Bạch quang tán đi, tiểu bạch miêu khôi phục lại bộ dáng lúc trước, tinh lực thịnh vượng, đôi mắt vàng kim sáng ngời hữu thần, dáng điệu thiên chân khả ái.
Nhạc Vũ biết được giờ phút này thần hồn của tiểu bạch miêu vẫn là Bạch Hổ. Nhưng pháp lực sở tụ cả đời kể cả ý niệm đều bị thiên đạo trói buộc, vì vậy bên trong thân thể chỉ còn một ít trí tuệ cùng bản năng của thần thú mà thôi, giờ phút này chỉ số thông minh so với thú loại bình thường kỳ thật không mạnh hơn bao nhiêu.
Ngay sau đó chỉ thấy thân hình tiểu bạch miêu bắn ra nhanh như điện, xuyên vào bên trong thủy khí trùng điệp.
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, thúc giục Băng Diễm Huyền Quang Chướng bảo vệ thân hình, theo sát sau đó bước vào bên trong đoàn thủy khí mù mịt trước mắt.
Tốc độ phi độn của Bạch Hổ cực nhanh, không chút e sợ canh kim khí, không ngừng loang loáng phía trước.
Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ độn pháp của Nhạc Vũ được xưng vô thượng thần thông nhanh nhất thế gian, ở bên trong Kim Tuyệt Địa lại chỉ thật khó khăn truy theo phía sau, không đến mức bị bỏ rơi mà thôi.
Thẳng đến khi xâm nhập vào được khoảng ba ức dặm bên trong, điểm bạch quang phía trước mới chậm dần.
Canh kim khí nơi này đã dày đặc tới cực hạn, không ngừng đan xen xuyên toa khắp không gian.
Cho dù đã cực lực né tránh nhưng cũng không tránh khỏi bị khí kình hình châm đập vào, thần thông Băng Diễm Huyền Quang Chướng, Vạn Mộc Phong Thần Bích, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ Lực Chướng của Nhạc Vũ, ba tầng thần thông phủ quanh hộ thân thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng che phủ, Thai Tàng Hư Không thế giới sau lưng cũng liên tiếp bị khí kình mạnh mẽ đột phá.
Một đường lướt qua, thanh âm đinh đinh đang đang vang lên bên tai không dứt, cũng không cách nào tránh né. Khí kình đập vào quanh người, mơ hồ có xu thế hình thành gió lốc.
Nhạc Vũ bất đắc dĩ chỉ phải lấy ra Trấn Thế Chung đem toàn bộ linh lực quanh người đều trấn áp.
Còn đang cấp tốc phi độn, trong lòng Nhạc Vũ chợt có cảm ứng, bỗng dưng quay đầu, Côn Luân Kính gia trì vào long đồng, xỏ xuyên qua huyễn vụ trùng điệp, liền thấy được bên ngoài ba ngàn vạn dặm xa xa có một bóng chuông lớn chợt lóe rồi biến mất, phảng phất như một đầu thỏ con bị kinh hãi, chỉ nháy mắt đã bỏ trốn không còn tăm tích.
- Thì ra ta đã quên nơi này là Kim Tuyệt Địa, chính là chỗ ẩn thân của ngươi! Hang ổ…
Cười lạnh một tiếng, sau đó Nhạc Vũ thầm cảm thấy kỳ quái, có chút khó hiểu.
- Lúc ta cùng Côn Bằng đối chiến ngươi không xuất hiện, cùng Hình Thiên đấu pháp ngươi cũng ẩn nhẫn. Ngay cả tình hình ở Phần Minh Thiên cũng không thấy bóng dáng của ngươi. Nhưng lại cố tình hiện thân ở nơi này, rốt cục ý tứ của ngươi như thế nào?
Đang âm thầm suy ngẫm, xa xa bỗng dưng truyền ra một tiếng kiếm rít trực tiếp hướng nơi này lăng áp tới.
Tựa hồ là đã tinh chuẩn thân ảnh khí tức của chính hắn, xuyên không kích tới, lúc cảm ứng được còn cách ngoài ức dặm.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước người, nhanh tới mức khiến người giận sôi!
- Hồng Mông kiếm ý!
