Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 347: Chương 347: Hoành tài dịch thủ




Diệp Tri Thu vừa mới rời đi, Nông Dịch Sơn liền quay đầu nói:

- Tiểu Vũ, một đao vừa rồi phải nhớ trước khi tu vi của ngươi đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, có lực đối kháng thiên đạo, không thể tùy tiện sử dụng!

- Đệ tử hiểu, ngày sau trừ phi kết anh, nếu không tuyệt không dám sử dụng.

Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi cười khổ, thầm nghĩ hắn làm sao lại dám sử dụng? Nếu không cẩn thận, sẽ dẫn phát thiên kiếp! Vừa rồi nếu không phải nhờ Diệp Tri Thu phân đi phân nửa áp lực trên người hắn, sau đó Bi Âm đao đột nhiên vỡ vụn, giờ phút này tình hình của hắn còn chưa biết sẽ ra sao.

Trong lòng hắn cũng muốn cùng vận mệnh và thiên đạo chống lại. Nhưng cũng không đến mức tâm tình hoàn toàn bị ảnh hưởng như vừa rồi, vẫn còn tồn tại vài phần lý trí. Biết mình ở trước mặt thiên đạo mênh mông, bất quá chỉ là một con kiến nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Theo Nhạc Vũ xem ra, thiên đạo giống như một dòng sông, những tu sĩ như họ là những con cá muốn nhảy ra sông, mà thiên kiếp chính là lực ước thúc áp chế bọn họ.

Nhưng cho dù có một ngày hắn có thể chân chính nhảy ra bên ngoài, không còn phụ thuộc ngũ hành, cũng phải mang theo lòng kính sợ.

Bên ngoài con sông này, ai biết sẽ có thêm điều gì? Khi cá nhảy lên trên bờ, không phải cũng bị chết khát?

Nông Dịch Sơn nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của hắn, đúng thật vẫn nghe theo lời nói của mình, lập tức trên mặt khôi phục lại nụ cười:

- Một đao kia của ngươi nếu thật sự hoàn thành, ngày sau tiền đồ vô lượng, những lão hủ như chúng ta sợ rằng cũng không phải kẻ địch của ngươi. Bình thường nghiên cứu vẫn có thể, chuẩn bị sau khi ngươi tới Nguyên Anh cảnh thì hoàn thiện. Thật ra đây cũng là một loại tu hành, nhưng nhớ đừng trầm mê, làm trễ nãi tu vi!

Nhạc Vũ thu hồi suy nghĩ cúi người ứng tiếng. Sau đó lại hành lễ với mấy vị trưởng lão, đáp tạ tình cảm viện trợ vừa rồi. Vừa rồi nếu không có họ cứu viện kịp thời, lực cắn trả của một đao kia đủ khiến cho hắn phải mất mạng. Thiên địa oai, làm sao bé nhỏ?

Lúc này ánh mắt đám người Cung Trí nhìn hắn càng thêm quái dị so với lúc trước. Hôm nay Nhạc Vũ xem như hiểu được chút nguyên nhân, liền cảm giác toàn thân không được tự nhiên.

Hắn vội vã cáo từ, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lúc này Nông Dịch Sơn lại nhìn lên nóc điện, cau mày đau lòng nói:

- Muốn tu bổ hoàn toàn lỗ thủng này, sợ ít nhất phải cần có một trăm năm mươi vạn linh thạch mới đủ. Tiểu Vũ, số tiền này do ta làm chủ, khấu trừ từ chỗ của ngươi!

Nhạc Vũ đang đi ra ngoài điện, lúc này nghe vậy dưới chân không khỏi loạng choạng. Nghĩ thầm mình thật vất vả mới lấy được vài món pháp bảo cùng tám mươi vạn linh thạch của Công Dương Anh, chuẩn bị rèn thể cho mình cùng Chiến Tuyết đệ nhị trọng, lần này xem như xong, một lần bị khấu trừ hơn phân nửa.

Cũng may câu nói kế tiếp của Nông Dịch Sơn làm trong nội tâm hắn nhất thời đại định.

