Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 992: Chương 992: Cùng nhau phong ấn




Trấn Thế Chung?

Ánh mắt Dịch Linh Tử vô cùng mê mang, nhìn lên trên không, chiếc chuông kia đã thu nhỏ lại phạm vi chừng mười vạn trượng.

Chữ triện trên chuông chỉ cỡ vạn trượng, mặc dù đứng ngoài trăm vạn dặm vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy.

Khác với những Thiên Đình lực sĩ, quá trình xảy ra vừa rồi từ đầu tới cuối đều bị hắn nhìn thấy trong mắt.

Khi chiếc chuông lớn lắng xuống, hơn mười đầu yêu thú kể cả Hỏa Nghê, không có chút phản kháng đều bị phong ấn vào trong, không hề có chút cơ hội giãy dụa nào.

- Đây là hậu thiên nhị phẩm linh bảo? Tại sao lại có một tia Hồng Mông Tử Khí? Người kia rốt cục được đến từ đâu? Vì sao chưa từng nghe sư tôn nói về vật này?

Dịch Linh Tử ngơ ngẩn thất thần, trong mắt không tự chủ được lộ ra vài phần kiêng kỵ.

Tuyên Nguyên ở bên cạnh hắn thì lại kích động, trên mặt tràn đầy hối hận, cơ hồ theo bản năng liền tế ra một đoàn kiếm quang.

Ngay sau đó ở trên long liễn xa xa, một ánh mắt đang lạnh lùng nhìn qua, tràn đầy vẻ băng sương trào phúng.

Trong lòng Tuyên Nguyên cả kinh, vừa muốn xuyên không bỏ chạy, lại nghe bên trong Trấn Thế Chung nổ vang một trận, tiếp theo hàng rào không gian quanh thân bỗng nhiên biến thành vô cùng cứng rắn, với thực lực Thái Ất Chân Tiên cảnh giới của hắn lại không cách nào xuyên qua.

- Vật này còn có thể phong tỏa không gian?

Dịch Linh Tử cũng cảm giác có chút không đúng, đồng tử nhất thời co rụt lại, càng hiện ra vài phần kinh hãi.

Chỉ thấy xa xa Uyên Minh đã vươn người đứng lên trên long liễn, chỉ ra một ngón tay, liền đem Chướng Nhãn Pháp của hai người toàn bộ phá vỡ, Trấn Thế Chung lại đón gió trướng lên, hướng bên này thẳng áp tới.

Mà một tia thời không linh lực cũng quấn quanh triền tới, áp bức thời gian cùng không gian trên cơ thể hai người.

Tuyên Nguyên đã hoàn toàn không cách nào động đậy, cuối cùng đã biết rõ ràng phía trước vì sao Hỏa Nghê lấy thân thể cao giai thần thú cùng tu vi Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong nhưng khi bị Trấn Thế Chung áp chế lại không hề có nửa điểm phản kháng.

Dịch Linh Tử hừ lạnh một tiếng, toàn thân thần lực chấn đãng, từ ngọc khuê trong tay dẫn dắt ra từng đoàn nhũ bạch sắc quang hoa, cùng pháp lực trong người tan ra thành một thể. Khí tức dần dần xuyên thẳng Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới.

- Bất quá chỉ là một Ngọc Tiên như con kiến, may mắn đạt được chức vị phương bắc đại đế. Chỉ bằng pháp bảo rách nát này, còn dám đến phong trấn ta?

Một cỗ khí mang cuộn trào bay thẳng tới chân trời, đem thời không trói buộc đánh ra một đường.

Ngay khi hắn còn chưa để ý tới, Tuyên Nguyên đã hóa thành độn quang phóng lên cao, chợt thấy Uyên Minh ở đối diện lạnh lùng hừ lên một tiếng.

Tay phải vừa lật ra, liền xuất hiện Thủy Vân kiếm trong tay. Hắn vừa vung lên, trên không trung một đạo thủy sắc kiếm hoa thẳng xuyên trời cao, kiếm quang mênh mông cuồn cuộn quét ngang phía chân trời.

