Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 639: Chương 639: Hắc sắc tiểu tiễn




Không còn Ngũ Hành tinh khí, Ngũ Hành chi linh cũng không còn cách nào tiếp tục tụ tập. Thỉnh thoảng có vẻ muốn nổ tung ra, nhưng Nhạc Vũ vẫn tận lực tránh né xa xa, hoặc nghĩ biện pháp ngăn cản. Cho đến khi loáng thoáng nhìn thấy được ở phía trước có linh trận cấm chế tồn tại, đem hư không trong thông đạo vững vàng phong tỏa.

Đoạn đường này đi tới, đoàn năng lượng Ngũ Hành bên trong đan điền Nhạc Vũ giống như được ăn vật tẩm bổ, thể tích đã trướng lớn hơn một vòng.

Loáng thoáng bên ngoài cũng được bao phủ một tầng mây tím, linh trận phù văn phức tạp bao bọc bên ngoài càng lúc càng có vẻ khổng lồ phức tạp hơn trước.

Chẳng qua bên ngoài vẫn là ngũ sắc hỗn độn, không hề có chút quy luật, tựa hồ sau khi hấp thu được Ngũ Hành tinh khí vẫn còn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa. Ngay khi Nhạc Vũ vừa nhích tới gần linh trận cấm chế, vẩy ra một đoàn ngũ sắc quang hoa, lần này hắn thật sự kinh hãi, chỉ cảm thấy đoàn Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí bên trong đan điền lại cộng minh cùng Long Tước Phiến trong tay, vừa sái ra Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, cũng không cần hắn dùng tinh huyết thúc giục, đã phá tan giới hạn của tầng mười một.

- Chuyện gì xảy ra?

Nhạc Vũ âm thầm ngạc nhiên, có chút không hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Pháp lực của hắn cũng chưa từng tăng thêm, không hề thi triển ra pháp quyết đặc thù gì khác, phẩm cấp của Ngũ Sắc Thần Quang vì sao có thể tăng thêm một tầng?

Chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ liền tỉnh ngộ, đây nhất định là tác dụng của đoàn Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí bên trong đan điền. Lại nói đoàn Hỗn Nguyên Khí này đúng là lần đầu tiên chủ động giúp hắn.

Ngay lúc này Nhạc Vũ như có chút hiểu ra. Trong lòng hắn liền biết ngày sau Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí biến thành linh bảo cũng có liên quan tới việc hắn tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang. Hắn luyện tập loại công pháp trọng yếu này, nhất định đã ảnh hưởng tới phương hướng phát triển của Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí, giữa hai thứ này hôm nay xem như có liên can mật thiết không thể chia lìa.

Lúc này hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ, sau một khắc lại đem Hư Nhược Nguyệt ngăn cản trước người, lợi dụng Ngũ Sắc Thần Quang mở đường, mạnh mẽ xông vào bên trong linh trận cấm chế.

Nơi này hung hiểm còn hơn cả những địa phương mới đi qua, nhưng nếu nói về trận phù chính là thứ Nhạc Vũ sở trường nhất.

Linh trận cấm chế bên trong tuy hắn không nhận biết, nhưng ước chừng hắn có thể phân biệt nơi nào có nhược điểm, phương hướng nào có thể đột phá dễ dàng hơn.

Ngũ Sắc Thần Quang chợt tăng lên tầng mười một, khiến hắn cơ hồ giống như hổ thêm cánh, vừa đưa Hư Nhược Nguyệt ngăn cản ngay trước người, càng có thể trừ khử biến số sẽ xảy ra mà không hay biết trước.

Qua vài phút, ba người đã xông qua linh trận, xuất hiện ngay trước mắt bọn họ rõ ràng là một không gian khổng lồ. Tiên hạc tụ tập, tiên khí bốn phía. Nơi xa còn có một cung điện khổng lồ, kéo dài liên miên không biết bao phủ bao nhiêu diện tích. Ở nơi này còn có một tấm biển khổng lồ bằng đá, bên trên ghi rõ dòng chữ Quy Khư Cung thật lớn.

