Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1286: Chương 1286: Đạn chỉ thập vạn!




Nhạc Vũ liếc qua quang thuẫn ngũ sắc, dị sắc trong mắt chớp lên, Cửu Diệt chân nhân tuy tự nói nghèo khổ nhưng vật xuất ra lại trân quý nhất, linh bảo tiên thiên nhất phẩm như vậy dù trong tay chuẩn thánh cũng không phải nhiều lắm, lại có thể không chút do dự đem cho Liễu Nguyện Như, cũng đồng dạng Ngũ Hành đều đủ, là vật hộ thân tuyệt hảo.

Ác cảm trong lòng hắn với người này cũng hơi lui, sắc mặt khôi phục hòa hoãn.

Cửu Diệt chân nhân tống xuất xong ngũ khí phù quang thuẫn thì hướng Nhạc Vũ khẽ gật đầu, thân ảnh hóa thành vô số điểm linh quang nhạt nhòa giữa thiên địa.

Sau khi người này rời đi, trong tầng mây lại có hơn trăm đạo khí tức di động, trong đó có mấy vị là Đại La Kim Tiên, tu vi thấp nhất cũng trên Thái Thanh Huyền Tiên.

Nhạc Vũ cũng có chút không kiên nhẫn, ngưng mày phất tay:

- Ý đồ bọn ngươi đến đây ta đều biết! Không cần từng người đến gặp ta, chỉ cần để ý trở về phục mệnh là được

Khắp thiên không lập tức hiện ra hơn trăm nhân ảnh, đều ngay ngắn hướng Nhạc Vũ cúi đầu hành đại lễ rồi lần lượt xuyên không mà đi khiến cho phiến không trung trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.

Ánh mắt Nhạc Vũ cũng bắt đầu nhìn xuống dưới, sắc mặt lãnh đạm không mấy biểu lộ nhưng những nơi ánh mắt quét qua đều có vô số tu sĩ toàn thân lạnh cứng tựa như đang ở trong hầm băng, đến khi chạm vào mấy người Nông Dịch Sơn mới lộ ra mấy phần vui vẻ, đạp không mấy bước đã hạ xuống trước Quan Vân điện, cười nhẹ:

- Sư tổ gần đây mạnh giỏi?

Trong mắt Nông Dịch Sơn vẫn lóng lánh lệ quang, cảm giác thiên ngôn vạn ngữ, vô số nghi vấn dâng lên trong lòng, đang định lên tiếng lại chợt nhớ ra nơi đây còn người ngoài nên ngưng mày nhìn sang bên cạnh.

Mấy chục tiên tu nơi đây đều lộ vẻ run sợ, sắc mặt tái nhợt liên tiếp phủ phục:

- Chúng ta chỉ là phụng mệnh mà đến, thực không biết Quảng Lăng tông chính là đạo thống của Bệ Hạ, tội thật đáng chết, kính xin bệ hạ khoan dung!

Duy chỉ Ngao Bàng là xanh mặt không nói một lời, cũng không phải không muốn mở miệng mà khí tức quanh thân Nhạc Vũ ẩn ước khí tức Long tộc tinh thuần khiến hắn cơ hồ không thể nào mở lời, máu huyết trong cơ thể cũng sôi trào, cơ hồ sụp đổ.

Tổ Long chi huyết, vị Huyết Lục Thiên quân rõ ràng có huyết duệ Tổ Long đã tuyệt tích thế gian!

Nhạc Vũ thấy thế cười lạnh, sát ý trong mắt như nước thủy triều, suy ngẫm chốc lát mới dần thu lại, lại đưa tay bắn ra một chỉ.

Ngoài Quảng Lăng sơn lập tức có mười vạn tu sĩ phảng phất như bị lôi kích, thân hình co rút rồi lại trướng lên, huyết nhục bạo tán, hóa thành cát bụi tán đi, ngay cả trước Quan Vân điện cũng có người biến thành bụi phấn.

Toàn bộ trong ngoài Quảng Lăng sơn lúc này lại một lần nữa tĩnh mịch!

Mặc dù trước đó đã biết Nhạc Vũ thân kiêm hai đại vị Thiên Đế, càng cùng mấy người Hậu Thổ Trấn Nguyên Tử có tình thâm giao nhưng cũng không rúng động như lúc này.

Cái gì mà An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế, Long tộc Đại Đế, Yêu tộc cộng chủ đều không chấn nhiếp nhân tâm như một kích này!