Nhạc Vũ nhíu mày, trên mặt hiện ra vài phần ngưng trọng. Tiện tay lấy ra ngũ sắc cự kiếm trong đan điền, trực tiếp chắn ngang, kiếm quang huy hoàng đem thủy khí đầy trời toàn bộ chém vỡ!
Va chạm cùng một đạo tử sắc kiếm hoa, thẳng thắn đối kích, cuồng phong cuồn cuộn lập tức cuốn quét tầng mây.
Khiến phạm vi ngàn vạn dặm nơi này tan hết mây mù, hiện ra nguyên trạng.
Dưới chân Nhạc Vũ là cự thạch hình dáng kỳ quái lởm chởm, một cây măng đá hình trùy cứng rắn tựa như kiếm thương thẳng xuyên trời cao.
Bên trong ẩn hàm kim thiết, cho dù là một tảng đá bình thường sau khi lấy ra cũng có thể luyện chế thành tiên binh trên ngũ phẩm!
Nhưng bên trên bầu trời này, hai đạo kiếm quang đang giao kích, chỉ nói kình khí cương phong đã đủ đem mặt đất nơi này san bằng toàn bộ, xốc lên thành hố lớn sâu mười vạn trượng, trực tiếp kéo rộng ra hơn trăm vạn trượng!
Hai đạo khí mang giằng co chốc lát, trong mắt Nhạc Vũ đã ẩn thấu duệ mang!
- Vỡ cho ta!
Một tiếng quát to, chấn động vân không, ngũ sắc kiếm quang càng thêm lăng liệt, chỉ thoáng chốc liền đem tử sắc kiếm khí vặn thành phấn vụn!
Tiếp theo Nhạc Vũ thoáng ngưng mày nhìn phương hướng kiếm quang bay đến, chỉ thấy tận sâu trong biển mây Kim Tuyệt Địa vẫn là một mảnh mờ mịt, lờ mờ không thể quan sát rõ.
Cho dù dùng Côn Luân Kính quan sát vẫn chỉ là một mảnh mơ hồ.
Trong mắt Nhạc Vũ chớp lên tinh mang.
- Cô Kiếm lão nhân đã sớm vẫn lạc, thế gian này ngoại trừ ta cùng Tuyết nhi, còn có người nào biết Hồng Mông kiếm ý? Oai lực một kiếm này cho dù xuyên qua mười ức dặm cũng có thể kề vai với “kiền thích chi vũ” của Hình Thiên, vô cùng bá đạo…
Còn đang kinh nghi bất định, tiểu bạch miêu ở xa xa bỗng dưng truyền ra tiếng kêu “meo meo” thật khẽ.
Vẻ mặt Nhạc Vũ khẽ động, đem nghi hoặc trong lòng tạm thời gác lại, lắc mình hướng ngay chỗ hóa thân của Bạch Hổ bay đi.
Chỉ một lát đã tìm tới nơi, chỉ thấy tiểu bạch miêu đang nhìn chằm chằm vào trong một tảng đá lớn.
Trước cự thạch có một đầu cự xà mình đồng da sắt đang xoay quanh, giống như đang lâm đại địch, gắt gao nhìn chằm chằm một người một thú trước mắt. Trong mắt hiện ra ý sợ hãi, nhưng nhất định không chịu thối lui ra sau tránh né.
- Kim Tuyệt Địa vẫn có sinh linh sinh sống sao?
Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên vẻ quái lạ, liếc mắt nhìn kim xà, chỉ giây lát liền hiểu rõ vì sao tiểu bạch miêu hoàn toàn không xem vào trong mắt.
Cự xà dùng vàng đá làm thức ăn, vì vậy da cốt tích lũy vô số canh kim linh lực.
Cũng giống như Nhai Tí, vạn pháp khó làm thương tổn, vạn vật khó phá. Nhưng chính bởi vì như thế nên linh trí càng khó mở ra.
Kim xà này có thể xem như từ sau khi khai thiên, là một trong những Hỗn Độn tinh linh, nhưng hỗn tới nông nỗi này thật sự đáng tiếc.
Tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ bỗng cười khẽ, đột nhiên vẫy nhẹ tay thật dễ dàng đem cự xà ném vào bên trong động thiên, để nó ẩn bên trong một thiên cảnh.
Tiếp theo ngay sau đó hắn lại nhìn vào bên trong cự thạch, sắc mặt chợt mừng lại chợt lắc đầu.
- Quả nhiên là kim hệ kỳ trân, chỉ tiếc cấp bậc còn kém một chút. Còn chưa được chân chính thành hình! Muốn lấy vật ấy còn phải chờ thêm mười vạn năm nữa đi!
Bạch Hổ hóa thân “meo” một tiếng, bĩu môi hóa quang rời đi.
Nhạc Vũ theo sát phía sau nhưng thần niệm càng thêm cảnh giác. Đối với đạo Hồng Mông kiếm khí đột ngột công kích kia sinh ra vài phần phòng bị.
Nhưng đoạn đường này đi tới lại vô cùng bình tĩnh, không còn hung hiểm nào. Ngay cả canh kim khí xuyên toa mật độ cũng đã giảm bớt không ít, làm Nhạc Vũ cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn trước.
Một người một thú vừa giáng xuống độn quang, đặt chân tại một bờ hồ.
Vừa đi tới đây, đồng tử Nhạc Vũ lập tức co rụt lại, mở ra tay áo, pháp lực tràn ra làm mây mù suốt ức vạn dặm toàn bộ giải khai.
Tiếp theo chỉ nhìn thấy một hồ lớn phạm vi ba ngàn vạn dặm xuất hiện ngay trước mắt.
Nhưng không có nước, cũng không có suối, mà là do một món canh kim chí bảo bên trong ngưng tụ hình thành.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy thoáng ngạc nhiên, chỉ nhìn thoáng qua lại lắc đầu.
- Vật này cũng không tệ, nhưng cũng chưa thể thành hình, còn chưa tới lúc xuất thế. Càng không hợp với thần thông của ta, không biết Kim Tuyệt Địa còn chỗ nào khác nữa không?
Hắn thầm nghĩ quả nhiên Bạch Hổ đối với nơi này hiểu rõ như lòng bàn tay. Đổi lại là những người khác đi vào trong Kim Tuyệt Địa muốn náu thân đã là không tệ, làm sao có khả năng truy tìm những tuyệt đỉnh linh trân bực này?
Lại nghĩ tới bên Cực Đông, thật không biết còn có thêm bao nhiêu linh trân? Ngày sau nếu có thời gian, thật sự phải đi xem một chuyến. Nói không chừng có thể giúp cho Thanh Ngọc Chân Nguyên Bình tái tạo thêm vài giọt Tạo Hóa Chân Dịch.
Bạch Hổ khẽ lắc đầu, tựa hồ cũng cực kỳ bất đắc dĩ, xoay người rời đi. Nhạc Vũ đem vị trí nơi này ghi nhớ, sau đó đi theo sát phía sau.
Đi thêm hơn mười chỗ, toàn bộ đều là chưa thành hình, chỉ có một hai lần đã thai nghén linh bảo, chỉ tiếc phẩm cấp hơi thấp.
Đến cuối cùng không chỉ trong mắt Bạch Hổ hóa thân lộ ra vẻ buồn rầu, ngay cả Nhạc Vũ cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Dần dần hai người đã tiếp cận tận sâu trong Cực Tây. Nơi này cũng là tiên thiên không gian dị thường, súc lại cả ngàn dặm, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có diện tích mười ức dặm.
Đi tới nơi này, lại phát hiện còn chưa tới năm mươi ức dặm, vô luận Nhạc Vũ tìm kiếm như thế nào cũng không thấy tung tích của kim hệ kỳ trân đỉnh cấp kia.
- Hay do mình suy tính sai lầm?
Triển động Diễn Thiên Châu đạt tới mức chí thánh chí minh, suy diễn lại Hồng Mông thiên cơ, chỉ thấy càng thêm mơ hồ không rõ, nguyên bản lúc đến tính toán ra sẽ gặp một đường cơ duyên, hiện giờ đã biến mất không còn nhìn thấy, chuyển sang hỗn độn.
Nhíu mày, Nhạc Vũ dừng lại trên một tảng đá lớn, lại nhìn nhìn Bạch Hổ, chỉ thấy vẻ mặt tiểu bạch miêu thật mất hứng, cũng có vẻ thật mệt mỏi.
Hiển nhiên đi vào nơi này đối với nó mà nói cũng đã có chút cố hết sức.
Nhạc Vũ không khỏi cười khổ một tiếng, hóa thân Bạch Hổ cũng đã đem ra hết toàn lực, là do chính mình vô duyên, còn có năng lực có thể làm gì?
- Kim Tuyệt Địa không có, vậy Thổ Tuyệt Địa thế nào? Thổ sinh Kim, nói không chừng bên trong cũng có kim linh chí bảo thai nghén…
Trong lòng trầm ngâm, ngay khi Nhạc Vũ đã dự định buông tha ý niệm tìm kiếm, dự định đi tới mấy nơi cấm địa bên trong hồng hoang tìm kiếm một phen, tiểu bạch miêu đột nhiên “meo” một tiếng kêu to, phảng phất như đã hạ quyết tâm, vẫy cánh tiếp tục hướng tận sâu trong bay đi.
Nhạc Vũ lập tức nhíu mày, thoáng do dự, vẫn hóa thành một đạo ngũ sắc quang hoa truy theo tung tích của tiểu bạch miêu bay nhanh.
Ước chừng phi hành thêm hơn mười ức dặm, tiểu bạch miêu mới dừng lại thân hình.
Giống như gặp phải cường địch, vội vàng súc lại thân hình làm ra xu thế phòng bị tấn công.
Thẳng đến khi Nhạc Vũ đến nơi mới kêu lên vài tiếng, tư thế thoáng thả lỏng. Nhưng lông mao toàn thân vẫn dựng thẳng lên, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, tựa hồ đối với vật tồn tại ở phía đối diện vô cùng kiêng kỵ.
Nhạc Vũ cũng không dám buông lỏng, đưa mắt nhìn ra xa xa, chỉ thấy nơi kia mây mù nồng đậm, lại tế lên Côn Luân Kính xa xa quan sát.
Còn chưa thấy được tình hình bên trong rõ ràng, liền phảng phất như kích thích thứ gì, bỗng dưng một đợt linh lực chấn đáng, canh kim linh trong không gian mười ức dặm lập tức bắn lên.
Một đạo kiếm quang cuồn cuộn xé trời bay tới, bên trong súc tích vô số pháp tắc đại đạo, quán không chém thẳng xuống.
Trong thoáng chốc liền làm người ta cảm giác không đường ẩn trốn, tránh cũng không thể tránh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Một loại cảm giác tuyệt vọng khó nói nên lời dâng trào trong tâm khảm.
Kiếm thế vô cùng, không thể ngăn cản, cũng không thể chống đỡ!
Đi tới giữa không trung liền ẩn hiện hắc mang, kiếm thế chuyển thành lệ khí, mà vẻ mặt Nhạc Vũ cuối cùng cũng biến đổi, chuyển thành lẫm liệt.
- Nghịch Thiên Kiếm!
Mặt trầm như nước, Nhạc Vũ cơ hồ không chút do dự lấy ra Ngũ Hành kiếm, lần này chia thành năm thanh kiếm, kiếm trận cùng trận đồ đặt dưới chân, điên cuồng khuếch trương hấp thu thiên địa linh lực.
Năm thanh Hồng Mông kiếm khí thúc giục đem ngũ hành linh lực vô tận, kiếm khí cương sát bao trùm tới.
Trấn Thiên Tỳ lập tức chắn ngang trước người, treo cao cách đỉnh đầu chừng ba trượng, đem toàn thân bảo vệ, lúc này vẻ mặt Nhạc Vũ càng ngưng trọng lấy ra Thiên Mệnh kiếm.
Một thân khí tức dâng lên tới đỉnh, kiếm quang chém ra, cũng nghịch chuyển tiên thiên ngũ hành, đồng dạng đen nhánh, giống như Đại Hỗn Độn kiếm có thể hấp thụ hết thảy ánh sáng!
