Trên Bắc Hải, Nhạc Vũ cùng Đằng Huyền phiêu phù đứng giữa không trung, Hiên Viên Thu đã quay trở về đế đình, Nhạc Vũ vẫn chưa lập tức rời đi mà đi thẳng về hướng tây một ngày đêm, tiến tới nơi này.
Ở bên dưới là tiểu đảo trong trí nhớ của Đằng Huyền, trải qua mười vạn năm thương hải tang điền biến thành hình dáng như bây giờ, đã sớm thay đổi hoàn toàn, cũng không biết có phải bị hồng hoang vỡ tan làm ảnh hưởng hay không, phạm vi ba ngàn dặm đã thu nhỏ lại chỉ còn hơn ngàn dặm, mà nơi trung ương có tòa núi lớn trùy hình cũng không còn thấy bóng dáng.
Phía trước còn tưởng do huyễn pháp linh trận che giấu, kết quả ngay cả Côn Luân Kính cũng không chiếu rọi ra được, không tìm được nửa điểm tung tích.
Trên mặt Nhạc Vũ không khỏi lo lắng, theo như trí nhớ của Đằng Huyền, Bắc Hải Cực Lạc Thiên nằm trong tiểu đảo này, ở trên ngọn núi trùy hình kia.
Nhưng hiện giờ không còn thấy ngọn núi, dĩ nhiên cũng không tìm được tung tích Bắc Hải Cực Lạc Thiên.
- Sư tôn, hay đã tìm nhầm chỗ?
Đằng Huyền cau mày, trong lời nói tuy mang theo vẻ ngờ vực nhưng trong lòng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc với hòn đảo bên dưới.
Đưa mắt nhìn xung quanh, nàng lại khó hiểu nói tiếp:
- Nơi này đừng nói là động thiên, ngay cả phúc địa cũng không có…
Nhạc Vũ cũng không lên tiếng, nơi này là do hắn thôi diễn ra, lúc này bộ dạng tuy thay đổi, đã bị thu nhỏ rất nhiều, nhưng lại hoàn toàn tương hợp với trí nhớ của Đằng Huyền.
Như có suy nghĩ gì, nhìn nhìn lên trên không Nhạc Vũ lại trực tiếp bay thẳng, đi qua khỏi chín tầng trời cũng không nhận ra có gì dị thường, khắp bốn phương tám hướng đều không có vật gì, cũng không hề có bất kỳ huyễn pháp nào tồn tại.
Đứng trên không trung, Nhạc Vũ tận lực suy nghĩ chốc lát trong lòng khẽ động.
- Theo như trong trí nhớ của Đằng Huyền, thời gian Chúc Long luyện chế Bắc Hải Cực Lạc Thiên cùng thời gian của Vạn Lôi Điện cơ hồ là cùng một thời kỳ, hay là Cực Lạc Thiên cũng như Vạn Lôi Điện, nằm tuần hoàn bên trong chư giới?
Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ chợt lóe thân đặt chân xuống trung ương tiểu đảo, cẩn thận tìm tòi dấu vết, qua một lát liền có chút nhận ra.
- Thì ra là thế!
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra vài phần ý cười, đã hiểu được nguyên do, dĩ nhiên có thể giải quyết dễ dàng, chỉ xem qua một lát đã hoàn toàn hiểu được tình hình.
Đằng Huyền vẫn thấp thỏm bất an, bay tới bên cạnh hắn nói:
- Nếu sư tôn không tìm được, vậy cũng không cách nào xác thực chứng minh, nói không chừng đã có biến hóa gì đó nên bị dời đi hoặc bị người lấy đi cũng không chừng…
Nhạc Vũ nghe vậy khẽ cười, lắc nhẹ đầu:
- Bắc Hải Cực Lạc Thiên hẳn nằm ngay nơi này, nhưng hiện tại không phải thời gian xuất thế!
Đằng Huyền ngây người cẩn thận nhìn Nhạc Vũ, ý nghi hoặc trong mắt lại biến thành như chợt hiểu.
- Ngày động thiên xuất thế hẳn là vài chục năm sau, hiện giờ hậu duệ của Chúc Long đã vong, cuối cùng chỉ sợ sẽ có biến cố…
Nhạc Vũ nói tiếp, chân mày thoáng cau lại, nhưng lập tức khôi phục như thường, nếu sinh ra biến cố sẽ không thiếu một phen đại chiến, nhưng bất quá cũng là chuyện mấy chục năm sau, hiện tại cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Ngay sau đó hắn cũng không còn có ý tiếp tục dừng lại nơi này, triệu hồi Đằng Huyền về Diễn Thiên Châu, liền hướng phương nam bay đi.
Thân phận của hắn hiện tại thật mẫn cảm, luôn bị chư phương thế lực nhìn chăm chú, vô số thái cổ đại năng đều chú ý tới hắn, mặc dù có Côn Luân Kính cùng thân ngoại hóa thân che lấp nhưng thật khó bảo hộ vẹn toàn.
