Vẻ mặt Nhạc Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Mặc Nương, chỉ thấy thần tình nàng thấp thỏm bất an.
Trong lòng hắn lại âm thầm hừ lạnh, mênh lệnh xuất binh hôm nay từ vài chục năm trước khi thiên địa dị biến đã bộc lộ rõ ràng.
Những Vu Thần phía nam này lại chậm trễ mất mấy ngày thời gian cũng chưa hẳn là không có ý thăm dò tình hình mới bày tỏ ý tứ.
Nhưng vào lúc này Nhạc Vũ cũng không muốn tính toán với bọn họ.
Hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn qua hướng Thiên Đình chăm chú, mở ra long đồng xem xét bên trong.
Chỉ thấy binh tướng bên trong Thiên Đình, tính cả tiên nữ tiên quan vẫn còn ba vạn người.
Mà số người có vẻ không sợ hãi, kết thành đại trận chuẩn bị cùng Hạo Thiên kháng cự đã không tới bốn ngàn vạn.
Còn lại hơn phân nửa đều đã thu hồi binh khí tiên bảo, kể cả chiến xa binh qua cũng đã toàn bộ buông tha một bên.
Nhạc Vũ bỗng dưng đứng dậy, một mình bước vào bên trong Thiên Cung. Từ đông môn đi vào, cơ hồ một đường không bị ngăn trở, đi thẳng về hướng Thông Minh Cung.
Khi đi tới trước cửa cung, thấy một huyền sam đạo nhân tay cầm thanh kiếm, một vị đạo nhân trung niên tay cầm Thất Bảo Diệu Thụ đứng trước mặt, ánh mắt Nhạc Vũ híp lại nhưng cũng không quản tới, bước thẳng tới trước.
Ngay sau đó phía sau liền có hai đạo quang hoa vút tới.
Một người là Lão Tử, chân giẫm ma hài, bạch y đạo bào không nhiễm hạt bụi, một tay cầm tháp, một tay cầm phất trần.
Đi thẳng tới trước Thông Thiên giáo chủ, cười nói:
- Thông Thiên sư đệ, trong ba sư huynh đệ chúng ta, tuổi ngươi nhỏ nhất. Một tay nắm giữ Tru Tiên kiếm trận đệ nhất chí bảo sát phạt của thế gian vũ nội, thật làm ta hâm mộ. Cho tới nay ta luôn muốn xem thử uy lực của bảo vật này rốt cục thế nào nhưng vẫn vô duyên, hôm nay vừa lúc có thể thử xem một lần!
Sắc mặt Thông Thiên lúc trắng lúc xanh, lạnh lùng nói:
- Hôm nay sư huynh thực không muốn để ý tới tình cảm giữa ta và ngươi, tương trợ cho hắn?
Lời vừa thốt ra, bốn thanh kiếm hoa sắc bén từ trong tay áo bắn ra phân khắp bốn phương.
Kiếm khí vút cao, tử hà bảo quang so với Ngũ Hành kiếm của Nhạc Vũ còn muốn vượt hơn một bậc!
Thái Thanh không chút dao động, lần này khe khẽ thở dài:
- Chỉ là một lời hứa hẹn mà thôi! Cuối cùng là ta tính sai, lần này phải giữ ước hẹn để đổi lấy tam thi…
Cũng không chút do dự đem Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Tháp tế lên trên không trung. Ở dưới chân lộ ra Thái Cực Đồ, bỗng dưng mở ra hóa thành một đạo kim cầu xuyên không bay đi, dừng bên trong kiếm trận, ngay trước người Thông Thiên.
Ở một bên khác, thân ảnh hóa quang độn tới cũng đã hiện ra thân hình, chỉ thấy Nữ Oa dáng vẻ uy nghi từ trong quang hoa đi ra, hướng Chuẩn Đề đối diện mỉm cười thi lễ.
- Gặp qua Chuẩn Đề sư huynh, Nữ Oa tự biết không phải đối thủ của sư huynh. Trận chiến hôm nay chỉ mong lãnh giáo một phen chứng được đại đạo mà ta thâm nghiên suốt mười vạn năm qua!
Bàn tay ngọc vung lên, Sơn Hà Xã Tắc Đồ triển khai, đem nàng cùng Chuẩn Đề cuốn vào bên trong, biến thành nhất phương thế giới.
Nhạc Vũ đối với tình hình trước mắt của Lão Tử cùng Thông Thiên, Nữ Oa cùng Chuẩn Đề đều phảng phất như không hề nhìn thấy, vẫn đi thẳng vào bên trong Thông Minh Cung.
Trên đường đi vào Thông Minh Cung, gần được nửa đường, chỉ thấy một vị lão nhân dung nhan nghiêm túc tay cầm trường phiên ngăn cản giữa đường.
Thẳng đến khi Nhạc Vũ đi tới gần mới mở hai mắt, ánh mắt như ưng, ẩn sinh điện hoa.
- Chính là Tử Vi bệ hạ? Lại nói giữa ta và ngươi cũng đã trực tiếp gián tiếp giao thủ mấy lần. Nhưng cho tới lúc này mới có thể chân chính có duyên gặp mặt!
Bàn Cổ trường phiên vũ động, khiến thiên địa linh lực tựa như lốc xoáy cuốn thẳng tới.
Mà trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng ẩn hiện sát khí.