- Ngày hôm đó ngươi ngộ ra ba chiêu đầu của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, ta từng hứa hẹn cho hồi báo. Chẳng qua với tu vi khi đó của ngươi, nếu đưa quá nhiều linh thạch sẽ hại ngươi. Nhưng hiện nay xem như vô phương, ngươi đến La Trân Điện nhận lấy ba trăm năm mươi vạn linh thạch. Cộng thêm bộ phận khấu trừ, tổng cộng là một phần ba số lượng. Những thứ khác chờ sau khi ngươi thành đan rồi hãy nói. Còn có huyền binh vừa bị vỡ của ngươi, cũng có thể nhận lấy tài liệu ở đó, tìm chư vị sư thúc bá ở bên Ngọc Dung Phong giúp ngươi luyện chế, hoặc là mua nơi khác cũng được.

Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, thầm nghĩ Quảng Lăng Tông quả nhiên hào phóng. Ba trăm năm mươi vạn linh thạch, có thể đổi lại đủ linh dược mà hắn và Chiến Tuyết cần thiết sử dụng, hơn nữa số linh thạch sau khi đạt tới Kim Đan, cộng thêm linh dược cao cấp trong giới chỉ, lần này xem như kiếm được.

Song ngay sau đó, nghĩ đến bị khấu trừ đi một phần, trong lòng Nhạc Vũ nhất thời quặn đau một trận. Dược liệu rèn thể Huyền Sát Luyện Thi công pháp cùng dược liệu tầng bảy, một tầng càng trân quý hơn một tầng. Ngoài ra còn dược vật dành cho Nhạc Trương thị cùng ba người Nhạc Băng Thiến cần dùng, dù trong tay hắn có bao nhiêu linh thạch cũng thấy thật thiếu thốn.

Cũng là câu nói cuối cùng, bảo hắn đến La Trân Điện nhận lấy tài liệu, làm trong lòng Nhạc Vũ chợt thăng bằng, ít nhất Bi Âm đao bị vỡ cũng không đến mức thiệt thòi.

Vẻ mặt như đưa đám xoay người thi lễ với Nông Dịch Sơn, Nhạc Vũ theo Đoan Mộc Hàn rời đi, lần này pháp lực cùng hồn lực của hắn đều tiêu hao hết, phải dựa vào Đoan Mộc Hàn tương trợ dẫn hắn đi xuống núi.

Chẳng qua trên đoạn đường này, Đoan Mộc Hàn lại đem mấy chỗ rách rưới trên bộ quần áo mặc ngoài thân phơi ra trước mặt hắn chuyển động không ngừng.

Đối với ý tứ của tiểu sư phụ này, trong lòng Nhạc Vũ tự nhiên biết rõ. Tuy hắn cũng xót, nhưng giờ phút này lại giả câm vờ điếc, làm như không có chuyện gì xảy ra quét mắt nhìn khắp nơi.

Rốt cục bay được một nửa, Đoan Mộc Hàn nổi giận thu lại Chu Lệ kiếm, mắt hạnh trợn tròn nói:

- Người làm đồ đệ như ngươi có còn một chút hiếu tâm hay không đây? Thân Pháp Y của ta vì ngươi mới bị hư a? Đừng nói hủy vật thường tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thân là đồ đệ, nhìn thấy sư phụ nghèo như thế, nếu còn có chút hiếu tâm cũng nên tỏ vẻ đi?

Trong lòng Nhạc Vũ phát khổ. Bộ y phục trên người Đoan Mộc Hàn, ít nhất cũng phải là tứ phẩm. Pháp bảo lục phẩm đã có giá trị mười vạn, trên ngũ phẩm ít nhất là ba mươi vạn linh thạch. Mà tứ phẩm ít nhất phải trăm vạn. Nếu chọn lựa khá hơn một chút, mấy trăm vạn cũng là có thể…

Xem ra lần này hơn phân nửa là phải xuất huyết nhiều rồi. Ngay lúc ở Bắc Mã Nguyên, Đoan Mộc Hàn đã liên tục ngắm nghía giới chỉ của hắn, đoán chừng trong lòng đã vô cùng thèm thuồng. Lúc này bị nàng tìm được cớ, làm sao chịu hạ thủ lưu tình?

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ trợn mắt nhìn xuống chