Bên trong tòa cung điện, ngay trung ương.
Chiều rộng đạt tới ba trăm trượng, mái vòm cao vút trong mây, còn có cửa đá điêu khắc long văn tinh mỹ, đều hiển lộ rõ ràng vẻ tôn quý của chủ nhân nơi đây.
Chẳng qua tòa kiến trúc đã đổ sụp gần phân nửa, có thể nhìn thấy được dấu vết đại chiến trải khắp nơi. Từ đó xem qua, có thể thấy được vài di hài của tu sĩ.
Đều chuẩn bị xong chưa? Nếu xúc động cấm chế nơi này, còn không phá được trận, lấy được đồ vật bên trong, sợ là không còn cơ hội thoát thân, vĩnh viễn sẽ bị vây khốn ở đây.
Chương Dục lạnh lùng cười, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Lý Không Liên bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nghe câu nói của Chương Dục, lệ khí trong lòng hắn mơ hồ bốc lên, nhưng cũng không quá quản tới. Ngược lại bằng hữu của hắn đến hiện tại còn chưa quay về, làm cho hắn có cảm giác bất tường.
Chẳng qua giờ này khắc này, hắn đã không còn khả năng lùi bước, kiềm nén nỗi lo lắng trong lòng, Lý Không Liên chuyển mắt nhìn sang bên:
Phong đạo hữu, Thì đạo hữu, không biết hai vị dự định làm sao?
Hừ! Tử Mẫu Liên Hoàn trận nơi này đã sớm bị các ngươi xúc động hơn phân nửa, giờ phút này cho dù bọn ta muốn rút lui cũng không thể nào, còn hỏi làm gì?
Phong Bạch lạnh lùng hừ khẽ một tiếng, nhắm mắt nói:
Lão phu tự có phương pháp bảo vệ tính mạng, mặc dù các ngươi chết hết ta cũng không sao.
Ha hả! Bần đạo phận mỏng, không thể so với Phong tiền bối. Cơ hội vấn đỉnh Đại Thừa lại càng quá ít. Cơ hội thành đạo lần này một khi bỏ qua, lần sau càng khó tìm được, không liều mạng không xong.
Bên cạnh Phong Bạch, Thì Nam nhếch miệng cười một tiếng:
Quan Tinh Môn của ta am hiểu trận đạo, mấy tháng nay tìm hiểu Hiên Viên Phá Trận Lục, xem như có chút thành tựu. Hẳn không đến nỗi vẫn lạc mới đúng!
Ta xem các ngươi đều điên hết rồi! Nơi này hung hiểm không kém hơn Tử trận. Lại còn đem những nơi tổn hại chữa trị hoàn toàn, nếu bị những tu sĩ khác biết được, nhất định sẽ hận các ngươi thấu xương!
Sắc mặt Chương Dục trắng xanh, vẻ mặt cực kỳ phức tạp:
Khôi phục Mẫu trận nơi này chẳng khác gì đem phá hỏng lối ra phía sau. Chuyện khiến nhiều người phẫn nộ như vậy, mặc dù các ngươi có muốn tìm chết, tốt nhất hãy đợi tới hai tháng sau rồi hãy nói.
Vấn đề là không có thời gian! Không chữa trị Vu trận nơi này, bọn ta không có khả năng tiến vào bên trong điện. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài thời gian, người khác nhất định có thể cảm giác. Thân thể thượng cổ Vu Thần, thi thể của chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân, còn có đồ vật của thượng cổ tu sĩ chết trận, ngươi có muốn không? Những tu sĩ này ôm lòng quyết tử mà đến, tuy không mang theo nhiều tài vật lại đã kinh nghiệm một cuộc tử chiến. Nhưng nếu Nguyên Dương Đao Luân có thể bảo tồn, chưa chắc không còn bảo vật nào khác lưu lại.
Thấy Chương Dục trầm mặc, Lý Không Liên khẽ mỉm cười, cũng không quan tâm hắn, thản nhiên nói:
Đáng tiếc Nhạc Vũ kia không có mặt ở đây, nghe Phong đạo hữu nói, thành tựu trận đạo của người này đã vượt hơn Thì đạo hữu mấy lần. Nghĩ đến đã tìm hiểu được Hiên Viên Phá Trận Lục, nếu có người này ở, lần này có thể nắm chặt được mấy thành.
Phong Bạch chau mày, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, hắn cùng Lý Không Liên đều suy đoán Nhạc Vũ nhất định sẽ đến đây, nhưng suốt hai tháng qua lại không nhìn thấy bóng dáng của người kia.
Ở bên trong khu vực thời gian dị thường, mặc dù với pháp lực của Nhạc Vũ, nhiều nhất chỉ có thể mạnh mẽ đột phá tầng thứ tư, ở bên trong tu hành một ngày cũng tương đương bên ngoài tám ngày, nếu có đầy đủ thượng phẩm đan dược, trong vòng hai mươi năm có thể đạt tới cảnh giới Kim Đan viên mãn.
