Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 480: Chương 480: Giết người viễn độn






Nhạc Vũ híp mắt lại tập trung vào người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, nhìn bề ngoài chỉ tương đương với hắn. Chẳng qua vừa rồi khi người này đánh thông hàng rào không gian, nếu không phải hắn luôn cẩn thận, đại trận hộ sơn nơi này đã được hắn tu bổ xong, người kia hẳn đã trực tiếp xuất hiện ngay bên cạnh Nguyên Hồng.

Người còn lại là một đạo nhân mũi ưng mắt sâu vẻ mặt già nua, người này hồn lực cường đại nhưng lại làm cho kẻ khác có chút cảm giác quái dị, pháp lực không chút tinh thuần, Nhạc Vũ vừa nhìn liền biết cũng giống như Nguyên Hồng, thoạt nhìn còn có vẻ không sánh bằng cả Nguyên Hồng đang nằm dưới chân hắn.

Sắc mặt hai người kia tối tăm, nhìn mấy trăm tu sĩ Linh Đài Tông bị chế phục trên núi, còn có thi thể mấy tu sĩ Kim Đan cảnh, trong mắt thanh niên kia hiện lên một tia sát ý, sau đó liền khôi phục bình tĩnh nói:

Bổn tọa chưởng giáo Linh Đài Tông Đằng Hiên, đạo hữu chế phục rất nhiều đệ tử của tông ta, tất nhiên có chuyện yêu cầu đúng không? Đạo hữu ước chừng không biết, tính tình của bổn tọa tuyệt sẽ không bị người uy hiếp. Thả bọn họ, ta tha cho ngươi một mạng!

Nhạc Vũ thầm nghĩ chưởng giáo Linh Đài Tông cũng không phải kẻ ngu xuẩn.

Khí độ hắn bất phàm, cũng có chút bản lĩnh, lúc ban đầu hắn đã có chút khinh thường chư tông Trung Nguyên.

Sau một khắc, ánh mắt của hắn chợt ngưng lại, hai tay liên kết Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn, khống chế Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm chuyển đổi phương vị. Ngay sau đó cả pháp trận nhấp nhoáng mấy đạo quang mang thật mạnh mẽ, vô số linh lực lưu mênh mông cuồn cuộn nổ tung ra.

Đạo nhân phía sau thanh niên kia đột nhiên ném ra mấy ngàn trận kỳ, làm đại trận hộ sơn lay động một trận, có dấu hiệu như muốn hỏng mất. Trong khoảnh khắc hai người đã liên tục khống chế đại trận, làm linh lực pháp trận Cổ Nghi sơn liên tục ba động ngày càng kịch liệt.

Cơ hồ cùng một lúc, chưởng giáo Linh Đài Tông đang đứng chắp tay sau lưng liền có động tác. Trước người hắn nổi lên mấy cơn lốc màu vàng, trong nháy mắt đã tăng trưởng tới ngàn trượng thẳng hướng Cổ Nghi sơn xuyên xuống. Vô số phong nhận hỗn loạn không ngừng quay cuồng cắt xé, khiến vô số linh thạch phù văn dưới Cổ Nghi sơn liên tục nổ tung.

Bản thân Đằng Hiên cũng bay xuống, hai cặp phi kiếm màu xanh từ trong tay áo hắn bắn ra, hội tụ thiên địa phong linh, chỉ trong giây lát đã mang theo phong nhận sắc bén ước chừng bốn trăm trượng xoay tròn như chong chóng chém xuống Cổ Nghi sơn, khiến cho vách tường linh lực hộ sơn đại trận giống như bị nện xuống, vách núi, đất đá cỏ cây đều trút xuống như thác.

Nhưng ngay khi bản thân Đằng Hiên cầm một pháp bảo trùy hình như Nguyên Hồng vừa sử dụng lao tới gần, từ bên trong vách tường linh lực vô hình của Cổ Nghi sơn đột nhiên có một thanh trường kiếm màu trắng đột ngột đâm ra.

Kiếm trùy giao kích, Đằng Hiên bật lui ra ngàn trượng, pháp bảo trùy hình trong tay hóa thành vô số ngân phiến tản ra khắp xung quanh.

Đợi khi hắn ổn định lại, không khỏi có chút hoảng sợ nhìn vào bên trong Cổ Nghi sơn, nhìn thấy Chiến Tuyết tay cầm Bạch Đế kiếm vẻ mặt bình tĩnh nhìn tới, lực lượng trên thanh kiếm cũng vượt xa sức lực của hắn, làm cho hắn không cách nào sử dụng đạo pháp đánh vỡ vách tường linh lực của hộ sơn đại trận.

Cùng một thời gian bên phía Nhạc Vũ đã phân ra thắng bại. Theo một tiếng nổ ầm vang, đạo nhân trung niên bật lui ra mấy trăm trượng, trận kỳ bị nổ tung non nửa, chỉ có hơn ngàn trận kỳ được hắn thành công thu hồi.