- Nguyên bản ngồi xem Văn Thù đoạt di vật Hồng Vân, bổn ý là vì cảnh cáo thu phục Vân Trung Tử. Hồng Vân đạo nhân lưu lại tất cả linh vật đều tính toán sau này sẽ trả lại. Thật không nghĩ tới cuối cùng dẫn dắt ra biến số như ngươi! Nhưng giữa hai mạch chúng ta đã trở mặt hoàn toàn, không thể thay đổi, đành chỉ có thể tử chiến mà thôi!
Trường phiên bỗng dưng phóng ra linh quang chấn động cửu tiêu, mặt đất lắc lư, ngay lập tức vô số đại đạo pháp tắc sôi nổi nứt vụn.
Ngũ Hành kiếm trận bên trong đan điền Nhạc Vũ bắn ra ngoài bảo vệ quanh thân thể hắn.
Nhưng Nhạc Vũ cũng không có ý động thủ, vẫn tiếp tục bước tới trước.
Ngay tích tắc bên cạnh liền truyền đến tiếng cười khẽ của Hậu Thổ:
- Vũ đệ cần thay đổi thiên địa, Hậu Thổ chẳng lẽ không đến giúp đỡ? Nguyên Thủy sư huynh, giữa ta và ngươi chỉ gần như ngang hàng nhau thôi. Sư huynh ngươi e ngại tiêu hao công đức, hiện giờ Hậu Thổ lại cảnh giới chưa ổn. Lần này cũng không cần động thủ, cùng nhau đứng ngoài nhìn xem được chứ? Tự nhiên, nếu sư huynh nhất định muốn lĩnh giáo khả năng Minh Thư của ta, chúng ta cũng có thể tranh tài thử xem một hồi!
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy vẻ mặt giật mình, nhìn vào trong tay Hậu Thổ, liếc mắt lướt qua quyển Minh Thư ẩn chứa Hồng Mông khí tức.
Sau một lúc lâu chợt hừ lạnh một tiếng, đem Bàn Cổ Phiên thu hồi trong tay, sắc mặt xanh mét, ánh mắt âm trầm khoanh tay lui về phía sau.
Rốt cục phải gạt bỏ chiến ý sang bên không động thủ.
Nhạc Vũ lúc này cũng đã đi vào Huyền Khung Điện bên trong Thông Minh Cung.
Tiến vào nơi đây, liền nhìn thấy Hạo Thiên Dao Trì sắc mặt đờ đẫn tái nhợt sóng vai ngồi trên đài cao trung ương.
Thẳng đến khi nhìn thấy Nhạc Vũ đi vào, trong mắt họ mới hồi phục vài phần thần thái. Vẻ mặt Dao Trì ảm đạm, mà Hạo Thiên lại lộ vẻ hung lệ, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ phảng phất như chỉ hận không ăn thịt uống máu hắn.
Nhạc Vũ cũng không quản hai người kia, trực tiếp đi tới, ở một bên có một vị mặc bạch y đạo bào, mái tóc buộc cao, mặt trắng như ngọc, dưới chân giẫm lên thập nhị phẩm công đức liên thai, trong tay cầm Tiếp Dẫn Thần Tràng.
Nhìn thấy ánh mắt Nhạc Vũ nhìn qua, người nọ chấp tay thi lễ.
- Từ biệt tại địa vực Đông Cực, không ngờ mới hơn mười ngày ngắn ngủi đã cùng bệ hạ gặp nhau tại nơi đây!
Ngôn ngữ cũng không còn vẻ cao cao tại thượng, mà đã là đối đãi ngang hàng.
Lúc này Nhạc Vũ mặc dù chưa chân chính chứng thánh, nhưng đã nắm giữ căn nguyên lực, đã có thể bước lên Thánh Nhân vị.
Nhạc Vũ im lặng không đáp, cẩn thận quan sát Tiếp Dẫn, thật lâu sau mới mở miệng nói:
- Trong tứ thánh, ta đoán sẽ là Nguyên Thủy, Thông Thiên, Chuẩn Đề đến đón ta, không ngờ cuối cùng ngăn đón trước mặt ta là Tiếp Dẫn ngươi!
- Vậy sao?
Tiếp Dẫn không khỏi mỉm cười:
- Xem ra trên thế gian này vẫn còn có chuyện mà bệ hạ không thể dự kiến!
- Lời ấy sai rồi! Thiên đạo biến ảo, cho dù là Hồng Quân Thánh Nhân dĩ thân hợp đạo cũng không khả năng chân chính toàn trí toàn năng, huống chi một Thái Thượng Kim Tiên như ta?
Cười tự giễu một tiếng, vẻ mặt Nhạc Vũ dần dần chuyển sang kính nể:
- Tiếp Dẫn thánh nhân, ngươi cũng biết hành động hôm nay phải bị tội gì? Lại phải trả giá lớn thế nào sao?
Hạo Thiên nghe vậy không khỏi cười giễu cợt một tiếng, ngay cả Dao Trì cũng lộ vẻ chê cười, sinh lòng trào phúng.
Khẩu khí như vậy thật sự không tự lượng sức mình.
Tiếp Dẫn lại không chút nào để ý, khẽ lắc đầu:
- Nghịch thiên mà đi thật sự phải bị tiêu hao công đức. Nhưng Tiếp Dẫn cũng không phải muốn ngăn trở bệ hạ đăng đế vị! Chỉ cầu có thể trì hoãn thời gian thêm bốn mươi năm mà thôi…