- Hắc! Lần này xem như kiếm được rồi! Chỉ nói về Hàn Anh Tinh Sa, giá trị đã không thể đo lường, còn có thể đổi lại được một số linh thạch cần thiết.

Nhạc Vũ vừa tiến vào không gian này, việc đầu tiên cần làm không phải xem xét hoàn cảnh xung quanh, mà trước tiên đem Hàn Anh Tinh Sa bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ toàn bộ lấy ra ngoài, đặt vào bên trong giới chỉ của mình.

Vẻ mặt hắn tràn đầy vui mừng, nhưng ngay sau đó chợt cứng đờ lại, vào lúc này hắn nghĩ tới với cất chứa của Quảng Lăng Tông, quả quyết không cách nào cung cấp đầy đủ linh thạch để mua Hàn Anh Tinh Sa của hắn. Trong khi giờ phút này sát kiếp sắp khởi lên, nếu đem vật này bán cho đồng minh thì không sao, nhưng nếu bị tông phái đối địch hoặc cừu gia mua đi, chẳng phải là tự tìm phiền toái?

Về phần Tiên Thiên Ngũ Hành tinh khí, càng không thể nào đem bán ra ngoài.

Thở dài một tiếng, trái tim đang mừng rỡ của Nhạc Vũ giống như bị xối một chậu nước lạnh, trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

Cho đến lúc này Nhạc Vũ mới bình ổn lại tâm thần cẩn thận đánh giá trước mắt, sau đó thoáng nhướng mày, không gian nơi này tựa hồ còn rộng lớn hơn cả bên trong thần mộ.

Nhưng không cần cẩn thận đi xem xét, Nhạc Vũ cũng có thể mơ hồ cảm giác bên trong dãy cung điện kia ẩn hàm hung hiểm khổng lồ. Hắn dùng Vọng Khí Thuật cũng có thể nhìn thấy một đạo quang mang hồng bạch xen lẫn phóng lên cao, chính là sát phạt khí cùng hung hiểm hiện ra bên trong.

- Thái Ất Chân Tiên, nếu không gặp tai kiếp đã có thể xem như thọ cùng trời đất. Thái Thanh Huyền Tiên càng cao hơn một phần, chỉ cần không dính nhân quả nghiệp lực cho dù hồng hoang bị tiêu diệt vẫn có thể tiêu dao. Thật không biết chủ nhân nơi này vì sao vẫn lạc?

Nhạc Vũ phi thân về phía trước, mang theo hai người xông vào bên trong. Đột nhiên nghe Hư Nhược Nguyệt giải thích:

- Nơi này chỉ là vòng ngoài, trong Quy Khư Cung có mười vạn đệ tử, đều cư ngụ bên ngoài cung điện. Lúc trước ta tìm được thần thông Tiểu Thiên Lôi Ngục cùng Huyền Minh Thần Quang đều là tìm được từ nơi này.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu, tỏ vẻ như đã biết. Những chuyện này ngay khi hắn dò xét nội tâm Hư Nhược Nguyệt cũng đã hiểu rõ.

Hắn nghĩ tới bên trong Quy Khư Cung, với bản lĩnh của Hư Nhược Nguyệt, cho dù phúc duyên có thâm hậu tới cỡ nào cũng không thể đi vào bên trong. Chỉ cần nhìn vào khí thế rộng lớn bên ngoài, chỉ sợ chỉ có tiên nhân mới có tư cách thừa kế toàn bộ Quy Khư Cung bí cảnh. Dù chính bản thân Nhạc Vũ cũng không dám có ý nghĩ này. Bàn về đạo hạnh ngày hôm nay hắn vẫn còn kém rất xa, có thể ở bên ngoài nhặt được chỗ tốt xem như đã là không tệ.