Bên trong Cổ Nghi sơn, tuy pháp trận còn nằm trong sự khống chế của Nhạc Vũ, nhưng đã có chút ít tổn hại. Ngay sau đó Nhạc Vũ vừa khôi phục lại toàn bộ khống chế pháp trận, lại đánh ra Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn, thúc giục linh thạch đã bố trí, trên không trung lập tức xuất hiện mấy trăm đạo linh lực xông thẳng xuống dưới.

Đằng Hiên cùng lão giả mũi ưng vội vàng chật vật tránh né, tiếp tục thối lui ra thêm ngàn trượng. Uy năng của pháp trận có hạn, lực sát thương của linh lực cũng bình thường. Nhưng lần này trực diện cường địch cũng đủ làm cho bọn hắn vô cùng nhức đầu. Trên mặt hai người tuy không lộ vẻ kinh sợ, nhưng trong nội tâm lại khiếp hãi vô cùng.

Đằng Hiên như hữu ý vô ý nhìn vào Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn bên cạnh Nhạc Vũ, còn có trận đồ đang xoay quanh bên người Chiến Tuyết. Dù chưa lãnh giáo uy năng, nhưng chỉ từ quang mang phát ra, hắn đã biết hai loại pháp bảo kia rất bất phàm. Lão nhân mũi ưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Vũ, vẫn có chút không dám tin vừa rồi lại cân sức ngang tài với hắn, cuối cùng thậm chí còn bị thiệt thòi với tu sĩ Kim Đan cảnh trước mắt.

Mãi cho tới lúc này hắn mới xác nhận hai người trước mắt có thể xông vào Cổ Nghi sơn, chế trụ sư huynh của hắn tuyệt không chỉ là may mắn.

Ngay khi hai người nhìn nhau, đều có chút thâm thầm, Nhạc Vũ tiện tay ném ra Phong Nha kiếm, trấn áp gió cuốn ngày càng cuồng liệt, lại nhìn vào hai người trước mắt, mang theo vài phần ngưng trọng, chỉ một phen giao thủ dò xét song phương liền nảy sinh vài phần kiêng kỵ đối phương.

Linh Đài Tông sử dụng đạo pháp có chút cổ quái. Hình như họ tập luyện thần thông phong hệ nào đó! Còn có lão nhân kia, ngoại trừ Xương sư thúc tổ là cao thủ sở trường trận đạo cao minh ta đã gặp, hắn cũng là khá nhất. Lần này nếu không phải ta chiếm được địa lợi, thắng bại thật khó nói.

Nhạc Vũ khẽ cau mày, tâm niệm của hắn chợt động, lưỡi kiếm dựng lên, chém rơi đầu tu sĩ Kim Đan gần bên, lưỡi kiếm cắm vào đan điền người kia, đem kim đan của tu sĩ nọ mạnh mẽ chém vỡ.

Chân mày Đằng Hiên nhảy mạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ vô cùng kinh ngạc. Một lúc lâu sau hắn khẽ thở hắt ra một hơi nói:

Hai vị đạo hữu pháp lực mạnh mẽ, không thua kém tu sĩ Nguyên Anh chúng ta. Nếu toàn lực đánh nhau, chúng ta chưa chắc có thể thắng. Cũng xem như đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với Linh Đài Tông. Không biết lần này nhị vị đến đây là vì chuyện gì?

Lời vừa nói ra, hai người Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đạo nhân trung niên bên cạnh thân hình lại chấn động lần nữa.

Lúc trước hắn còn đang kinh ngạc vì lòng dạ độc ác của Nhạc Vũ, lúc này nghe được lời nói của Đằng Hiên, lại càng vô cùng khiếp sợ. Hắn biết thực lực của thiếu niên bên cạnh cực mạnh, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Chợt nghĩ thầm thật khó trách bên trong tông môn lại thận trọng như vậy, Nhạc Vũ dám tự mình xông vào Cổ Nghi sơn, chỉ sợ chưa từng đem Linh Đài Tông đặt vào trong mắt.

Bắc Mã Nguyên, Tịch gia! Thiếu một người, ta giết một người.

Nhạc Vũ trừng mắt nhìn Đằng Hiên, tuy cảm giác ánh mắt đối phương sắc bén như đao, làm người ta có cảm giác khó chịu nhưng hắn không hề có chút ý tứ muốn né tránh.

Đằng Hiên nhíu mày, nhưng không nói thêm lời gì, xuất ra một đạo kim phù ném vào hư không, bản thân đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Nhạc Vũ cũng không nói thêm lời nào nữa, không hề có chút lo lắng đi thẳng tới hậu viên Linh Đài Tông. Chậm rãi đánh ra vô số linh thạch, tiếp tục tu bổ linh trận, Chiến Tuyết cũng ở bên cạnh xuất ra hàng ngàn sợi tơ vẽ linh phù chung quanh.