Chẳng lẽ Nhạc Vũ thật sự có thể bỏ qua mê hoặc này, dứt khoát quay trở về? Lúc này trong lòng Lý Không Liên chợt động, đôi mắt mang theo vẻ vui mừng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa xa có ba người đang bay tới, ngay sau đó chân mày hắn chau lại, trong ba người này dù có bằng hữu của hắn, nhưng sắc mặt lại tím xanh, chỉ còn lại nửa thân thể tàn phế, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ chỉ còn lại thể xác, mà Nguyên Anh thần hồn lại không biết đi đâu.
Ngay trong lúc mấy người này còn đang đàm luận về Nhạc Vũ, ở một nơi khác trong khu phế tích, cự ly cách Thiên Điện kia không xa, cũng có mấy người đang thở dài vì Nhạc Vũ.
Đáng tiếc! Nếu có hài tử Nhạc Vũ ở đây, ba người chúng ta liên thủ suy tính, nhất định có thể tới trước họ một bước!
Người lên tiếng là một lão giả tóc bạc, giờ phút này đang nhìn về phương hướng chủ điện, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.
Ba người bên cạnh hắn đều cười, Phong Vân lắc đầu:
Bản thân ta cảm thấy hắn không tới chưa chắc là chuyện không tốt. Thực lực những người kia quá mạnh, lại còn có nhân thủ. Nếu Vũ nhi tới, cơ hội bọn hắn tìm được hài tử kia nhiều hơn chúng ta rất lớn. Nói không chừng đã giao thủ với bọn hắn trước. Chúng ta hôm nay còn phải ẩn giấu âm thầm không phải sao.
Chẳng qua lấy thực lực của ta cùng Xương sư đệ, thật có chút không đủ!
Nói tới đây, Nông Dịch Sơn mang theo vẻ xấu hổ nhìn sang bên cạnh:
Làm phiền Xương sư đệ, lần này vội vàng gọi ngươi đi cùng, sư huynh thật thấy thẹn lòng.
Xương Băng Hồng chỉ gật nhẹ đầu, thần tình lạnh nhạt:
Đây xem như ta vì tông môn làm một chuyện cuối cùng. Hơn nữa lần này mạo hiểm thật không biết là phúc hay họa đối với tông môn chúng ta?
Lời này của Xương sư thúc sai rồi! Nếu tông môn chúng ta đã kết thù với những người này, như vậy đồ vật bên trong mặc dù chúng ta không tham vọng, nhưng cũng không thể để cho bọn hắn lấy được!
Bên cạnh truyền sang một tiếng cười lạnh, một người toàn thân bao bọc trong hắc bào, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ như máu nói:
Khu vực kia mặc dù các vị sư thúc bá không đi, đệ tử cũng muốn xông vào một phen!
Xương Băng Hồng nghe vậy trầm mặc, đối với vị sư điệt chỉ thoát khỏi thân phận trên danh nghĩa này, rốt cục trong lòng ôm ấp tâm tư ra sao, trong lòng hắn hiểu rất rõ. Xương Băng Hồng lại nghĩ tới Nhạc Vũ, thầm nghĩ vị đồ nhi kia của mình giờ phút này thật không biết đang ở phương nào?
Chẳng lẽ còn đang vì thọ nguyên của mình mà bôn ba phí công? Chẳng lẽ hài tử kia vẫn không hiểu rõ, mình đã một lòng muốn chết?
Bên ngoài một ngày, địa phương Nhạc Vũ náu thân đã trải qua bốn mươi ngày thời gian. Ở bên trong linh trận, trong nháy mắt đã vượt qua mấy trăm ngày.
Nhạc Vũ theo lẽ thường uống vào một viên Diệu Dương Đan, đợi khi dược lực tan ra, liền bắt đầu dẫn động nguyên lực trải qua đại chu thiên vận chuyển, chuyển thành Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực.
Mới đi vào nơi này, Nhạc Vũ cũng không lập tức tu hành, mà lại chuyên tâm lo lắng cải thiện thể chất, lấy đại lượng đan dược khiến huyết tủy tăng lên lần nữa. Sau đó lại chế luyện dược dịch tễ thuốc rèn thể tầng thứ hai, bắt đầu tiếp tục tôi rèn thể chất.
Hiệu dụng dù không còn bao lớn, nhưng rèn luyện suốt mười mấy tháng cũng đã trợ giúp Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết tăng cao thêm tám mươi thạch lực. Cộng thêm đoàn mây tím trong cơ thể, mỗi tháng cải tạo thân thể hắn, đã đạt tới một ngàn năm trăm thạch. Nếu không kể vu lực gia trì, thậm chí còn vượt hơn Chiến Tuyết một bậc! Về phần cải tạo huyết tủy tế bào, kéo dài ước chừng một tháng liền không thể tiếp tục.