- Chỉ tiếc nơi đây không giống như bên trong thần mộ, có thể kéo dài được thời gian gấp đôi. Chỉ được tiên khí tràn đầy còn hơn Tử Vân tiên phủ được hai phẩm cấp mà thôi!

Lần này Nhạc Vũ chỉ đành ôm ý nghĩ để tông môn phái người đến thăm dò tốt hơn. Bảo bối của thượng cổ tu sĩ đương nhiên phải tìm, nhưng trọng yếu nhất là phải đem tình hình nơi này ghi nhớ lại cặn kẽ, đem về tông môn đưa cho Nông Dịch Sơn và các trưởng bối phân tích. Vì thế hắn liền đem thần hồn truyền ra xa xa, âm thầm quan sát tình hình bên ngoài của cung điện này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt Nhạc Vũ khẽ biến, hắn cảm giác thần hồn của mình dường như mới xúc động vào vật gì đó. Chỉ nghe một tiếng rít gió vang lên, một mũi tên màu đen không rõ chất liệu chợt bắn tới. Tốc độ còn nhanh hơn Băng Liên Tiên Tử gấp mấy lần, trên mũi tên mơ hồ còn có hắc quang tụ tập.

- Đại Thôn Diệt Thuật?

Ngay lập tức Nhạc Vũ liền nhìn ra đạo pháp trên mũi tên, chính là phỏng chế theo Đại Thôn Diệt Thuật của Thao Thiết.

Cơ hồ theo bản năng, Nhạc Vũ liền đem Hư Nhược Nguyệt kéo tới trước người. Một tầng quang bích màu xanh dâng lên, tiếp theo là Băng Diễm Huyền Quang Chướng, cùng Huyền Vũ Hư Ảnh ngưng tụ từ Huyền Quy Tiên Trạc, đem hai người vững vàng bảo vệ bên trong. Chiến Tuyết cũng kịp thời xuất ra Long Lân Thuẫn, ngăn ngay trước ba người, năm tấm huyết sắc liên diệp đem ba người vững vàng bao kín lại.

Chỉ trong nháy mắt, ngay khi sắc mặt ba người đều tái nhợt, thầm nghĩ lần này khó thể tránh khỏi, liền thấy được mũi tên màu đen kia giống như xuất hiện biến cố gì đó, giãy dụa dữ dội, điểm hắc quang bám theo bên trên cũng chợt biến mất, lại từ trên không trung rơi xuống.

Nhạc Vũ sợ bóng sợ gió một hồi, vốn đã xuất ra Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, đành thả trở về. Nhưng toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhìn thanh thế của mũi tên, mặc dù có được Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù hộ thân, hắn cũng không dám nắm chắc có thể bình yên thoát khốn.

Hư Nhược Nguyệt vẫn còn đờ đẫn, hai mắt thất thần, tựa hồ còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Ngay sau đó nàng chợt bộc phát, tựa như một tiểu nữ nhân, phát điên lên, vừa múa may đôi tay đánh tới Nhạc Vũ, vừa mắng to:

- Ta đánh chết ngươi, dám lấy ta ngăn chặn tai họa! Ta đánh chết ngươi, dám lấy ta ngăn chặn tai họa!

Nhạc Vũ thấy thẹn trong lòng, chỉ lúng túng cười hắc hắc, thật ra vừa rồi hắn chỉ phản ứng trong lúc cấp thiết, vốn định kéo Hư Nhược Nguyệt ra sau lưng mình nhưng chưa kịp hành động, vì thế hiện tại chỉ để Hư Nhược Nguyệt tùy ý phát tiết. Mặc dù với pháp lực hiện tại chỉ đạt tới ba bốn ngàn thạch lực lượng của nàng, đối với hắn hôm nay mà nói thật sự chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng giá nhắc tới.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía mũi tên màu đen, đầu tiên vẻ mặt chợt ngưng đọng lại, vẩy ra Ngũ Sắc Thần Quang, cuối cùng nhiếp tới cầm trong tay.

