa nhất định bảo trụ được tính mạng của Liên Hải, nhưng cũng không đến mức tồi tệ như hiện tại, việc hôm nay cũng không tới mức độ bị Uyên Minh hoàn toàn nắm giữ.
Nhưng vào lúc này trong nội tâm Hoán Linh càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn hít sâu một hơi, trong hai mắt khôi phục lại vẻ thông minh lanh lợi:
- Nhưng tội giết chết đồng môn ngươi cũng khó thể tránh khỏi! Cho dù Liên Hải có tội cũng phải do Luật Hình Điện xử trí. Sư đệ cả gan làm loạn như vậy muốn đem môn quy trong tông môn đặt ở nơi nào? Giết chết trưởng bối tội càng lớn lao. Ngươi phải quay về núi bế quan, không được ra ngoài! Đợi khi ta xin được chỉ thị hai vị thái thượng trưởng lão, sẽ làm tiếp xử trí!
Chân mày Nhạc Vũ cau lại cũng không phản bác, chỉ yên lặng hướng trên bậc thang mỉm cười thi lễ, sau đó ngự giá Sương Thạch kiếm hóa quang rời đi.
Giờ khắc này gần hai trăm tiên tu đang tụ tập trong đại điện đều đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cho đến lúc này Tài Phương mới giật mình, vừa rồi trong lòng hắn lo lắng nhất chính là Hoán Linh không chịu bỏ qua, đem kẻ kia bức tới đường cùng.
Hoán Linh cũng thở ra một hơi, nhớ lại đạo kiếm phù, còn nhớ lại chức vị các chủ Tập Đan Các mà Hoán Ưu thèm từ lâu, lại thêm một màn vừa rồi, nhất thời khẽ bật cười.
Uyên Minh này thật sự hảo tâm cơ, lại rất thủ đoạn.
Vừa đi ra cửa điện, Nhạc Vũ liền bay thẳng về Cực Uyên Phong.
Trong lòng hắn biết hiện tại bên Liên Vân Phong nhất định sẽ nghị luận về mình một phen, nhưng trong lòng Nhạc Vũ không hề có chút ý tứ lo lắng.
Tuy trước mắt tội danh của hắn chưa định, nhưng cũng hiểu được trong trận chiến này mình đã đủ vốn liếng bảo hộ chính mình vẹn toàn.
Cho dù cuối cùng có vượt qua hắn khống chế, chỉ là hai gã Thái Ất Chân Tiên mà thôi, cũng không cần quá mức để ý.
Tốt nhất hai thái thượng trưởng lão kia làm ra xử phạt, để cho hắn diện bích thêm mấy trăm hay ngàn năm. Như vậy có thể làm cho hắn an định lại, có được thời gian đem mấy tờ Tử Khuyết Thiên Chương cùng truyền thừa thạch mà Tử Vân chân nhân lưu lại triệt để tiêu hóa.
Nhưng hiện tại Thủy Vân sơn mặc dù tình hình chưa tới mức bấp bênh, tình thế lại không tốt lắm, sau khi tổn thất một Cực Mộc, chiến lực như hắn sẽ càng thêm trân quý.
Kết quả cuối cùng chỉ sợ sẽ làm cho hắn thất vọng.
Khi quay về đến Cực Uyên Phong, chỉ thấy mấy trăm đạo đồng dưới chân núi cũng đã được đưa trở lại.
Nhìn thấy độn quang của hắn quay về, họ đều cúi người cùng nhau dập đầu. Mà những đệ tử còn lại cũng làm như thế, mặc dù không có được ý tứ cảm kích mãnh liệt như những đồng tử kia, thậm chí còn mang theo ý tứ hoài nghi không dám tin, nhưng vẻ mặt đều cung kính đến cực điểm.
Ngay sau đó, hai mắt Nhạc Vũ thoáng nhíu lại, chỉ thấy Uyên Tĩnh đang đứng bên ngoài phù không đảo, ánh mắt âm lãnh như xà, ẩn súc vẻ tức giận. Ngay khi Nhạc Vũ tới gần bỗng dưng hừ lạnh một tiếng:
- Sư đệ nếu đã sớm thành tựu Dung Vũ Hóa Vân Quyết, cùng mười sáu thức Thủy Vân kiếm quyết, vì sao không nói sớm, chẳng lẽ đùa giỡn ta?
Nhạc Vũ chỉ nghiêm mặt không trả lời, ngự kiếm đi ngang qua bên cạnh người này.
Không nói tới Dung Vũ Hóa Vân Quyết, dù là Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết phỏng chế, mười sáu thức Thủy Vân kiếm quyết cũng chỉ mới tìm hiểu được gần đây.
Cho dù chính mình có thực sự là Uyên Minh, lại cần gì phải đặc biệt tuyên dương chuyện này?
Trong lòng hắn thật khinh thường đối với kẻ bất hiếu vô nghĩa kia, nhưng vì trở ngại môn quy cùng Cực Uyên còn chưa biết sinh tử, tuy trong lòng Nhạc Vũ thật chán ghét nhưng cũng không cách nào đem người này chém giết. Hắn chỉ có thể xem như người kia không hề tồn tại, không thèm phản ứng.
Uyên Tĩnh lại nổi giận, ngay khi hắn đột nhiên xoay người nhưng cuối cùng lại không dám phát tác. Chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi:
- Chung quy có một ngày, ta sẽ làm Uyên Minh ngươi hối hận cả đời!