Vẻ mặt Dịch Linh Tử khẽ biến, vội vàng đem một mặt kim thuẫn chắn ngay trước người.

- Khanh…

Một tiếng kim chúc thanh thúy nổ vang, thẳng chấn ngàn vạn dặm trời cao. Thân hình Dịch Linh Tử chấn động, tiếp theo liền bị một cỗ cự lực khổng lồ trực tiếp quét bay.

Mà Trấn Thế Chung cũng đang thẳng áp xuống.

Dịch Linh Tử tuy đúng lúc đem một mặt ngọc châu tế lên đỉnh đầu, nhưng lại hoàn toàn vô dung. Thế giới trước mắt hắn đã lập tức biến đổi, biến thành một thế giới hoang nguyên vô cùng vô tận.

Khi hắn đem hồn thức truyền ra tìm tòi chung quanh, thì sắc mặt Dịch Linh Tử liền biến đổi thành tái nhợt hoàn toàn.

- Đây là không gian linh bảo? Tiểu thiên thế giới đầy đủ sao…

Khi xác định được pháp tắc thế giới này, cơ hồ đã gần như đầy đủ, giờ khắc này Dịch Linh Tử chỉ cảm thấy trái tim bị người hung hăng siết chặt.

Có thể có một tia Hồng Mông Tử Khí vượt cấp đối kháng nhất phẩm hậu thiên cùng nhị phẩm tiên thiên linh bảo, đã là bất phàm. Mà bảo vật có thể cất chứa tiểu thiên thế giới, vô luận là uy lực hay giá trị đều là vô giá.

Nhìn thấy hai người xa xa đều bị thu vào trong Trấn Thế Chung, Nhạc Vũ cười nhẹ, cũng không quản tới vẻ mặt của những lực sĩ tiên nữ theo hầu chung quanh, trực tiếp thu lại Trấn Thế Chung vào trong tay.

Vẫn chỉ là một chiếc chuông nho nhỏ nằm yên tĩnh trên lòng bàn tay, ngay sau đó hắn liền cảm giác vô luận là đầu Hỏa Nghê không biết sống chết kia, hay là Dịch Linh Tử đều đang điên cuồng giãy dụa cố gắng thoát ly phiến thế giới bên trong chuông.

Nhạc Vũ không khỏi nghiêm mặt, chính mình lấy ngàn vạn loại linh kim khác nhau chế tạo thân chuông, còn lấy Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch cùng Cửu Thiên Tức Nhưỡng kết tinh gia cố tiểu thiên thế giới, còn có pháp lực của mình gia trì, lại làm sao có thể thoát thân?

Nhưng nếu cứ bị mấy tên ngu xuẩn trong chuông giãy dụa như vậy, cũng thật phiền toái.

Nhạc Vũ lại mỉm cười lay nhẹ Trấn Thế Chung, chỉ nghe một tiếng ầm ầm chấn vang, bên trong Trấn Thế Chung vài đầu yêu tu Thái Ất Chân Tiên cảnh không cách nào động đậy, chỉ có Dịch Linh Tử còn đang giãy dụa.

Nhưng bên trong tiểu thiên thế giới này, Nhạc Vũ không khác gì nhất giới chi chủ, điều khiển toàn bộ pháp tắc. Chỉ cần lọt vào nơi đây, mặc dù là Thái Thanh Huyền Tiên chân chính cũng không nhất định có được thực lực chống đỡ với chính thân phận Uyên Minh này.

Huống chi bên trong chuông đang nhốt hai tên có tu vi cao nhất chỉ là Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong mà thôi?

Nhạc Vũ trực tiếp thò tay trảo ra phía trước, vặn vẹo thời không mạnh mẽ thăm dò vào bên trong tiểu thiên thế giới. Tựa như một cự chưởng kình thiên, trực tiếp giật lấy ngọc khuê trong tay Dịch Linh Tử, khiến người kia nhất thời không còn cách nào nhúc nhích.