Chỉ trong thoáng chốc hắn đã biết rõ ràng ngọn nguồn bên trong. Nơi này tựa hồ đã trải qua một cuộc đại chiến, tuy mũi tên này được bắn ra, nhưng Đại Thôn Diệt Thuật bên trong lại không bị nổ tung mặc dù bên trong vẫn còn sót lại một tia hồn niệm của chủ nhân nó.

Lẽ ra mũi tên này hẳn phải sớm mất đi công hiệu mới phải, mặc dù Nhạc Vũ không cẩn thận làm xúc động, làm cho nó tự phát phản kích, nhưng lẽ ra linh trận bên trong cũng không cách nào vận chuyển. Chỉ có thể nói vận khí của hắn thật sự là kém đến cực điểm. Nếu mũi tên này được kết hợp cùng Tru Tiên Nỗ, chỉ sợ dù gặp phải tiên nhân chân chính cũng có thể dễ dàng đánh chết!

Nhạc Vũ thầm nghĩ mũi tên màu đen này nói không chừng ngày sau còn có thể chữa trị, hắn liền cầm lấy thu vào bên trong giới chỉ.

Lúc này Hư Nhược Nguyệt cũng đã đánh tới mệt mỏi, đành phải ngừng tay lại, chẳng qua trong mắt vẫn còn thất thần sợ hãi.

Lần này nàng đánh chẳng những không làm tổn thương được Nhạc Vũ chút nào, ngược lại hai tay bị lực phản chấn còn muốn sưng đỏ.

Cho đến một lúc lâu sau Hư Nhược Nguyệt mới ý thức được hành động của mình thất thố xấu hổ, nhất thời gương mặt đỏ bừng, gục xuống không dám ngẩng đầu.

Trong lòng nàng âm thầm cảnh tỉnh, kể từ khi Nhạc Vũ đem nàng theo bên người, nàng đã cảm giác bản thân mình có chút không được bình thường, đạo tâm thần hồn đều thất thủ. Lẽ ra với tính tình ngày thường của nàng, cho dù thật sự bị vây vào tuyệt cảnh cũng có thể giữ nguyên khí độ mới đúng. Nhưng vừa rồi tuy nàng kinh hãi, mặc dù hiểu rõ phúc duyên của bản thân mình có chút khác với người thường, nhưng khi mũi tên kia bay tới trước người, nàng vẫn không nhịn được, nhịp tim như ngừng đập, nhưng những điều này cũng không sánh bằng việc phẫn hận căm tức bởi vì Nhạc Vũ đã không chút do dự đem nàng ra ngăn chặn tai họa, trong lòng nàng tự dưng có một cảm giác mất mác không nói nên lời lan tràn khắp trái tim nàng.

Nhạc Vũ thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, liền men theo hướng mũi tên bắn tới tìm kiếm khắp nơi. Sau đó quả nhiên liền tìm được ba mũi tên tương tự như thế. Hắn nhìn vào linh trận bên trong, mức độ bị tổn hại còn nghiêm trọng hơn mũi tên vừa rồi, Nhạc Vũ thu hết vào bên trong giới chỉ, sau đó lâm vào suy gẫm, quay nhìn Hư Nhược Nguyệt nói:

- Bình thường vận khí của ngươi luôn tốt như vậy hay sao?

Hư Nhược Nguyệt khẽ cau mày, tiếp theo do dự nói:

- Nếu nói quả thật vận khí của ta tốt, đúng là cũng có. Nhưng khoa trương như hôm nay thật sự chưa thấy bao giờ!

Nhớ tới tình hình ban nãy, bản thân Hư Nhược Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng quái dị. Dù cho bản thân thực sự có được đại khí vận, nhưng tình hình như thế thật không tránh khỏi có chút làm người ta cảm thấy kỳ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.