Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 504: Chương 504: Đan luyện dương thần




Nỗi lo lắng trong lòng Nhạc Vũ vẫn không biến mất, cho dù hợp lực của hắn cùng Chiến Tuyết có thể thử khiêu chiến Nguyên Anh tu sĩchân chính một phen, vẫn còn cơ hội có thể chiến thắng.

Nhưng nếu như gặp phải Lý Không Liên cùng Phong Bạch, vẫn sẽ bị giết chết lập tức không hề nghi ngờ.

Trừ phi vào lúc này hắn đã độ kiếp thành anh.

Nắm chặt tay, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó hai mắt liền bị phía đông hấp dẫn. Nơi đó có Vu trận che đậy, được Chướng Nhãn Pháp che giấu, rất khó nhìn được tình hình phương xa. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được trận trận linh lực ba động truyền đến, hiển nhiên là có người ở bên kia đang mạnh mẽ đột phá, ngược lại phía sau cơ hồ không có chút động tĩnh.

Nhạc Vũ biết vào lúc này người tiến vào nơi đây hoặc đã thối lui, hoặc xâm nhập càng sâu hơn. Diện tích nơi này thật sự quá lớn, cấm chế Vu trận cũng khó thể phá hư, càng đi sâu vào trong, kết cấu lại càng phức tạp, phong ấn yêu ma cũng càng phức tạp, tuyệt không thể thăm dò chỉ trong một hai năm.

Điều này cũng có ý nghĩ nơi đây xem như đã tương đối an toàn, cho dù hắn có gây ra động tĩnh lớn hơn nữa tại đây, nhất thời ngoại trừ những tu sĩ Đại Thừa kỳ, những người khác thật khó chạy tới.

Tuần tra thêm một lúc, đem dược lực của Vô Cực Thiên Đan hoàn toàn phân cách, không ngờ phải dùng suốt năm mươi ngày thời gian.

Vừa cảm khái lần này luyện đan cần thời gian quá lâu, Nhạc Vũ vừa trầm ngâm nói:

Tình hình như thế nào, bọn hắn có tìm đến không?

Hẳn là còn đang tìm chúng ta!

Chiến Tuyết biết Nhạc Vũ đang nhắc tới Phong Bạch cùng đạo nhân lôi thôi, cùng Lý Không Liên mà nàng chưa từng gặp mặt. Không biết nàng lại nghĩ tới điều gì, gò má đỏ bừng cúi đầu nói:

Hai người kia đã đi qua đây hai lần, ta cũng dùng linh trận dẫn dắt bọn hắn rời đi. Nhưng ta xem bọn hắn nhiều nhất chỉ cần hai lần làcó thể nhận ra nơi đây không thích hợp.

Nhạc Vũ thoáng căng thẳng, có chút sầu não. Hắn quan tâm nhất chính là chuyện này, nguyên tưởng rằng sau khi Phong Bạch không tìm được hắn sẽ bỏ đi, thật không nghĩ tới đã cách bao nhiêu ngày tu sĩ đứng đầu Linh Đài Tông này vẫn đang kiên nhẫn tìm kiếm hắn khắp nơi. Phảng phất như đối với hết thảy bảo vật bên trong thần mộ hoàn toàn chưa từng để ý tới.

Càng làm cho người kỳ quái chính là địa điểm tìm kiếm không vào sâu hơn bên trong, mà hết lần này tới lần khác vẫn ở phụ cận nơi này.

Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, chưa chắc sẽ tìm tới được.

Tự mình an ủi, Nhạc Vũ không khỏi nhớ tới trận chiến mười mấy ngày trước. Nhớ tới Thanh Loan khổng lồ, chỉ dùng một kích liền đánh tan Băng Diễm Huyền Quang Chướng của hắn, thiếu chút nữa đánh vỡ Tàn Huyền Chung hoàn toàn. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên ý niệm bỏ qua việc đề thăng Ngũ Sắc Thần Quang, nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, giờ phút này hắn đã không còn cơhội để hối hận.

Thở nhẹ một hơi, Nhạc Vũ lại triển khai hồn thức bắt đầu dốc toàn lực cảm giác mạch động linh lực chung quanh, trong đầu nhanh chóng thôi diễn Vu trận chung quanh.

Nếu chỉ vì tăng lên Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ cần tùy ý tìm một địa phương nào đó là được. Hắn lấy Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm bố trílinh trận này, cũng đủ bảo hộ an toàn, không cần Yêu tiên tương trợ.

Nhưng nếu là vì Sơ Tam cùng Đằng Huyền, muốn ở ngay nơi này độ kiếp, chỉ bằng chút bố trí như vậy thật sự xa xa không đủ.

Ngoài việc phải che giấu biên độ linh lực dao động nơi đây để tránh hấp dẫn sự chú ý của quá nhiều người, hơn nữa còn phải bố trí đềphòng những người có lòng dạ khó lường. Động tĩnh của kiếp vân lúc đó nói không chừng cũng sẽ dẫn dắt Phong Bạch tới.