Thai Tàng Hư Không kiếm trận sau lưng thúc giục tới cực hạn, ba trăm sáu mươi lăm Thai Tàng Hư Không kiếm ẩn hiện hắc mang, đem toàn bộ hư không lực gia trì vào Thiên Mệnh kiếm.
Ngay sau đó khắp bầu trời, không chỉ toàn bộ thủy khí đều bị cắn nuốt, còn phảng phất như bóng tối bao trùm mất đi toàn bộ ánh sáng, toàn bộ quang hoa, chỉ còn là một mảnh hỗn độn.
Khi hai đạo hắc sắc kiếm quang giao kích, Nghịch Thiên Kiếm chém vỡ hết thảy pháp tắc, cùng Đại Hỗn Độn Kiếm cắn nuốt hết thảy vật chất va chạm giao phong, ngay lập tức một thanh âm nổ vang, làm toàn thân Nhạc Vũ cùng Bạch Hổ đều tràn đầy máu tươi, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khỏi thính giác của hai người có được Hỗn Độn vị nghiệp nơi này.
Mũi nhọn của Nghịch Thiên Kiếm thế như chẻ tre đem Đại Hỗn Độn kiếm khí của Nhạc Vũ càn quét tất cả, nhưng kiếm thế bàng bạc cũng đã bị tiêu giảm hơn phân nửa, tiếp theo thế đi chưa dứt vẫn đập thẳng tới trước.
Trấn Thiên Tỳ lập tức mở ra một đạo thất thải quang hoa, đem quanh thân Nhạc Vũ chặt chẽ bao phủ, kiếm quang đập vào, giằng co ước chừng nửa hơi không thể tiến thêm, cuối cùng dư ba nổ tung, hóa thành hắc quang đầy trời, đem không gian trăm vạn dặm quanh thân Nhạc Vũ, toàn bộ pháp tắc đều chém thành mảnh nhỏ.
Nhạc Vũ vẫn cầm kiếm đề phòng, thấy phương hướng kia không còn kiếm quang trảm tới mới thở nhẹ một hơi.
Trong lòng hắn run rẩy kinh sợ, nỗi khiếp hãi vẫn còn chưa tan.
- Ngoài Hồng Mông kiếm khí lại là Nghịch Thiên kiếm. Người ở bên trong lại là vị nào?
- Một kiếm vừa rồi rõ ràng đã có Thánh Nhân oai!
Mặc dù vẫn chưa phải là Thánh Nhân, nhưng Nhạc Vũ mơ hồ cảm giác có một tia Thánh Nhân khí tức giống như Hậu Thổ.
Đã xa xa vượt qua Thái Thượng cảnh giới mấy lần, theo trình độ nào đó mà nói đây mới thực sự là Hỗn Độn Chuẩn Thánh, nửa bước Hỗn Nguyên!
Sinh tử pháp tắc nắm vững trong tay, thời không biến hóa lại vận dụng tự nhiên.
Thế gian này từ khi nào lại có nhân vật mạnh mẽ như vậy? Vì sao trước đây chưa bao giờ được nghe nói?
Hơn nữa vì sao lại ở ẩn trong Cực Tây, lánh đời không ra?
Hay hành vi dùng Côn Luân Kính thăm dò của mình đã chọc giận người ấy?
Không ngờ bên trong hồng hoang còn có biến số như vậy!
Bỗng dưng như có điều ngộ ra, trong lúc mơ hồ đã đoán ra nguyên do, Nhạc Vũ lập tức hít sâu một hơi lạnh, trái tim treo cao rốt cục lại buông xuống.
- Thì ra là thế, người xuất kiếm chính là Cô Kiếm lão nhân sao?
Buông thanh kiếm trong tay, Nhạc Vũ bỗng dưng than nhẹ một tiếng, mang theo vẻ cảm khái vô tận.
Quay đầu nhìn hóa thân Bạch Hổ đang ẩn hiện ý do dự.
Ánh mắt kia như muốn hỏi, nơi hiểm ác như thế ngươi vẫn còn muốn đi vào tìm tòi?
Nhạc Vũ chỉ hơi trầm ngâm, liền cười thăm dò:
- Bạch Hổ đạo huynh, không biết trong này có tiên thiên chí thánh kim hệ linh trân mà ta cần hay không?