“Đây không phải là cây Băng Nghệ Cung trong từ đường gia tộc sao?”
Nhiễm Lực vừa nói vừa tiến lên một bước, con ngươi tràn đầy vẻ kinh ngạc. Lâm Trác đang chìm trong trầm tư cũng nhìn sang chiếc hộp gỗ kia vẻ kinh sợ.
“Băng Nghệ Cung?”
Nhạc Vũ ngẩn ra, cẩn thận đặt mũi tên trong tay xuống rồi cầm cây trường cung màu đen lên, nhìn thì còn chưa thấy cảm giác gì, vừa chạm tay vào thì cảm giác đột nhiên lạnh toát, phảng phấp một thùng nước đá dội xuống. Chất liệu của cây cung này cũng không biết là làm từ thứ gì, đang khi trời nóng lại có thể lạnh như băng hàn.
Nhạc Vũ ngay sau đó kéo dây cung, dồn hết lực đạo toàn thân rồi mới đem kéo căng. Đến khi hắn buông ra thì chợt nghe thấy một tiếng nổ vang, dây cung khi trở về vị trí cũ thì mang theo một luồng sóng khí, tựa như kiếp trước hắn dùng súng thật bắn đạn ra.
“Quả nhiên là Băng Nghệ Cung!”
Nhạc Vũ cau mày, ý vui mừng càng đậm.
Thật ra hắn cũng đã nghe nói qua về vật này. Theo những gì mà những lão nhân trong tộc kể lại thì cây cung này là do một vị tiên thiên cường giả của Nhạc thị lưu lại từ thời rất lâu, có ba mươi Thạch lực. Có tộc nhân thậm chí tận mắt thấy qua, vị tổ tiên kia lúc nhàn rỗ thỉnh thoảng biểu diễn bắn tên làm đóng băng cả một cái hồ nhỏ.
Vào một năm trước hắn vẫn xem chuyện này chỉ là một truyền thuyết. Song hiện giờ khi hắn đã làm chủ được loại bí pháp như Tật Phong Thuật thì bắt đầu có chút tin tưởng. Cây cung này đúng là có khả năng đóng băng, chẳng qua là mấy lão nhân trong tộc khi kể lại cũng có chút khoa trương.
Tuy nhiên từ trước đến giờ hắn vẫn không có hứng thú đi xem nó. Nguyên do là cây cung này được đặt chung với những bài vị trong từ đường, bị cấm đến gần cách mười trượng. Vì vậy cho dù là lúc tế tổ, Nhạc Vũ cũng không có hứng thú đi xem nó, nếu không là không có khả năng tiếp xúc thì hắn cũng không muốn để ý.
Hiện giờ xem ra thì cây cung này tuy không đạt được ba mươi thạch lực nhưng chắc chắn là hơn hai mươi. Ngoài ra lúc Nhạc Vũ sử dụng năng lực phân tích thì quả thật thấy trong thân cung có mấy đạo phù văn dùng để trợ lực cùng với mấy khối tinh thạch tràn đầy linh lực thuộc tính băng.
Nhạc Vũ đoán chừng vật này không phải là thứ để vị tổ tiên cấp tiên thiên kia sử dụng mà là dùng cho trong tộc tự vệ. Nói nó là chí bảo, quả thật không chút nào khoa trương.
Nhạc Duẫn Kiệt dám đem vật trân quý như thế dễ dàng trao cho hắn, khí phách này quả thật khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Có cây cung và chín mũi tên này. Nhạc Vũ đoán chừng cho dù gặp phải võ lực mạnh mẽ như đội Huyền Giáp trọng kỵ mấy ngày trước cũng có thể nắm chắc toàn diệt mà không tổn hại mảy may.
Bất quá lúc này hắn vui mừng không chỉ là bản thân cây cung mà còn là truyền thuyết về chất liệu làm cung, nghe nói là vị tổ tiên kia trên đường gặp được một yêu thú cấp bốn đang độ kiếp nên liền thuận tay xuất kiếm, trước lúc hoàn thành lôi kiếp giết chết yêu thú rồi lấy một đoạn gân chân của yêu thú để chế ra.
Nếu không thể có được yêu thú cấp năm nhưng biết đâu lại có được yêu đan và cốt tủy của yêu thú cấp bốn chưa hoàn toàn độ kiếp kia thì sao? Nếu được thì vẫn có thể lấy nói để luyện chế Dịch Nguyên Đan.
Trong một sát na, tất cả những thứ bao gồm Bí Phù Tiễn, phương pháp Ngũ Hành tụ linh, yêu thú cấp bốn đỉnh phong, yêu đan cốt tủy, còn có cả Dịch Nguyên Đan…tất cả như xâu chuỗi lại với nhau.
Nghĩ đến điểm này, Nhạc Vũ không kìm được vui sướng trong lòng, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của Nhiễm Lực cùng Lâm Trác, cười lớn như điên trong phòng.