Nếu muốn Bắc Hải Cực Lạc Thiên không bị thế nhân hay biết, thời gian lưu lại tự nhiên càng ngắn càng tốt.
Một đường bay về phía nam, hắn cũng bay hết toàn lực, chỉ kém hơn Hiên Viên Thu một bước đã quay về tới bên ngoài Các Linh sơn.
Không khí trên phù không thành đã thoáng dịu đi, cũng không còn khí thế giương cung tuốt kiếm, nhưng bởi vì khoảng cách Bắc Hải quá xa, khi hắn truy tới tận sâu trong Bắc Hải giải quyết ân oán cùng Độc Cô Già Thiên, đại đa số người vẫn không hay biết kết quả, vì thế khí tức bên trong vẫn còn vài phần áp lực, còn có mấy trăm vạn binh tướng vẫn đang chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch tấn công.
Đợi khi Hiên Viên Thu trở về, cả phù không đảo lập tức vang dội tiếng hoan hô như sấm động, thậm chí trên bầu trời đại thành đều vọt lên tử kim sắc khí trụ mơ hồ, cũng thừa nhận được khí vận của Nhạc Vũ bao phủ, khiến tòa thành cũng gia tăng thêm khí vận.
Nhạc Vũ mỉm cười, nhưng cũng không gia nhập vào cỗ không khí sôi sục đó, chỉ để một cỗ hóa thân đi tới Huyền Thánh Điện, nhận các thiên quan cùng sứ thần của đế vương nhân gian cầu kiến.
Bản tôn lại thẳng vào tẩm cung, ngồi xếp bằng lấy ra Thai Tàng Hư Không kiếm phiêu phù quanh người.
Trước đó do vội vàng luyện chế nên có nhiều chỗ không được chu đáo, giờ phút này thoáng điều chỉnh lại một phen, lại dùng tâm huyết tế luyện khiến bộ kiếm trận càng thêm tâm ý tương thông.
Ước chừng mười mấy ngày sau hắn mới mở mắt ra, thở phào một hơi, đem bộ kiếm trận cất lại phía sau, diễn biến thành Thai Tàng Hư Không thế giới.
Trọn bộ kiếm trận so với mười mấy ngày trước càng thêm thông suốt không còn chướng ngại.
Ngay sau đó Nhạc Vũ bỗng dưng sinh ra cảm giác mờ mịt, không biết hiện tại nên làm gì mới tốt.
Sau một lúc lâu hắn mới hoàn hồn, đột nhiên bật cười.
Tế lên Côn Luân Kính, chiếu về hư không xa xa, vô số thời không cách trở, bỗng dưng kính quang xuyên thủng soi sáng một bóng người bên trong tiểu thiên thế giới, người kia đang khoanh chân ngồi giữa hư không.
Chính là thân ảnh của Chiến Tuyết, quanh người nàng vô số khí tức màu đỏ đang lượn lờ xoay quanh.
Thỉnh thoảng khí tức kia chui vào trong thân thể Chiến Tuyết, có khi lại vờn quanh ngoài cơ thể không tan.
- Mười bảy triệu tín đồ, lại đạt tới mười bảy giai, quả nhiên đã dung hợp đầu của Hình Thiên…
Nhạc Vũ thậm chí có thể cảm giác pháp lực trong cơ thể Chiến Tuyết đã đạt tới đỉnh phong, tùy thời đều có thể độ Chân Tiên kiếp.
Dung hợp đầu Hình Thiên, nắm giữ pháp tắc lực, thậm chí thành tựu Kim Tiên hồn ấn cũng không phải là việc khó.
Mà làm Nhạc Vũ vui mừng là trung tâm thần tinh của Chiến Tuyết hiện ra khí tức đỏ thẫm tinh thuần.
Đây chính là “nguyên lực”, khác với vu lực là không cần tín đồ, không cần tín ngưỡng, chỉ cần lấy mẫu từ trong hồng hoang thế giới, so với vu lực là bổn nguyên của Vu Thần cần thiết để tồn tại, chỉ cần hành sự không vi phạm thần chức, thiếp hợp cùng đại đạo, được thiên địa thừa nhận, mới có thể đạt được.
Vu Thần ngưng tụ thần cách, sau khi đến mười chín giai có thể tiếp tục tiến thêm một bước, chính là xem nguyên lực cao thấp.
Vì vậy cùng là thần cách mười chín giai, Hình Thiên cùng Xi Vưu lại không sánh kịp Chúc Dung cùng Cộng Công.
Mà như Hậu Thổ, mười mấy vạn năm tích lũy không chỉ thần lực đạt tới mười chín giai, nguyên lực cũng tồn tại, cho dù tín đồ hoàn toàn biến mất cũng có thể duy trì thời gian rất lâu.
Nhưng mặc dù nguyên lực thật tốt, nhưng nếu làm trái thiên ý cũng sẽ bị cắn trả.
Chiến Tuyết sớm như vậy đã đạt được nguyên lực, mặc dù là một chuyện tốt, có thể làm chiến lực đại tăng nhưng từ lâu dài mà xem thật sự không biết là phúc hay họa.
