Thanh âm trận cười của Trấn Nguyên Tử chấn động cả chư thiên khiến phần đông Kim Tiên kinh hãi, Nhạc Vũ cũng cảm giác khí huyết trong ngực trào lên, có xu thế thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, cũng may tiếng cười kia chỉ chốc lát liền dừng lại.
- Không hổ là đệ tử của nhất mạch lão hữu ta, Địa Thư này cho ngươi mượn nào có ngại gì? Thời gian tựa như ngươi nói, dùng trăm năm làm hạn định!
Nhạc Vũ bất giác vui vẻ còn hơn cả lúc nhận được quả nhân sâm, những người còn lại trong hậu viện Ngũ Trang Quan đều lộ ra thần sắc quái dị. Thần sắc của Nhiên Đăng Từ Hàng càng âm tình bất định. Người trước thở dài một hơi, mấp máy miệng nhưng cũng không lên tiếng còn Từ Hàng lại nhíu mày, lạnh giọng:
- Việc này sợ có chút không ổn!
Trấn Nguyên Đại Tiên lập tức nhíu mày, lạnh lùng quay đầu nhìn sang.
Từ Hàng lập tức như bị trọng kích, thân hình đột nhiên bị bắn ra phía sau mấy bước mới đứng vững nhưng vẫn gắng gượng kiên trì:
-Địa thư của sư thúc chính là Chí Thánh Linh Bảo, cũng là đạo truyền thổ hệ không kém Tiên Thiên đạo điển Hà Đồ Lạc Thư! Có liên lụy tới vô số nhân quả thế gian, mấy vị lão sư của chúng ta năm lần bảy lượt cầu lấy, mọi cách nịnh nọt sư thúc, đều không có duyên để xem. Hôm nay tiểu tiên hậu bối này chỉ có mười giọt linh thủy đã có thể mượn được, không khỏi làm cho người có chút không phục.
Cả Tam Hoàng cùng Tây Vương Mẫu nghe vậy thì lập tức hơi nhíu mày, còn Dược sư Vương phật cùng Triệu Công Minh đều lộ ra ý cười.
Trấn Nguyên Tử cười nhẹ, bình tĩnh nhìn Từ Hàng, sau đó lạnh giọng:
- Nguyên Thủy sư huynh có thể có đồ đệ như ngưng ươi là phúc khí. Chỉ là Địa Thư này là vật của ta, dĩ nhiên cho ai mượn là ý của ta, ngươi là thứ gì mà dám quản?
Sắc mặt Từ Hàng xanh trắng một hồi, Trấn Nguyên Tử lại lạnh nhạt nói:
- Chuyện Địa Thư nếu như mấy vị sư huynh có bất mãn thì cứ tìm tới ta để so đo! Tội bất kính của ngươi lại không thể không trừng phạt! Ngươi ngoan ngoãn ở dưới núi này cho ta ngàn năm để suy ngẫm! Mọi người có gì muốn nói không?
Lão phất tay sử ra một đạo pháp lực mênh mông bao lấy Từ Hàng, không để cho hắn kháng cự đã chuyển ra khỏi hậu viện không thấy bóng dáng. Mọi người trong hậu viện đều câm như hến không dám nói nửa câu. Nhiên Đăng Hoàng Long dù sắc mặt âm tình bất định nhưng cũng không lên tiếng.
Nhạc Vũ cũng kinh hãi, lờ mờ có cảm giác tựa hồ Từ Hàng đã bị áp dưới chân Vạn Thọ Sơn không thể đi lại.
Từ Hàng nói thế nào cũng là Đại La Kim Tiên có đại thần thông đỉnh cấp thế gian, pháp lực hơn hắn không biết gấp bao nhiêu lần nhưng trước mặt Trấn Nguyên Tử lại bị tùy ý chà xát như tiểu hài tử, không hề có lực phản kháng. Chỉ là chuẩn thánh dưới đạo tổ đã có thần thông như thế?
Lặng chờ chỉ chốc lát, nghe được trong nội viện hoàn toàn yên tĩnh, Trấn Nguyên Tử cười thỏa mãn, tươi tỉnh lại:
- Việc này đã xong, chư vị nếu như không có dị nghị xin mời trở lại Trấn Nguyên Cổ Điện dự yến hội!
Sau khi dứt lời cũng không chờ mọi người kịp phản ứng liền xuất ra một đạo pháp lực di chuyển càn khôn đem gần hết mọi người chuyển đi.
Ba vị Nhân Hoàng Hi Hoàng, Thần Nông cùng Hiên Viên và Tây Vương Mẫu vẫn đứng yên tại chỗ, còn có thêm Huyền Đô và Triệu Công Minh, thần sắc đều lộ vẻ trang trọng thêm vài phần quái dị.
- Trấn Nguyên đạo huynh thật giỏi tính toán!
