- Duẫn Kiệt lão đệ? Xin hỏi vị này cũng là con cháu của Nhạc gia ngươi?
Người nói chuyện là một lão nhân mặc đạo bào có chút nhếch nhác chừng năm mươi tuổi ngồi sâu trong đại điện, trong tay lão đang cầm chiếc đùi gà béo ngậy, ra sức cắn xé.
Đối với một vị không hề có chút hình tượng đạo nhân như thế nhưng tư thế nói năng của Nhạc Duẫn Kiệt lại cung kính cực kỳ. Thân là chủ nhân nhưng cũng không dám ngồi cùng bàn với vị lão nhân.
Nghe được câu lão đệ kia, Nhạc Duẫn Kiệt lại càng được yêu mà sợ.
- Hồi bẩm Tịch Phù Sư. Người này chính là Nhạc Vũ mà ta nói với ngài mấy ngày trước đó!
- Chính là hắn?
Lão giả tạm thời dừng gặm, nhìn thật sâu vào thiếu niên đang đứng trước đại đường:
- Nguyên ta còn tưởng rằng, Nhạc gia các ngươi sẽ suy tàn trong vòng vài thập niên tới, không ngờ lại có người nối nghiệp. Ngươi tính toán đưa tiểu hữu này đến nhà lão tổ tông nào của của các ngươi đây?
- Duẫn Kiệt đang có ý đó! Ý tứ của mấy vị lão nhân trong tộc cũng tính toán đợi thêm một năm.
Nhạc Duẫn Kiệt càng kinh nghi bất định, lão biết địa vị của của vị Tịch Phù Sư Tịch Nhược Tĩnh này trong hội Hi Hoàng Phù Sư thật ra thì cũng không tính là quá cao. Song cho dù thế nào thì vẫn là địa vị cao quý, một câu có người nối nghiệp của đối phương cố nhiên làm lão mừng rỡ. Một câu “tiểu hữu” phía sau này đúng là khiến lão không biết làm sao.
- Quả thế! Như vậy xem ra, Nhạc gia các ngươi thực là có hi vọng hưng thịnh!
Tịch Phù Sư khẽ mỉm cười,:
- Lấy tư chất của hắn, cộng thêm sự dạy dỗ của một vị kia thì quả thực có hy vọng.
Nói tới đây, Tịch Nhược Tĩnh hơi chần chừ rồi không nói thêm, tiếp tục cúi đầu gặm đùi gà. Nhạc Duẫn Kiệt nhíu mày, mặc dù không biết lời của lão nhân kia là thật hay giả nhưng trong lòng hết sức mừng rỡ.
Lúc này bên dưới lão từ chỗ ồn ào cũng đã chuyển thành an tĩnh.
Vào nửa năm trước, một mình che mặt xông vào đại điện liên tiếp đánh bại hơn sáu mươi võ sư của Nhạc gia, đương trường chém chết chú cháu Hồng Phi Hồng Chính, khiến cho huynh đệ Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn cùng rút kiếm, cuối cùng vẫn toàn thân trở ra.
Mặc dù Nhạc gia vẫn hết sức che giấu chuyện này, song một số người có năng lực ở trong đại đường vẫn biết được rõ ràng tình hình ngày đó.
Điều duy nhất không biết chính là thân phận cụ thể của người bịt mặt, những người này không thể tin là vị cường giả ngày đó chính là thiếu niên gầy yếu nổi danh phế vật trong thành.
Nhưng những lời này Nhạc Vũ lại khiến bọn họ không thể không tin. Có Hồng Hạo làm chứng, , lại liên tưởng đến sự thay đổi thái độ của Nhạc gia với cô nhi quả mẫu này trong nửa năm qua, Nhạc Trương Thị lại được giao trọng quyền. Mọi người nhất thời trầm mặc, trong mắt ánh lên vẻ chợt hiểu lẫn kinh ngạc.
Hồng Hạo im lặng một lúc lâu mới nỗ lực chế trụ được sự kích động trong lồng ngực, nhưng trong mắt đã vằn lên tia máu. Hắn thở sâu thở ra một hơi, nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
- Ta vốn nửa tin nửa ngờ lời của cha con Tấn thị, không ngờ người kia quả nhiên là ngươi!
- Nói nhiều như vậy làm gì? Mục đích ngươi tới Nhạc gia thành chẳng phải là muốn tìm Nhạc Vũ ta để nợ máu trả bằng máu?