Về phần đầu Hỏa Nghê kia, hắn vẫn biến ảo thành cự chưởng khổng lồ trực tiếp tát mạnh tới. Cũng không sợ hỏa diễm rực cháy quanh người nó, trực tiếp tát ngất đầu yêu thú khổng lồ kia. Đem hắn dời qua một ngọn núi lớn, chỉ dùng ý niệm liền có một tòa thiên nhiên đại trận hình thành, đem đầu Hỏa Nghê khổng lồ trực tiếp phong ấn ngay dưới chân núi.

Kết thúc xong việc bên trong chuông, xử lý hoàn toàn thỏa đáng, Nhạc Vũ tiếp tục đưa mắt quét nhìn chung quanh, chỉ thấy ánh mắt mọi người vẫn hoàn toàn ngơ ngẩn đang nhìn hắn, tràn đầy vẻ không dám tin.

Nhạc Vũ nhíu mày, tiếp theo lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp ngồi vào bên trong ngọc liễn.

Mà toàn bộ lực sĩ tiên nữ đi theo cùng những quan chức Thiên Đình đều giật nảy mình tỉnh lại, lập tức bận rộn thu thập xa giá một lần nữa xếp thành hàng.

Đám yêu thú thế công hung hung, nhưng còn chưa kịp đả thương người, chỉ có hai thanh đồng chiến xa hoàn toàn tổn hại, mấy chục chiến xa khác đều chỉ có chút tổn thương.

Nhưng bảo vật khí vận này, chế tạo cực kỳ đơn giản, cũng không cần dùng tài liệu gì tốt nhất. Những quan chức hoàng cân lực sĩ tùy tùng đều mang theo vài chiếc như thế.

Chỉ chốc lát cả đoàn xe đã biến thành rực rỡ hẳn lên, vô cùng chỉnh tề tiếp tục hướng về phía bắc. Chỉ là trong ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn về chiếc ngọc liễn đều hoàn toàn khác xa lúc trước.

Nhạc Vũ lại không quản tới vẻ biến hóa của những người này, hoàn toàn phong trấn xong đám yêu thú cùng Dịch Linh Tử bên trong chuông, liền đem lực chú ý chuyển về Long Hoàng An Thiên Tỳ.

Hắn phát hiện chỉ qua chốc lát bên trong ngọc tỳ lại hiện thêm một ít tử khí. Ước chừng gia tăng một thành, chỉ là có chút không ổn định, tựa hồ tùy thời đều muốn tán đi, làm cho hắn cảm thấy thoáng ngạc nhiên.

- Ta từng xem trong đạo điển, cái gọi là vận khí, nhất là từ thương thiên, hai là từ uy thế, ba là từ lòng người. Từ điều thứ nhất, đồng thời chính là thiên cơ mờ ảo cùng hiện tượng thiên văn biến ảo. Nếu gặp đại hạn, động đất không ngừng, mặc cho ngươi anh minh thế nào cũng khí vận đại suy. Về phần uy thế, không cần nói nhiều lời, chính là từ uy danh thanh danh, bằng hữu trưởng bối, thậm chí thủ hạ thượng cấp đều có thể làm thế. Cuối cùng lòng người thì càng thêm đơn giản, lòng người ủng hộ hay phản đối đều có thể ảnh hưởng khí vận biến hóa.

- Ta chỉ mới làm ra một phen thủ đoạn, liền khiến vận khí An Thiên Huyền Thánh Đại Đế gia tăng, điều này không quan hệ với thương thiên, có thể nghĩ đến từ thế cùng lòng người biến hóa. Sở dĩ còn chưa ổn định, đoán chừng là bởi vì lo sợ từ phụ thân của đầu Hỏa Nghê kia. Nếu không đem việc này xử lý thỏa đáng, vận khí vừa có được này cũng sẽ tán đi…

Nhạc Vũ vừa có điều ngộ ra, thu hồi ngọc tỳ, sau đó lẳng lặng ngồi yên trong ngọc liễn, ngược lại tìm hiểu trong trí nhớ về vu trận đã bị hắn cơ hồ quên lãng.