Một lúc lâu sau khi phát tiết khoái ý, Nhạc Vũ liếc nhìn sắc mặt quái dị của Lâm Trác một cái, nghĩ thầm cũng là tiện nghi cho tiểu tử này. Vốn là hắn định dùng mấy năm để mài bớt tính tình cao ngạo của đối phương nhưng hiện giờ là lúc dùng người, cũng không quản được nhiều như vậy.
Chỉ cần phương án dự định của mình có thể thành công thì mặc dù chế thuốc thất bại nhưng cuối cùng cũng có thể những biện pháp khác trợ giúp bản thân đột phá nội tức đang đình trệ.
Buổi trưa, Nhạc Vũ lại không thể ăn cơm cùng Nhạc Trương Thị. Nhìn Nhạc Trương Thị một mình làm chủ trong phòng, tiếp đãi những người từ các nơi quay về giỗ tổ, còn chưa kịp phản hồn với chưởng quỹ và giám sự, bận đến nỗi ngay cả một ngụm trà cũng không kịp uống, Nhạc Vũ không khỏi nhăn mặt.
Bất quá chuyện này hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ không thể giúp được. Con đường mà hiện giờ Nhạc Vũ truy cầu là mau chóng có thể khiến cho bản thân và người nhà sống sót trong thế giới tôn sùng võ lực này. Thậm chí bây giờ ẩn ước hắn còn có một chút dã tâm trở thành tối cường giả đương thời, nếu chỉ vì một chút việc vặt này mà ràng buộc cước bộ bản thân thì đừng nói là hắn, ngay cả những trưởng bối trong tộc cũng sẽ cảm thấy bất mãn.
Theo như Nhạc Vũ biết, cho dù là Nhạc Duẫn Kiệt bình thường cũng chỉ xử lý một vài đại sự, còn những tạp vụ thì đều giao cho hạ nhân trong nhà trợ giúp xử trí. Đường thúc của hắn tuy là tộc trưởng nhưng bản thân cũng dùng đến sáu phần thời gian cho việc luyện tập vũ kỹ.
Nhạc Trương Thị muốn thoát khỏi quẫn cảnh bây giờ cũng chỉ có chiêu dụ một chút hạ nhân am hiểu đồng chuyện. Chuyện này Nhạc Trương Thị tự có quyết định, không tới phiên hắn tới quan tâm.
Vừa ra khỏi cửa lúc xế chiều, Nhạc Vũ vội vã chạy tới cổng thành phía nam, tiến vào tiệm thuốc của Nhạc thị.
Vừa mới vào trong cửa hắn đã nhìn thấy Nhạc Hữu Đức, còn có Hoàng chưởng quỹ nhà mình đang ở cùng một chỗ đang lật qua mấy thứ sổ sách, thỉnh thoảng còn thảo luận mấy câu.
Thấy lão nhân tính tình chất phác này đã ở đây, trong mắt Nhạc Vũ lộ ra một tia kinh dị rồi bước tới.
“Hoàng chưởng quỹ? Ngươi ở đây làm gì?”
Hoàng Phàm đang tập trung vào sổ sách nghe tiếng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, lúc trông thấy người vào chính là Nhạc Vũ thì vội vàng đứng dậy cung kính thi lễ một cái.
“Thiếu gia! Là phu nhân bảo ta tới đây để giúp Đức lão gia chỉnh lý lại sổ sách và danh sách tồn trữ bao năm qua, buổi tối còn nộp cho lão nhân gia quan sát!”
Nhạc Vũ chợt hiểu ra, với tình hình hiện giờ trong nhà hắn sợ rằng có thể giúp việc được cho Nhạc Trương Thị có lẽ cũng chỉ lão nhân này và mấy thị tỳ thiếp thân bên cạnh mẫu thân. Để đề phòng gian lận trong sổ sách và danh sách bên cửa hàng này cần người có chuyên môn, Hoàng Phàm không ra mặt là không thể.
Gật đầu, Nhạc Vũ nhìn Nhạc Hữu Đức vẻ dò hỏi.
“Thì ra là như vậy! Chỉnh lại đống sổ sách này có việc gì không?”
“Hồi báo thiếu gia! Những sổ sách này bao năm qua đều đã được chỉnh lý thỏa đáng, chỉ có danh sách là hơi lộn xộn, sợ rằng cần chút thời gian”
Nhạc Hữu Đức cũng không dám thất lễ. Chẳng qua là lão mập này lúc khom người thì ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ. Thật sự lão nghĩ không ra, mẫu tử này ban đầu đã rơi vào tình cảnh như vậy, làm sao lại đột nhiên không giải thích được chuyển mình vọt lên. Lão bây giờ vô cùng hối hận là lúc trước không trụ được áp lực của Tấn Húc thì cho dù bây giờ không thân cận nhưng vẫn ít nhiều tình hương hỏa, không cần thấp thỏm bất an.
Nhạc Vũ ra vẻ khó xử.
“Như vậy đi! Ta vốn là tính toán để cho Đức thúc theo ta đi kho thuốc một chuyến nhưng các ngươi đã bận rộn nê cũng không tiện quấy rầy.”
Lời hắn tuy là vậy song cho dù là Nhạc Hữu Đức hay Hoàng Phàm đều nhìn rõ vẻ mong đợi trong mắt.