Yên tĩnh trọn vẹn một lát, Tây Vương Mẫu mở miệng đầu tiên, đôi mắt đẹp liếc qua Trấn Nguyên Tử rồi mới quay sang Nhạc Vũ cười hỏi:
- Linh Bảo của bệ hạ trong vạn năm có thể sản xuất ra bao nhiêu Thanh Nguyên Chân Dịch?
Nhạc Vũ thầm kêu khổ, bất quá bực đại năng Hồng Hoang như vậy có thể đoán ra lai lịch linh dịch này cũng là trong dự liệu.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, hắn quyết định không dấu diếm:
- Bốn trăm năm, dùng thanh lộ Linh Tuyền làm tài liệu có thể sinh ra một giọt!
Mấy người Trấn Nguyên Tử bên cạnh đang cảm giác hơi thất vọng thì lại nghe Nhạc Vũ nói tiếp:
- Nếu có siêu phẩm tiên thạch Mộc hệ thì có thể rút ngắn thêm hai trăm năm! Hay yêu đan khí huyết của một Thái Thanh Huyền Tiên trung kỳ có bản thể là thảo mộc cũng có thể chống đỡ được 1600 năm,
Thần Nông Hi Hoàng đều hít vào một hơi khí lạnh, Thái Thanh Huyền Tiên lại chỉ có thể chống đỡ được một ngàn sáu trăm năm, siêu phẩm tiên thạch Mộc hệ trên thế gian còn lại được bao nhiêu?
Nhạc Vũ im lặng không nói, Thanh Ngọc chân nguyên bình trong tay hắn dù cũng có năng lực bài trừ tạp chấp nhưng nếu không đủ tinh khiết, tạp chất quá nhiều vượt qua phạm vi năng lực của hắn thì đầu nhập vào đó cũng là tổn thất không công, nếu như không vì hạn chế đó thì giá trị vật này đã có thể ngang với Chí Thánh Linh Bảo. Lúc này mấy vị đại năng Hồng Hoang trước mặt hắn tuy kinh dị nhưng cuối cùng lại lộ ra vài phần hi vọng.
Tây Vương Mẫu thoáng suy ngẫm liền lấy ra 60 viên tiên thạch siêu phẩm mộc hệ, thêm vào một số bình thanh lộ Linh Tuyền , cười hỏi:
- Có khả năng giúp ta tạo thành Thanh Nguyên Chân Dịch?
Nhạc Vũ không nói một lời đưa tay tiếp nhận rồi lấy ra Thanh Ngọc chân nguyên bình đánh cả tiên thạch cùng thanh lộ Linh Tuyền vào trong đó khiến sắc mặt mọi người đều lộ vẻ ngưng trọng.
Chỉ cần có đầy đủ mộc linh tinh khiết, Thanh Ngọc chân nguyên bình chuyển hóa cực nhanh, chỉ một lát sau đã lấy được hơn ba mươi giọt Thanh Nguyên Chân Dịch, cũng đồng dạng bốc lên hương thơm thảo mộc nồng đậm.
Trong mắt Tây Vương Mẫu bất giác hơi sáng lên, đem hơn mười giọt Thanh Nguyên Chân Dịch thu vào tay, nhìn Nhạc Vũ vẻ hiếu kỳ nói:
- Bệ Hạ thật sảng khoái! Bổn cung cũng không nhận không, dùng một viên Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý trao đổi như thế nào?
Nhạc Vũ mỉm cười, nhìn Tây Vương Mẫu, cũng không đáp lời, quả nhân sâm qua chín ngàn năm có ba mươi sáu quả, còn ba viên Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý cũng cùng thời gian nhưng lại có tới bảy hai viên, công hiệu hơi kém hơn. Lẽ ra với hắn cũng không khó nhọc gì, chỉ dùng
Thanh Ngọc chân nguyên bình chuyển hóa một phen, trao đổi như vậy đã là chiếm tiện nghi rất lớn nhưng linh quả này cũng không phải là thứ mà hắn cần thiết, Tây Vương Mẫu chỉ nhìn thần sắc của hắn đã biết ý liền cười khổ não:
- Tiểu tử này cũng thật xảo trá, chắc là không để Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý của ta vào mắt sao?
Mặc dù nói vậy nhưng Tây Vương Mẫu nhíu mày một lát rồi lấy ra một bình ngọc đưa tới:
- Trong bình này là một giọt Tiên Thiên Cực Linh chân thủy trước kia ta đoạt được. Ngươi tu hành dung vũ hóa vân quyết có thể chống đỡ thay cho
Thanh Nguyên Chân Dịch! Ngoài ra sư huynh ta vô năng chỉ có thể bảo hộ cho ngươi thời gian trăm năm, tu vi bản cung không bằng hắn, cũng khó giúp ngươi. Bất quá sư môn Thủy Vân tông thì vẫn có thể trông nom, coi như bù lại ân huệ của Hồng Vân đạo hữu năm đó!