Hiện giờ hắn cần gấp thực lực, mà Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang trong cơ thể tuy được Chu Thiên Tinh Đẩu đại trận gia tôc cơ hồ sắp kề bên đột phá, nhưng cần tu luyện tới tầng mười bảy ít nhất phải dùng hai mươi năm thời gian.

Nhưng trước mắt hắn lại cần tăng trưởng thực lực thật gấp gáp, chẳng thà cẩn thận nghiên cứu vu thuật một phen. Dù sao thần lực tầng mười bảy cũng đã tương đương Thái Thanh Huyền Tiên đỉnh phong cảnh giới.

Dù sao bên trong tinh huyết của Xi Vưu cùng Nhục Thu lấy được truyền thừa đã có không ít vu thuật thủy hệ, Huyền Minh An Thiên Khuê trong tay cũng còn sót lại một ít tồn tại bên trong.

Chỉ cần thoáng sửa chữa, là có thể chế định pháp tắc thuộc về mình.

Cứ thế bước thẳng về phương bắc, cũng thuận buồm xuôi gió vô cùng. Đi tới hướng bắc ước chừng hơn mười ức dặm, thời tiết đã dần dần chuyển sang cực lạnh.

Cho đến bên cạnh một hồ lớn, đoàn xe dừng lại. Vẫn là vị Khâm Thiên Giám giám chính chạy tới bên cạnh hắn nói:

- Đại đế, xin dung bẩm, cách hành cung phương bắc đế đình khoảng bốn ức dặm là Bắc Hải. Nếu tiếp tục đi thêm về cực bắc, chính là Bắc Câu Lô Châu, cùng Bắc Minh…

Nhạc Vũ cau mày, từ trong nhập định thức tỉnh. Hắn biết được đã đến địa bàn phương bắc đại đế, ngoại trừ khu vực bắc bộ của Nam Chiêm Bộ Châu, còn lại là Bắc Câu Lô Châu, cùng Bắc Minh.

Nhưng khu vực này đều do Yêu tộc hoành hành, càng có không ít vu thần đang ở bên trong kéo dài hơi tàn.

Mà gọi là đế đình hành cung chính là nơi làm việc của hắn. Đây cũng là việc bất đắc dĩ, trong vạn binh giáp phương bắc nơi này nếu thật sự không nắm chắc trong tay, không có cơ sở, sẽ khó khăn xâm nhập sâu vào bên trong.

Than nhẹ một tiếng, Nhạc Vũ từ trong ngọc liễn bay lên không, nhìn lướt qua xung quanh, sau đó chỉ cảm thấy một ngụm uất khí đè nén tận đáy lòng.

Quy mô của đế đình hành cung vẫn còn xem như khí thế đại khí khá lớn. Phiêu phù giữa không trung, tựa như một tòa đại thành ẩn trong mây. Nhưng tựa hồ liên tục trải qua mấy trận đại chiến, cả hành cung rách nát không chịu nổi, hơn nữa đã thật nhiều năm chưa được nghỉ ngơi chỉnh đốn, linh trận đã sớm mất hiệu lực.

Ước chừng bên trong chỗ đóng quân ba mươi vạn binh giáp, phần lớn hoàn toàn không còn chút sĩ khí. Binh khí chiến xa phần lớn đều là thanh đồng làm chủ, ngân kim chiến xa càng thêm ít, mà hoàng cân lực sĩ cũng không bao nhiêu.

Về phần tử cân lực sĩ cùng huyền cân lực sĩ thì càng không thấy bóng dáng.

Im lặng hồi lâu, Nhạc Vũ cười tự giễu, hướng phương vị cung điện kia bay đi, chỉ thấy một đường hoang vắng lạc bại, thật khiến kẻ khác không đành lòng nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.