Một chỉ bắn ra đã khiến mười vạn tu sĩ tận hóa tro bụi, khiến mọi người cảm giác được một cách trực quan sự cường đại của thanh niên trông như gầy yếu trước mặt này.

- Lần này trẫm trở về tông môn cũng không muốn nhiều tạo sát nghiệt, tính mạng các ngươi tạm thời lưu lại nhưng mau lăn đi cho ta!

Tiếp đó Nhạc Vũ đã dẫn Liễu Nguyệt Như bước vào trong Quan Vân điện, xa cách hai trăm năm mới bước lại vào nơi đây, trong lòng không khỏi bồi hồi.

Đám người trước điện may mắn sống sót sau một hồi kinh ngạc mới tỉnh lại, biết tính mạng của mình coi như đã miễn cưỡng bảo vệ, không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều đọc thấy ý kinh hãi trong mắt.

Người mà Nhạc Vũ mới tru sát thì tay đều đã nhuộm qua máu của đệ tử Quảng Lăng, tinh chuẩn cực điểm, không hề sai lầm, sau đó cũng không hề ra tay thêm lần nữa.

Vị Huyết Lục Thiên quân này xưa nay đều là giết người không chớp mắt, không để lối thoát, hung danh rung động Hồng Hoang. Hôm nay có thể bảo vệ tính mạng bản thân quả thực may mắn!

Chỉ là ngoài may mắn thì sâu trong lòng không khỏi sinh ra vài phần chua chát, trong mắt đối phương, những người bên mình chỉ sợ không khác con sâu cái kiến.

Rải rác có mấy người trong lòng dâng lên hận niệm liền lập tức đè xuống, trong lòng dù phẫn phận thì có thể thế nào? Cho dù ngày sau Nhạc Vũ thân mạch, Quảng Lăng tông diệt thì chỉ sợ cừu hận này cũng không thể trả.

Dù sao sau lưng An Thiên Huyền Thánh Đại Đế còn có một vị Hậu Thổ Thánh Nhân!

Địa Tiên giới, sâu trong Đông Hải, tại một chỗ trên tầng mây, một vị huyết y đạo nhân đang đứng giữa không trung, cổ đeo ba mươi sáu viên huyết uy ngọc châu bốc mùi máu tanh, chân đạp mười hai huyết sắc sát liên, lúc này đang nhìn lên thiên không, trầm ngâm không nói.

Chờ ở đây đã mấy lần nhật nguyệt thay đổi nhưng trên mặt huyết y đạo nhân vẫn không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Vào một đêm khuya, từ xa đột nhiên có hai nhân ảnh phá không bay tới, toàn thân hỏa diễm cực kỳ bắt mắt trong trời đêm, trong nháy mắt đã xuyên qua triệu vạn dặm thời không đến trước người huyết y đạo nhân.

Nhìn lại là một nam một nữ, nam người thân hình khô gầy, trên mặt có một chiếc mỏ nhọn, nữ xinh đẹp tuyệt luân, chỉ là trong mắt đầy ý tĩnh mịch, toàn thân kim diễm lượn lờ nhưng không hề tổn thương mảy may.

Huyết y đạo nhân vốn đứng như tượng đất lúc này mới khẽ động dung, ánh mắt âm lãnh nhìn về cặp nam nữ:

- Hai người các ngươi đến quá muộn!..

Nam tử không chút nào để ý, lặng lẽ cười cười:

- Ta cùng với hai người Hạn Mị đều bị phong ấn mấy vạn năm, sớm không còn biết chuyện thế gian, sau khi đi ra dĩ nhiên phải đi nghe ngóng chuyện người kia kỹ lưỡng, miễn cho mơ hồ thân mạch cũng không biết chuyện gì xảy ra! Khiến cho Minh Hà ngươi trọng thương, lại một kiếm trảm sát Lý Bằng. Hắc hắc! Không ngờ trong Hồng Hoang lại có nhân vật như vậy. Cửu Cửu mệnh cách, ngay cả Đế Tuấn năm xưa cũng không bằng.".

Thanh âm kia càng nói càng âm hàn, cặp mắt hẹp dài lùng trừng mắt nhìn huyết y đạo nhân:

- Minh Hà, chắc là vị nào muốn mấy người chúng ta chịu chết sao? Ta cùng với Hạn Mị hợp lực, hai môn đại pháp tương sinh phối hợp miễn cưỡng còn chống đỡ được một vị Thái Thượng Kim Tiên nhưng sao có thể làm gì được An Thiên Huyền Thánh Đại Đế? Người này có Hồng Mông chi khí nơi tay, lại cầm Côn Luân Kính cùng Hà Đồ Lạc Thư. Nếu như muốn bỏ chạy thì thế gian ngoại trừ đạo tổ còn ai ngăn được hắn? Chỉ sợ hai người chúng ta hơn nửa sẽ thân vẫn trong trận chiến này! Hôm nay nếu Minh Hà ngươi không giải thích thì Tất Phương ta nhất định sẽ không cùng đường!

