Sau khi đi hết qua chỗ Kinh Uyên các và Thủy Hàn Phong, Nhạc Vũ ngự kiếm đến chỗ truyền pháp trung điện. Bên ngoài điện đang có mấy trăm đệ tử Linh Hư cảnh khoanh chân lắng nghe một vị Kim Đan tu sĩ giảng thuật âm hệ đạo pháp.
Khi vừa trông thấy hắn, mọi người đều nhìn cả vào, lộ vẻ chờ mong. Ngay cả vị tu Kim Đan tu sĩ cũng dừng lại, trên mặt có chút ít thẹn thùng, giống như cảm thấy giảng thuật đạo pháp trước mặt người có thể nghĩ ra Bi tuyệt thất hận Thất Sát diệt âm đao đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Nhạc Vũ cũng không để ý, chỉ khẽ gật đầu với vị sư thúc đang khai đàn rồi đi thẳng vào trung điện.
Cùng đồng dạng như lần trước, Nhạc Vũ vừa mới bước vào cửa điện thì cảm giác được mấy thần thức quen thuộc lan tràn đến. Nhạc Vũ bỏ qua, chỉ chăm chú lên những đồ hình trên vách điện. Hiện giờ thập tam giai yêu thú sắp đến, cho dù là có Long Tước phiến cùng Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trong tay thì hắn cũng không cách nào chống trả.
Điều duy nhất có khả năng giúp đỡ tông môn cũng chỉ có cách phá giải bí ẩn của Quảng Lăng tuyệt kiếm, cũng như lần cầu sinh của tông môn mấy năm trước.
Cho dù không nói đến những ân huệ mấy năm này của Quảng Lăng tông đối với hắn, chỉ vì bản thân cũng nên dốc sức trợ giúp Nông Dịch Sơn một tay. Nếu không cởi bỏ được nguy cơ diệt môn này thì tổ chim bị phá, đâu còn chỗ cho chim con.
Cho dù là có thần quốc của Chiến Tuyết làm đường lui thì chưa chắc đã có thể đào thoát.
- Với lực tính toán của Diễn Thiên Châu và Đại Diễn linh trận, không biết có thể hoàn toàn phá giải Quảng Lăng tuyệt kiếm? Còn có Tân gia, rõ ràng nắm giữ Quảng Lăng tuyệt kiếm, vì sao lại muốn giữ kín không nói ra?
Ngồi xuống trước bức đồ án thứ nhất, Nhạc Vũ vừa nhìn vào thì bức đồ án được phân thành mấy trăm phần trong đầu hắn, vô số đường tơ đại biểu cho kiếm lộ. Còn có lượng tin tức khổng lồ ẩn chứa trong một ngàn phù văn, cho dù là Diễn Thiên Châu đã trải qua tiến hóa trên diện rộng lẫn hệ thống phụ trợ trí năng cũng khó chịu được phụ tải.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy bên tai ù ù, sau mười mấy nhịp thở mới hồi phục, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt.
- Lợi hại! Lúc trước mình hấp thu mười hai tử phù cũng không hơn lần này. Nghe đồn tu vi đã đến Đại Thừa tu sĩ, liền có thể tìm hiểu Thiên Đạo, cảm ngộ thiên địa pháp tắc, sau đó tự nghĩ ra đạo pháp. Chẳng lẽ đây là sở đắc của tổ sư Quảng Lăng năm đó sau khi đạt đến Đại Thừa Cảnh sao?
- Những tổ hợp phù văn này theo như hiện giờ mình thấy có đến mười loại kiếm thức hoàn toàn bất đồng, uy lực đều không thấp hơn Tứ phẩm. Muốn hoàn toàn phân tích chắc cũng phải mấy tháng. Tổng cộng 150 bộ đồ án, lại càng không biết muốn bao lâu! Tất cả những thứ này thật sự đều do tổ sư lưu lại? Nếu như thế, nói không chừng Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu còn mạnh hơn cả Tử Vân đạo nhân lúc hồng hoang.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy đầu của mình chấn động từng đợt. Nếu như trước đây hắn còn có tự tin kết hợp ngộ tính bản thân, Diễn Thiên Châu, Đại Diễn linh trận cùng với bản mạch silic vừa mới chế luyện không lâu thì có thể nhanh chóng phân tích ra bí ẩn của Quảng Lăng tuyệt kiếm thì lúc này hoàn toàn không dám nghĩ đến.
Triệt để hoàn thành Đại Diễn linh trận cũng phải cần mất đến hai mươi đến ba mươi năm, nhưng Lệ Bi Hồi và Yêu Vương đâu chịu chờ hắn.
Biết rõ bản thân không thể nào dùng phương thức “bạo lực” để giải khai ba kiếm thức này, Nhạc Vũ dứt khoát dừng lại không phân tích đồ án trước mặt. Đưa mắt quét về phía bốn phía, hắn lộ vẻ nghi ngờ.
- Chìa khóa phá giải ba thức kia chính là đồ án thần thú, vậy mấu chốt trong trung điện là gì?
- Theo như mình đoán thì vẫn có liên hệ với đồ án thần thú. Nhưng nếu đơn giản như thế thì Chưởng giáo sư tổ đã sớm phục hồi ba thức này, sao còn chờ tới bây giờ?
Nhạc Vũ bắt đầu đem 150 bức đồ án trong điện không ngừng kết hợp lại với nhau rồi thử đem đồ án thần thú dung nhập trong đó. Lúc bắt đầu vô luận thế nào hắn cũng không có sở đắc. Sau khi thử qua tất cả các phương pháp tổ hợp vẫn không đạt được gì.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi một lượt, Nhạc Vũ đành bỏ qua tìm được chìa khóa phá giải trong điện. Hồn thức của hắn đã lục lọi mỗi phân mỗi tấc ở đây nhưng vẫn không phát hiện bất luận chỗ khả nghi.
Chỉ có mười sáu cột đá hình lăng trụ lớn đến ba người ôm có chút làm cho người chướng mắt thì dù Nhạc Vũ có tưởng tượng thế nào cũng khó liên hệ với Quảng Lăng tuyệt kiếm. Nghĩ tới Tân gia đã đem chỗ mấy chốt lãnh ngộ hai kiếm thức phá hủy, ở đây từng chỗ đều quen thuộc với mấy tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ làm sao làm được?
- Nếu như mấu chốt vẫn còn, vậy thì manh mối ở đâu? Mấy vị lão tổ Tân gia làm sao tìm hiểu ra kiếm quyết?.
Nhạc Vũ khẽ động, vốn hắn chỉ muốn đem phù điêu thần thú dung nhập vào bên trong đồ án, nhưng nếu giảm đi thì sao?
Cơ hồ ngay lập tức, có một bộ đồ án cực lớn hình thành từ 150 đồ án nằm trong đầu hắn.
Tuy đã loại bỏ phù điêu thần thú ra nhưng tổ hợp lại vẫn là một mảng lộn xộn.
Nhạc Vũ không hề tức giận, dứt khoát tĩnh tọa tại chỗ trung ương, thử qua mọi tổ hợp lắp ghép 150 bức đồ án, nghĩ qua có tới trăm triệu cách.
Bất quá Quảng Lăng tán nhân đã truyền thừa cho tông môn thì chắc những đồ án này không quá phức tạp mà phải tương đối đi theo con đường tư duy thông thường của nhân loại.
Sau đó cũng không biết đã thất bại bao nhiêu lần, khó khăn lắm đến sáng sớm ngày thứ ba thì hai mắt Nhạc Vũ đột nhiên chợt mở.
Trong đầu hắn hiện giờ đang có một đồ án cực lớn, ở giữa còn lưu lại một chỗ trống chắc là chỗ mà thần thú đồ án còn thiếu khuyết. Nhạc Vũ đã cảm thấy từ trong đồ á này có một số tin tức huyền diệu.
Thậm chí ngay vào thời điểm nó hình thành, trong đầu Nhạc Vũ đã bị trùng kích, qua một phút mới dần dần bình phục.
- Quả nhiên là thế! Mấu chốt của 150 bức đồ án vẫn là phù điêu thần thú. Chỉ là cảm giác vẫn thiếu gì đó. Bên trong đồ án tuy cực kỳ huyền diệu, lại chỉ sợ là khó có thể ngộ ra kiếm thức nguyên vẹn.
Nhạc Vũ nhìn khắp bốn phía, đến khi nhìn thấy Tân Ngọc không biết từ khi nào cũng đang ngồi xếp bằng ở đó thì nhíu mày.
Bất quá sau một lát, Nhạc Vũ tiếp tục nhìn sang chỗ khách, đếu khi nhìn tới 16 cây trụ đá lục lăng thì như nghĩ đến điều gì.
- Chẳng lẽ mấu chốt nằm ở đây?.
Thủy Hàn Phong, Quan Vân điện.
Nông Dịch Sơn khẽ thở dài thu hồi hồn thức từ truyền pháp trung điện, trên mặt hơi lộ ra vẻ thất vọng. Hôm nay đã là lần thứ năm lão thăm dò xem tình hình Nhạc Vũ, chỉ là lần này vẫn thất vọng quay về.
Cung Trí một bên thấy thế không nhịn được cười một tiếng:
- Quảng Lăng tuyệt kiếm đâu dễ dàng tìm hiểu như vậy? Lần này khác với ba thức trước kia. Cho dù là dùng Vũ nhi thiên tư tuyệt thế cũng không phải nhất thời là có thể thành tựu, đây là sự khác biệt về đẳng cấp. Kiếm quyết này có thể đối kháng Đại Thừa tu sĩ, không kém cỏi bất luận thần thông kiếm quyết nào. Tri Thu từng nói hắn qua trăm năm mới có thể ngộ ra, Vũ nhi cũng phải mất tới bốn mươi năm.
- Dĩ nhiên ta hiểu, nhưng vẫn chờ mong thật nhiều với Vũ nhi.
Nông Dịch Sơn xấu hổ cười cười:
- Chỉ là càng gặp nguy cấp thì càng sinh hy vọng. Hận không thể khiến cho Vũ nhi hoàn thành ba thức kiếm quyết này. Chắc là lần này phải chọn Chưởng giáo mới thôi.
Nông Dịch Sơn nói đến đây thì ra vẻ tự giễu, Cung Trí nghe vậy nghiêm nghị:
- Không cần như thế? Đệ tử tông ta nên triệu hồi cũng đã triệu hồi.
Nông Dịch Sơn khẽ lắc đầu, đem phi kiếm truyền tin đưa cho Cung Trí, sau đó thấy vẻ mặt Cung Trí cũng biến đổi:
- Quả nhiên là Thương Ngô tự mình đến sao?
- Vậy là tình huống nghiêm trọng nhất đã đến! Ta không biết làm sao mà Lệ Bi Hồi thuyết phục được Yêu Vương. Bất quá Thương Ngô cố ý Bắc thượng, xem ra không phải là giả, nếu không cũng không cần triệu hồi những bộ hạ kia của hắn.
Nông Dịch Sơn lộ vẻ suy nghĩ sâu xa nói: - Nếu như hắn muốn ra tay với tông ta thì cho dù đấu giá Luân Hồi bàn cũng ngăn hắn không được. Kế tiếp phỉa xem ý định Thương Ngô là gì. Là cảnh cáo khiển trách hay là tận diệt Quảng Lăng? Tuy ta đã lập tử chí nhưng vẫn khát vọng cầu sinh. Hy vọng bên Vũ nhi hôm nay ước chừng là không có khả năng
Cung Trí nhíu mày, đang muốn khích lệ là bản thân lão hy sinh là thích hợp nhất. Chỉ tiếc là lão cũng mới chỉ bước vào Nguyên Anh Phân Thần, cho dù sử dụng bí pháp thôi khởi vẫn không thể địch lại Thương Ngô.
Lúc này Cung Trí đã cảm thấy ngoài điện có một áp lực nặng nề khiến trước ngực như nghẹn lại.