Nhạc Vũ nhíu mày, tiếp lấy bình ngọc rồi hơi ngẩn ra, trong chiếc bình ngọc ngoại trừ Cực Linh chân thủy còn có thêm mấy mảnh vỡ của Côn Luân Kính!
Chỗ Đông Vương công vẫn lạc gần chỗ đông Côn Luân, hắn cũng tính ra là Tây Vương Mẫu đoạt được vài mảnh, duy chỉ không biết
Vị chủ nhân của Tây Côn Lôn đem mảnh vỡ của Côn Luân Kính cho hắn là có ý gì, là tính toán đến phần Côn Luân kính trong tay hắn hay đã đoán được thân phận Uyên Minh là dựa vào Bạch Lộc Già Thiên Lệnh mà thành.
Lần này hắn tới Vạn Thọ Sơn vì lo lắng sẽ bị bại lộ thân phận nên ngoại trừ Bạch Lộc Già Thiên Lệnh còn dùng thêm Côn Luân tàn kính giấu kín Thiên Cơ nên cũng không lạ .
Tây Vương Mẫu cầm trong tay mảnh vỡ của Côn Luân Kính có cảm ứng, duy chỉ yên tâm là vị chủ nhân Tây Côn Lôn đã đem vật này để tặng là có ý lấy lòng.
Nhạc Vũ thở sâu một hơi, thi lễ với Tây Vương Mẫu, hắn cũng không dám quá mức mà chỉ khẽ khom người biểu lộ ý tứ.
Tiếp đó là Huyền Đô cũng tiến lên vài bước, đồng dạng lấy ra trăm viên tiên thạch Mộc hệ, một lọ thanh lộ Linh Tuyền nhẹ giọng cười nói:
- Tính sư tôn ta thích luyện đan, lại có một linh căn Tiên Thiên phải nuôi sống, muốn nhiều chút ít, làm phiền Bệ Hạ giúp ta đổi lấy Thanh Nguyên Chân Dịch!
Nhạc Vũ vẫn như cũ im lặng không nói, lại đầu nhập tiên thạch và linh tuyền vào Thanh Ngọc chân nguyên bình. Vào lúc lấy ra Thanh Nguyên Chân Dịch lại nghe Huyền Đô cười nhẹ:
- Lẽ ra kỳ trân kỳ trân bậc này dù lấy cửu chuyển kim đan của sư tôn trao đổi cũng đủ, bất quá liệu đến bệ hạ không để vào mắt nên ta lấy tờ phù bảo của sư tôn ta thêm vào để tỏ lòng biết ơn!
Sau khi nói xong cũng không đợi Nhạc Vũ đáp ứng liền nhét một tờ đạo phù tử kim vào tay hắn, sau đó thân hình nhẹ lướt đi vào Trấn Nguyên Cổ Điện.
Nhạc Vũ ngẩn ra, tuy hắn không coi Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý vào đâu nhưng cửu chuyển kim đan lại khác, cho dù bản thân không cần, mấy người Nhiễm Lực cũng không có quá nhiều chỗ tốt nhưng lại cực kỳ cần thiết cho Sơ Tam Đằng Huyền, vô luận là chiết xuất huyết mạch hay tăng lên cảnh giới đều rất có tác dụng.
Chỉ là Huyền Đô pháp sư lại đi rất tiêu sái, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng, đúng là ép mua ép bán, không để cho hắn dư địa để thương lượng.
Sau Huyền Đô là Thần Nông, vẫn cực kỳ kiệm lời, yên lặng tiến lên nhưng lại keo kiệt hơn hai vị trước rất nhiều, chỉ lấy ra ba mươi viên tiên thạch mộc hệ.
Nhạc Vũ biết tính hắn, đổi Thanh Nguyên Chân Dịch cũng không phải để luyện đan hay dưỡng linh căn Tiên Thiên mà vì là tò mò tác dụng của nó.
Thần Nông tuy đã lui vị mấy vạn năm nhưng có rất nhiều chủng loại dược thảo và thu hoạch là truyền từ Hỏa Vân Động của hắn, có thể nói là công đức vô lượng.
Nhạc Vũ không chút do dự, đem ba giọt Thanh Nguyên Chân Dịch còn lại bên trong đưa nốt.
Ánh mắt Thần Nông hơi sáng lên, cũng không từ chối mà lấy ra lễ vật tặng lại, là hơi mười tiên chủng linh căn đều trên Tiên Thiên Tam phẩm.
Lửa giận của Nhiên Đăng lúc này đã tích lũy đến cực hạn, trong mắt đầy vẻ âm lãnh, Triệu Công Minh bên cạnh không hề để ý cười lên ha hả, lấy ra mười viên tiên thạch tiến đến trước Nhạc Vũ.