Nữ tử tên Hạn Mị kia một mực yên lặng, lúc này nghe vậy đột nhiên rút ra một thanh phủ mâu, hóa thành hơn trăm vạn trượng, đầu mâu lóe lên hỏa hồng trực chỉ huyết y đạo nhân, sát ý như sóng lớn, cũng tựa như hỏa diễm thiêu đốt dựng lên.

Minh Hà lão tổ lại không chút nào để ý, trên mặt không hề nửa phần biến hóa:

, - Năng lực người nọ, Minh Hà ta còn rõ ràng hơn hai người! Lần này vị nào đã muốn trảm sát hắn dĩ nhiên không chỉ dùng đến ba người chúng ta, an tâm chờ đợi, đừng nôn nóng. Về phần khí vận cắn trả đã có vị kia bảo vệ, làm sao cần lo lắng..

Ánh mắt Hạn Mị chớp lên, như có điều suy nghĩ, sau một lát thu hồi phủ mâu.

Sắc mặt Tất Phương cũng hòa hoãn, sau một khắc nhìn về chuỗi huyết sắc ngọc châu trên cổ Minh Hà:

- Đúng là định diễm thần châu!

Tiếp đó chuyển giọng chua chát như đố kỵ lẫn ao ước:

- Lúc trước còn nghe nói Minh Hà ngươi đã bị đoạt đi Nguyên Đồ A Tị và Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ, không ngờ lại nhân họa đắc phúc, có vật này còn hơn ba kiện Chí Thánh Linh Bảo"

- Cần gì phải vậy?

Minh Hà lão tổ khẽ lắc đầu:

- Vật này là dùng để trảm sát An Thiên Huyền Thánh Đại Đế mà sớm ban thưởng! Nếu ngươi có thể dốc sức ứng phó, một khi được chuyện, thù lao nhất định không kém hơn ta! Ngày sau có thể tùy ý hành tẩu Hồng Hoang không ai dám ngăn cản.

Tất Phương lộ vẻ vui mừng, ngay cả Hạn Mị vốn trầm lặng cũng kỳ quang lóe lên trong mắt.

Sau một khắc, từ xa lại có hai người đồng dạng xuyên không bay tới, đều thân mặc tử kim bào phục, nháy mắt đã đứng trước mặt ba người.

Tất Phương lên tiếng:

- Ta nói là ai! Nguyên lai là Phong Bá Ki Đấu, Vũ Sư Thương Dương. Từ khi chia tay qua năm vạn năm chắc không có chuyện gì? Hẳn là lần này chỉ có năm người chúng ta?

Phong Bá lạnh lùng nhìn Tất Phương, hừ lạnh một tiếng, tiếp đó ngưng trọng nhìn Minh Hà:

- Không biết Lão tổ nói như vậy rốt cuộc là thật hay giả?

- Tự nhiên là thật! .

Minh Hà lặng lẽ cười cười, tiếp theo nhìn lên thương không, sau một khắc đại thủ trảo lên một cái khiến vô số huyết vân nổi lên giữa không trung. .

Bốn người còn lại lúc đầu còn khó hiểu, sau một khắc đều khẽ biến sắc.

, - Bí tàng không gian? Nơi đây rõ ràng còn có ảo diệu như vậy.

Theo không gian từng đợt vặn vẹo, một tòa phù không đảo phạm vi hàng tỷ trượng cũng dần hiện ra trước mắt mọi người, chỉ thấy bên trên vẽ đầy phù văn tử kim.

Đợi đến khi khí tức bên trong loáng thoáng truyền ra thì sắc mặt mọi người lại lần nữa biến hóa.

, - Quả nhiên! .

Ánh mắt Phong Bá Vũ Sư đều khẽ thu liễm, trên mặt hiện vẻ hưng phấn.

Tất Phương hừ lạnh một tiếng:

- Nguyên lai là hắn, không trách đến được đây.

Trong bốn người cũng chỉ có Hạn Mị vẫn là im lặng không nói, lúc vừa thấy khí tức trong đảo thì sát ý khẽ hiện rồi lập tức tán đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.