Vương Vân vốn đang có chút thấp thỏm, qua hồi lâu mới từ từ cảm giác lần này Nhạc Vũ bày trận tình hình có chút ít bất đồng. Trong những linh thạch hắn ném ra giá trị không nhỏ, còn có linh thạch có thuộc tính không gian tồn tại. Sau đó cả đại trận trong lúc mơ hồ liên lạc cùng linh trận truyền tống, thoáng chốc mọi thứ lại phục hồi như cũ.

Chẳng lẽ đây đang chuẩn bị đường lui?

Trong nội tâm Vương Vân nhất thời đại định, trong lòng dần dần có chút cảm giác khó tin. Vô luận ban đầu đánh thẳng vào Cổ Nghi sơn hay lợi dụng pháp trận truyền tống ngăn cách ba tên Nguyên Anh tu sĩ của Linh Đài Tông, cả quá trình tựa hồ đều nằm trong tính toán của Nhạc Vũ.

Thủ đoạn cay nghiệt lợi hại này, thật sự xuất phát từ tay một tu sĩ chỉ mới hai mươi tuổi thôi sao?

Đạo nhân mũi ưng đứng bên ngoài Cổ Nghi sơn chợt co rụt con ngươi, với thành tựu trận đạo của hắn tất nhiên biết được hiệu dụng của trận pháp Nhạc Vũ đang bố trí. Nhưng tuy hắn biết rõ đối phương đang bố trí sẵn đường lui, hắn cũng không cách nào tưởng tượng với chiến lực của một nam một nữ kia làm cho người ta phải kinh ngạc, tuyệt không phải chỉ là thành tựu trong nhất thời, hơn nữa hành động của Nhạc Vũ dứt khoát tàn nhẫn không chút do dự, thủ đoạn chém giết Kim Đan tu sĩ của Linh Đài Tông thật độc ác càng làm người khác vô cùng kiêng kỵ.

Ước chừng hai ba canh giờ sau, từ phía chân trời xa xa rốt cục xuất hiện vô số bóng người. Mấy ngàn người kết thành sáu tòa đại trận, đang hướng bên này bay tới. Nhạc Vũ hờ hững nhìn tới, nhất thời âm thầm lắc đầu, bốn ngàn đệ tử Linh Hư cảnh nhưng thực lực kém xa đệ tử Quảng Lăng Tông, mấy bộ kiếm trận kia nhìn vào cũng có chút bất phàm, xem như cũng có vài phần khí thế đại phái.

Nhớ lại Quảng Lăng Tông hôm nay một tông môn mười Nguyên Anh, trong khi một môn phái nằm giữa Trung Nguyên lại chỉ có thực lực bậc này, không khỏi quá mức vô dụng.

Trong đầu hắn xoay chuyển thật nhanh, những đệ tử Linh Đài Tông đã đằng đằng sát khí dừng lại đối diện hai người.

Đằng Hiên không dám vọng động, dùng ánh mắt như ra dấu, một tu sĩ Kim Đan chạy tới lấy ra một pháp bảo có mô hình như cung điện, thúc giục pháp quyết, sau đó thả ra hơn hai ngàn nam nữ lão ấu thần sắc kinh hoàng bất an.

Cùng một thời gian, Đằng Hiên nhìn vào trong Cổ Nghi sơn lạnh lùng nói:

Người của Tịch gia đều đã mang tới, ngươi có thể thả người rồi!

Nhạc Vũ mặc kệ hắn, tinh tế đánh giá y phục của hơn hai ngàn người kia, cùng bộ vị tay chân. Khi ánh mắt hắn lướt qua đám người, chân mày bất giác cau lại, ở trong mắt hắn chợt lộ ra vài phần thô bạo.

Trong nháy mắt, Bi Âm đao trong tay hắn không hề có chút báo trước cắm thẳng vào trong cơ thể của Nguyên Hồng, đao âm bỗng dưng chấn động lên, đem tu sĩ Nguyên Anh cảnh chấn thành nát bấy.

Chiến Tuyết cũng lập tức động thủ, những sợi chỉ bạc lại lan tràn lần nữa, đem mấy trăm đệ tử Linh Đài Tông đang bất động cùng ba tu sĩ Kim Đan còn sống toàn bộ đều chém thành hai đoạn.

Vương Vân còn đang kinh ngạc, chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, liền bị Nhạc Vũ phẩy tay áo đẩy mạnh vào bên trong truyền tống trận, tiếp theo là hai đầu thần thú cùng bạch y nữ tử, cuối cùng cả Nhạc Vũ cũng bay vào trong trận.

Ở trong nháy mắt, Cổ Nghi sơn lại lay động dữ dội, khắp nơi đều là linh lực lưu bạo loạn, lúc này Vương Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bản thân đã tiến vào một mảnh bóng tối…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.