Bên trong Vạn Tiên Quật, thi thể của tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong không nhiều lắm, tổng cộng chưa được chín người. Cũng không đủ bảng mẫu so sánh, Nhạc Vũ thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể đem huyết tủy tăng lên tới trình độ tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, liền ngừng lại.
Nhưng dù vậy, lực lượng sinh ra mỗi ngày cũng rất lớn.
Không khoa trương như dùng Long Linh Thiên Đan cùng Vô Cực Thiên Đan, nhưng đã tương đương gấp mười lăm lần so với tu sĩ cùng cấp bậc! Chỉ sau hai canh giờ, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí tụ tập đã ngưng tụ thành Ngũ Hành linh phù, sau đó hút vào bên trong Ngũ Hành Phù Trận. Nhìn vào bên ngoài, bao gồm ba đạo tử phù, phù trận tầng bảy cũng dần dần được bổ túc toàn bộ, trên mặt Nhạc Vũ không khỏi lộ ra ý mừng.
Tầng cuối cùng này đã không chỉ là ba trăm tổ, Nhạc Vũ tự tin dùng một viên Vô Cực Thiên Đan đã phân cách, liền có thể đẩy tu vi đạt tới đại viên mãn, nửa bước thành anh.
Chẳng qua giờ phút này, Nhạc Vũ cũng không gấp gáp, kể từ khi không còn biện pháp tiếp tục tôi rèn thân thể, mỗi ngày tuyệt đại đa số thời gian Nhạc Vũ đều dùng nghiên cứu đạo điển.
Không chỉ là bộ phận còn lại của Hiên Viên Phá Trận Lục, cùng trận đạo, những tạp thư khác cùng tâm đắc tu hành của một ít tiền bối tu sĩ lưu lại, đối với những hiểu biết về đạo pháp cùng điển tịch luyện khí luyện đan cũng bị hắn lấy ra từ trong trí nhớ bắt đầu nghiên cứu học tập.
Tuy bản thân đang ở trong nguy hiểm, nhưng Nhạc Vũ thật khó có được khoảng thời gian thanh tịnh để tu tâm dưỡng tính, vững chắc đạo cơ như thế.
Mà phương diện tu hành tuy không giảm xuống, nhưng càng nhiều thời gian cũng dùng rèn luyện chân khí của mình, bỏ đi tạp chất vì đã uống quá nhiều linh dược.
Vấn đề duy nhất chính là kể từ khi ở lại nơi này hơn một năm, cảm giác khó chịu bên trong thân thể hắn lại lần nữa tái hiện.
Nơi này mặc dù tốt nhưng quá tiêu hao sinh cơ, ta ở chỗ này một năm ít nhất phải tiêu hao năm năm thọ nguyên. Ở lại càng lâu hao tổn càng lớn. Như thế tính ra ở chỗ này tu hành hai mươi năm đã là cực hạn. Hơn nữa sớm rời đi mới là tốt nhất.
Quan sát trong cơ thể, bên trong huyết tủy tế bào cũng đã dị biến mất tự nhiên. Nhạc Vũ nhẹ giọng than thở, nhìn vào Hoành Nguyên Hàng Long Đỉnh bên cạnh, giữa chân mày đột nhiên hiện lên vẻ hưng phấn.
Đoạn thân thể kia mặc dù chỉ là nửa cánh tay, đã bị hắn dùng Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa bên trong Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn thiêu đốt nhưng vẫn khó thể rèn luyện, đợi mãi suốt một năm thời gian cũng vừa mới hoàn thành, thật làm lòng người ngứa ngáy khó chịu.
Có thể làm tên Thiết Ly cùng người của Tử Nghiễn Tông tranh đoạt nhau, nhất định không chỉ đơn giản gia tăng ba trăm thạch lực. Mà theo ta xem, máu huyết của Vu Thần rốt cục có điều gì bất thường!
Vẻ mặt Nhạc Vũ khẽ động, nuốt thêm một viên Diệu Dương Đan, trong tay bắt đầu dấy lên Tam Muội Chân Hỏa, gia nhập bên trong, thiêu đốt bên trong Hoành Nguyên Hàng Long Đỉnh.
Hỏa diễm tinh nguyên hao tổn pháp lực ngoại trừ có thể tăng thêm quá trình thiêu đốt hong khô, cũng có thể làm tinh thuần thần hồn pháp lực bên trong cơ thể hắn. Cơ hồ mỗi một ngày, Nhạc Vũ tu luyện xong đều sẽ thiêu đốt Tam Muội Chân Hỏa suốt một giờ, xem như là một phần công khóa tu hành.
Không bao lâu, Nhạc Vũ ngửi được từ trong đỉnh tỏa ra hương thơm ngát cùng mùi vị thiêu nướng càng nùng dày.