Nhạc Vũ nhếch miệng, bước thêm một bước:
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc chiến hay không chiến?
Mấy chữ cuối cùng, Nhạc Vũ đã dùng tới Lôi hệ kiếm pháp học được trong Âm Công Pháp. Trong nháy mắt cả đại đường phủ thành chủ đều nghe thấy tiếng “chiếng hay không chiến” vang vọng, khí thế của Nhạc Vũ cũng theo đó vọt lên cực hạn!
Những người trong đại điện đều cảm thấy vô cùng khó chịu, khí huyết phập phồng bất định. Câu “chiến hay không chiến” đã được Nhạc Vũ hỏi đến lần thứ ba! Vị tuyệt đại anh tài tây Hồng Hạo tại Bắc Mã Nguyên trước mặt này chắc là trong lúc mơ hồ nổi lên lòng sợ hãi với Nhạc Vũ!
Muốn thi triển được Lôi Hệ Âm Công Pháp này, nếu không có nội tức dồi dào là không thể!
Con ngươi Hồng Hạo đột nhiên co rút lại, hai cổ tay càng nổi gân xanh. Đang lúc hắn muốn bạt kiếm nghênh chiến thì sâu trong đại điện truyền đến một tiếng thở dài.
- Trở lại đi! Hạo nhi, ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Mọi người lại nín thở nhìn về chỗ phát ra thanh âm kia. Chỉ thấy chén rượu trong vị huyền sam trung niên kia đã buông xuống từ lúc nào, có chút hưng phấn đánh giá thiếu niên đang đứng trước mặt Hồng Hạo.
Những người biết thân phận người trung niên này, nếu lão đã nói như vậy tuyệt đối không phải là giả nhưng cho dù là thế thì vẻ không tin lại càng rõ ràng.
Nhạc Vũ cũng theo tiếng nhìn lại, sau đó khẽ nhíu mày. Ngay từ trước lúc vào điện, hắn đã cảm giác được sự cường đại của người này. Khí tức kia đầu tiên là nội liễm, sau đó đồng dạng với Sư Ngạc Thú kia. Sự tồn tại của người này đã ảnh hưởng đến linh lực thiên địa trong đại đường, chỉ là biên độ so sánh cũng như nước và băng.
Theo như lời nói thì vị huyền sam trung niên này chính là sư phụ Tiên Vu Bình của Hồng Hạo rồi. Hồng Hạo hơi ngẩn ra rồi đột nhiên hướng về lão thi lễ một cái, trong mắt lộ vẻ chần chừ.
- Ngươi không tin? Ha hả! Thực lực đứa nhỏ này ngay cả ta cũng khó nói có thể ứng phó, huống gì là ngươi?
Tiên Vu Bình khẽ lắc đầu, sau đó mỉm cười nói với Nhạc Vũ:
- Trận chiến này, ta thay mặt hắn nhận thua.
- Nhận thua có thể! Bất quá phải cho Nhạc gia ta một công đạo!
Trong lòng Nhạc Vũ hơi trầm xuống, biết hôm nay muốn giết người đối diện đã là vô vọng. Bất quá hắn cười lạnh rồi nhìn về lão nhân và một số người bị thương đằng sau:
- Nếu là muốn khiêu chiến Nhạc gia thì không thể nào một câu nhận thua, coi như xong chuyện!
Cặp mắt Tiên Vu Bình lóe lên rồi cười một tiếng:
- Tính tình của đứa nhỏ này quả thật có thù tất báo! Tịch huynh, ngươi cho rằng như thế nào?
Thoại âm vừa rơi xuống, lão đã quay sang chiếc bàn đối diện.
- Ta cảm thấy lời của Nhạc Vũ tiểu hữu có chút đạo lý !
Tịch Nhược Tĩnh dùng tay áo lau miệng, sau đó không có chút nào phong phạm nhếch miệng cười một tiếng:
- Nhạc gia dù sao cũng nhiều người bị thương như vậy, kết quả gặp phải cường thủ tới lập tức lùi bước, quả thật có chút kỳ cục! Như vậy đi, ta xem hắn chiến lâu như vậy, hơn phân nửa cũng là mệt rồi, cứ cho hắn nghỉ ngơi một canh giờ như thế nào? Đến lúc đó song phương đối chiến, sống chết do trời! Nếu không thì cũng phải giao ra chút gì chứ.
- Được, như thế đi.