Ngoài ra bên trong thân thể mềm mại của Chiến Tuyết lại có không ít huyết nhục dao động không ngớt, phảng phất như những khối u khu trừ kinh mạch bế tắc cũng không thuận lợi, ngăn cản chân khí tuần hoàn, dù Chiến Tuyết đã luyện hóa nhưng vẫn tiếp tục sinh ra không ngừng.
Nhạc Vũ biết được ý niệm máu huyết tàn dư của Hình Thiên còn sót lại, mà tình hình của Chiến Tuyết giờ phút này cũng vẫn vô cùng hung hiểm, nếu không cẩn thận liền có khả năng bị Hình Thiên cướp đi thần trí, biến thành một khối thần niệm phân thân của Hình Thiên.
Không muốn khiến cho Chiến Tuyết kinh động phân tâm, Nhạc Vũ chỉ nhìn xem một thoáng, ngay cả Chiến Tuyết bị kinh động muốn tỉnh lại, hắn liền thay đổi vị trí Côn Luân Kính rời đi.
Khi dời qua mấy người Ngao Tuệ, các nàng đều đang ở trong tiểu thiên thế giới kia đang giúp Chiến Tuyết truyền bá tín ngưỡng.
Pháp lực của mấy nàng còn kém hơn Chiến Tuyết một bậc, vì vậy bị Nhạc Vũ dùng Côn Luân Kính quan sát nhưng không hề phát giác.
Nhạc Vũ quan sát kỹ biến hóa của các nàng xong mới yên tâm, tiến bộ không chỉ một mình Chiến Tuyết, ba nàng còn lại kể cả Bạch Thường cũng tựa hồ đều tiến triển.
Tuy vẫn còn kém khoảng cách tiến giai không ít, nhưng so sánh với tu sĩ bình thường đã rất tiến bộ.
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại đem mặt kính chuyển chiếu xuống bên trong lòng đất, chỉ thấy bên dưới cửu trọng minh hà, U Minh thế giới tầng ba mươi ba có một nửa bị một tầng linh kiển bao vây đang dần dần khuếch tán mở rộng.
Tuy có hàng ức oan hồn ác sát hàng ngàn Tu La không ngừng công kích mãnh liệt, nhưng không cách nào dao động được mảy may, ngược lại còn có không ít oan hồn bị linh kiển hấp thu, biến thành chất dinh dưỡng cho nó.
Vài phân thân của Hỗn Độn Kim Tiên đều đang ngồi chung quanh nhắm mắt, tĩnh tọa như không hề hay biết, bên trong địa phủ giống như đang có một cuộc đại chiến diễn ra.
Trong đó có mấy người làm như không quan tâm tới việc bị Nhạc Vũ dò xét, nhưng cũng có người đang trợn mắt căm tức, trực tiếp vung tay đem hình ảnh Côn Luân Kính chiếu xuống hoàn toàn che chắn ngăn cách, không thể tiếp tục thăm dò được động tĩnh.
Nhạc Vũ không tự chủ được cảm thấy có chút đau đầu, mấy người này ai cũng có pháp lực mạnh mẽ tuyệt đối, cho dù chỉ là phân thân hóa thân nhưng tùy tiện một người bên trong hắn cũng không dễ dàng ứng phó.
Dù cho hắn biết rõ Hậu Thổ chỉ gặp hoàn cảnh hữu kinh vô hiểm, nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Trong lòng khẽ động, Nhạc Vũ đem Nhân Sâm Quả mà Trấn Nguyên Tử tặng trăm năm trước lấy ra, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Vật này có thể làm cho pháp lực cảnh giới tăng thêm nhất giai, đạt tới Huyền Tiên cảnh, nhưng nếu không cách nào phá tan bức tường cản trở tầng thứ bảy, ở bên trong khắc lục hồn ấn sử dụng, cũng không có được quá nhiều tác dụng.
Nhiều nhất chỉ giúp cho Ngũ Sắc Thần Quang của hắn tiếp tục tiến thêm nhất giai, nhưng vẫn không đạt tới cảnh giới cao nhất của môn vô thượng thần thông này.
Suy ngẫm chốc lát Nhạc Vũ đành đem Nhân Sâm Quả thu vào, hiện tại còn chưa tới thời gian sử dụng linh quả trân quý này.
Ngay sau đó hắn ném bỏ toàn bộ tạp niệm, một lòng ở trong Thiên Ý Phủ tiếp tục tham ngộ Hồng Mông kiếm điển, dung hợp tia kiếm ý hoặc nghiên cứu trận đạo, nghiên cứu kỹ toàn bộ ảo diệu trong Cửu Cực La Bàn Nghi.
Nhưng thời gian tu dưỡng này chỉ duy trì không được mấy tháng Nhạc Vũ không thể không thức tỉnh lại từ trong nhập định.
Cỗ hóa thân hắn đặt bên ngoài để xử lý chính sự đã xảy ra dị trạng.
- Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân sao?
Hàn mang trong mắt chớp lên, thân hình Nhạc Vũ lóe ra đã đi tới bên trong Huyền Thánh Điện.