Lúc này chợt nghe câu hỏi của Chiến Tuyết:

Thiếu gia, Tuyết nhi thật sự rất trọng yếu?

Ngươi hỏi chuyện này làm gì?

Nhạc Vũ đang định đánh ra linh thạch hoàn thiện pháp trận, nghe vậy ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy Chiến Tuyết càng cúi thấp đầu, vùng cằm cơ hồ dán xuống bộ ngực. Trong lòng của hắn chợt ngẩn ra, sau đó cảm thấy buồn cười, tiếp theo như nghĩ ra điều gì, nghiêm nghị nói:

Nơi này không nên dùng vu lực, tốt nhất hạn chế dùng Bạch Đếkiếm.

Chiến Tuyết vốn không dám nhìn thẳng Nhạc Vũ, thanh âm ậm ừ línhí, chợt kinh dị kêu lên:

Thiếu gia thật sự muốn cho thứ kia đi ra ngoài? Chắc là không được đâu, nhiều nhất chúng ta chỉ có thể đem Vu trận bên trên triệt tiêu, rễ của nó còn nằm dưới đại trận, không thể rút ra được!

Nhạc Vũ nghiêm mặt, đánh ra vài viên linh thạch, thế gian có vài loại phương pháp tránh né được hồn thệ, nhưng đó cũng không phải ý muốn của hắn, nếu đã đáp ứng, hắn không muốn vi phạm lời thề.

Về phần lời nói của Chiến Tuyết hắn cũng hiểu biết. Chiến Tuyết thân là Vu Thần, ở chỗ này có thể dọ thám tình hình hơn xa người khác. Nhạc Vũ cũng chỉ có thể dựa vào kiến thức từ Hiên Viên PháTrận Lục để làm ra phán đoán.

Mấy vạn năm trước khi chủ nhân nơi này còn chưa vẫn lạc, chuyện như vậy tự nhiên hắn cũng không cần nghĩ tới. Song hiện nay hắn lại có thể nghĩ biện pháp chế tạo được một cơ hội cho thứ đồ vật bên dưới lòng đất kia. Đến tột cùng có thể thành công hay không, còn phải nhìn tự bản thân nó. Ngoài ra hắn cũng cần phải lưu lại hậu chiêu đề phòng thứ đồ vật đó.

Liên tục đánh ra ba viên linh thạch gia cố pháp trận trọng yếu bên dưới, lúc này trong lòng Nhạc Vũ lại chợt căng thẳng, lần này không cần Chiến Tuyết nhắc nhở hắn liền có thể thông qua đại trận cảm giác được trên một ngọn núi cách đó không xa, Phong Bạch cùng đạo nhân lôi thôi đang đứng nơi đó. Lần này còn có vài khí tức cường đại lẫn xa lạ hòa lẫn, trong lòng hắn nhất thời trống rỗng, lại mang theo vẻ nghi ngờ vạn phần.

Tên Phong Bạch kia làm sao xác định được ta đang ở nơi này? Xem tình hình hắn không cách nào xác định, bất quá hơn phân nửa suyđoán ta cùng Chiến Tuyết ẩn núp ở gần đây mà thôi. Còn có thêm hai Nguyên Anh tu sĩ, đã xảy ra chuyện gì?

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, một lúc sau mới cưỡng chế buộc mình tỉnh táo lại, quay đầu hỏi:

Tuyết nhi, bọn hắn tới sớm nhất là lúc nào? Mỗi thời gian đi qua lại cách xa nhau bao lâu?

Vẻ đỏ ửng trên mặt Chiến Tuyết thoáng thối lui, hồi tưởng lại một chút mới đáp:

Sớm nhất là năm mươi ngày trước. Mỗi lần đi qua, lại là hai mươi ngày trước. Khoảng cách khá xa, khoảng tới ba ngọn núi. Lần gần đây nhất cách ba mươi ngày, cơ hồ sắp đến gần bên này.

Hai mươi ngày cùng ba mươi ngày? Một hai lần có thể xem là trùng hợp, liên tục ba lần hơn nữa càng ngày càng gần, vây quanh một tâm điểm, đi vòng quanh sao?

Trong nội tâm Nhạc Vũ lại căng thẳng, đánh ra một pháp ấn, thúc giục pháp trận.

Hắn không cách nào hoàn toàn điều khiển Vu trận nơi này, chỉ cóthể dùng phương thức hướng dẫn cộng thệm ý nguyện của vật dưới lòng đất tiến hành khống chế có hạn độ. Mà giờ khắc này lấy địa khí linh mạch quấy nhiễu Vu trận bên ngọn núi kia, bắt buộc mấy người kia nhiễu qua.

Thật không biết có phải bốn người kia còn chưa hoài nghi bên này hay không, hay Nhạc Vũ khống chế Vu trận làm ra tác dụng, ba phút sau khí tức của Phong Bạch cùng đạo nhân lôi thôi đã biến mất trong hồn thức của Nhạc Vũ.