Tiên Vu Bình lại thở dài rồi tiện tay phất lên. Cũng không nhìn rõ động tác của lão thế nào, chỉ thấy một đao mang của một thanh Loan Nguyệt Đao lóe lên cánh tay trái của Hồng Hạo đã rơi xuống.
Như vậy ngươi đã hài lòng chưa?
Thanh âm vẫn hết sức trầm tĩnh, song bất luận kẻ nào cũng có thể nghe được sự tức giận tiềm phục.
Nhạc Vũ cười ha hả, sát ý trong lòng càng thêm hừng hự. Hắn cũng không nhìn Hồng Hạo đang tái nhợt ôm lấy vết thương một cái mà hướng Tiên Vu Bình cùng Tịch Nhược Tĩnh lần lượt thi lễ rồi xoay người bước tới chỗ của Nhạc Trương Thị.
Vốn là còn có một nữ tử chừng ba mươi tuổi đang ngồi cùng bàn với Nhạc Trương Thị lúc này thấy thế cũng tránh ra. Nhạc Vũ vừa ngồi xuống thì đủ các loại ánh mắt nhìn vào.
Ngay cả Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn cũng không ngờ tới kết cục của ngày hôm nay! Vị tây Hồng Hạo cùng tề danh với Lâm Li bên Lê thành này lại bị một thiếu niên tuổi chưa quá mười ba bức cho đến nỗi sư phụ phải tự chặt một cánh tay để tránh cuộc chiến!
Nhớ tới Hồng Hạo lúc trước lấy một người một kiếm, phong tư cái thế áp chế chư cường giả Nhạc gia, mọi người cảm giác như đang trong mộng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe nói, cơ hồ liền cho rằng là mò trăng dưới nước.
Thậm chí hiện giờ có người hoài nghi có phải vị Tiên Vu đại nhân kia có phải là đang phối hợp diễn trò với Nhạc gia hay không?
Điều duy nhất có thể xác thực là một ngôi sao mới đã mọc lên trên Bắc Mã Nguyên, cho dù là thực lực hay danh vọng đều sâu thêm một bậc!
Con cháu Nhạc gia đệ tử cũng giác quang vinh, bảy phần mừng rỡ, ba phần ghen tỵ. Những khách nhân của Nhạc gia lại càng trấn định, cho dù trong lòng không biết nghĩ thế nào trì trên mặt cũng tươi cười.
Duy chỉ có người của Hồng gia là tái mặt.
Tiểu tử thúi này. Làm sao mới đi ra ngoài một vòng đã trở nên lợi hại như thế rồi?
Nhạc Trương Thị cũng không chú ý đến những ánh mắt quái dị kia, cũng chẳng quản lễ nghi, lấy tay nhéo tai Nhạc Vũ:
- Lần này còn định lừa gạt muội muội con nữa không? Băng Thiến mấy năm nay vẫn bị con lừa gạt đến khổ!
Nhạc Duẫn Kiệt ngồi trên cao thấy thế khẽ cau mày, nhướng mày ra hiệu về bên này. Bất quá Nhạc Trương Thị cười lạnh một tiếng, trừng mắt ngược trở về, Nhạc Vũ dù mạnh thế nào cũng là con của bà.
- Cha con Tấn thị hình như có chút vấn đề, dấu diếm không thể, cũng không cần dấu diếm nữa!
Nhạc Vũ không chú ý động tác nhỏ của mẫu thân, chẳng qua là cười đáp;
- Hài nhi lần này ra ngoài , quả thật có chút kỳ ngộ, cho nên mới trì hoãn đến hôm nay mới trở về. Tình hình cụ thể thì phải chờ sau khi trở về sẽ nói tỉ mỉ cho mẫu thân biết.
Lưới nói tới đây. Nhạc Vũ đột nhiên nhạy cảm nhận thấy được hai luồng ánh mắt bất đồng đang nhìn chăm chú vào bên này. Hắn quay đầu sang thì chỉ thấy ánh mắt của hai tỷ muội Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng đang nhìn hắn vẻ phức tạp, sắc mặt người sau lại càng trắng bệch.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười giơ chén rượu về phía nhị nữ. Hắn không kỳ quái khi thấy hai biểu muội còn ở lại Nhạc gia thành đến giờ. Chư thành Bắc Mã Nguyên vốn cực kỳ hiểm ác, lại còn vô số biến số.
Ngay sau đó, hắn lại chú ý về thầy trò kia, thần sắc dần trở nên ngưng trọng.
Nhạc Vũ có dự cảm chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ còn chưa hoàn toàn giải quyết.