Tâm tình Nhạc Vũ cũng không hề chuyển biến tốt đẹp hơn, hắn dùng những linh thạch cao phẩm trong giới chỉ đoạt tới phảng phất như không đáng tiền, liên tục đánh vào trong lòng núi.

Đợi tới cuối cùng, khi cả đại trận hoàn thành, Nhạc Vũ suy nghĩ một chút, lấy ra năm thần phù hình dạng như Chu Tước, đặt vào bên trong điểm trọng yếu của phù trận, cùng cả đại trận kết thành một thể.

Ngoại trừ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn cùng Ngũ Sắc Thần Quang, đây xem như lá bài tẩy cuối cùng cứu mạng hắn.

Ngay sau đó Nhạc Vũ cũng không dám chậm trễ, đi nhanh vào bên trong hang động, sau đó uống vào một viên Vô Cực Thiên Đan, hắn hi vọng có thể kéo dài thêm hơn bốn mươi ngày, nhưng suyđoán bi quan nhất trong vòng mười ngày sẽ bị lộ, vì thế hắn không thể kéo dài hơn được nữa.

Cùng một cảm giác như lúc phục dụng Long Linh Thiên Đan, ngaykhi linh đan vào miệng liền tan, Nhạc Vũ liền cảm có vô số nguyên lực lưu xông vào bên trong kinh mạch, bất quá cho dù là truyền nhập thật ôn hòa, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy trong thập nhị chính kinh bên trong cơ thể hắn.

Vô Cực Thiên Đan sau khi phân cách, dược hiệu vẫn không kém hơn Long Linh Thiên Đan. Nhớ được lần đó ta phục dụng nửa viên, phải dùng gần một tháng thời gian mới đem dược lực hoàn toàn tiêu hóa. Lần này lại trễ nãi bao lâu? Nhưng dược lực của thuốc tuygia tăng, nhưng kinh mạch của ta hôm nay đã rộng rãi, cũng không thể so sánh như lúc còn ở cảnh giới Linh Hư. Nếu có thể hoàn thành trong thời gian hai mươi ngày, đó là tốt nhất.

Nhạc Vũ trấn định tâm thần, bắt đầu vận chuyển đại chu thiên. Đem nguyên lực nhất nhất luyện hóa thành chân khí. Sau đó đem hết toàn lực ngưng tụ thành từng tổ Ngũ Hành phù triện, để Ngũ Hành Phù Trận tùy ý thu nạp vào.

Cho đến lúc này hắn mới cảm giác lúc trước khi hắn ngưng tụ Ngũ Hành phù triện vô luận phức tạp bao nhiêu hắn cũng có thể nỗ lực làm được. Nhưng nếu như muốn đem hồn lực rót vào bên trong, liền có chút khó khăn, thường thường phải hai lần mới thành công một lần.

May là dược tính của Vô Cực Thiên Đan cũng không kịch liệt, khi nguyên lực tràn đầy có thể sử dụng chân khí bên trong cơ thể tạm thời áp chế dược lực, nhưng không thể tránh né, chỉ phải làm trễnãi thêm chút thời gian.

Trong nội tâm Nhạc Vũ vô cùng nôn nóng, thiếu chút nữa khiến cho Thủy Tâm cảnh bị dao động, liên tục thất bại mấy lần mới tỉnh ngộ, lại trấn định tâm thần lần nữa.

Chỉ trong chốc lát Nhạc Vũ liền cảm thấy toàn thân mình bắt đầu đau đớn như bị ngàn vạn côn trùng cắn xe. Đại lượng vật chất kỳ dịnhư dòng suối thật nhỏ chui vào khắp cơ thể hắn. Khiến cho những tế bào biến hóa kịch liệt, cường độ so sánh với lúc hắn luyện đan thu nạp dược lực có hạn khác nhau một trời một vực.

Sau đó là đến thần hồn cảm giác nóng rực, Nhạc Vũ cảm giác nhưbản thân đang bị thiêu cháy, nhưng theo sát cũng là một cảm giác ấm áp làm người ta sảng khoái. Thần hồn của hắn được dược lực tác dụng, không ngừng lớn mạnh, hơn nữa kết cấu cũng đang biến hóa kỳ dị.

Kỳ quái! Thần hồn của ta vốn là vật cực âm, làm sao giờ phút này lại có thêm mấy phần dương tính? Chẳng lẽ đây chính là Dương Thần?

Thì ra là như vậy! Vô Cực Thiên Đan quả thật không hổ là Thiên Đan. Trừ Nguyên Anh tu sĩ cần kiêm tu ngũ hành, còn lại tăng lên tu vi, tăng cường thể chất, rèn luyện thần hồn, cơ hồ đều chiếu cố toàn diện. Duy nhất không cố kỵ chính là đạo tâm của bản thân người tu chân, còn có căn cơ trưởng thành ngày sau.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ đột nhiên khẽ động, trong nội tâm nhất thời vô cùng kích động.

- Nói không chừng ta có thể sử dụng được ba chiêu giữa trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.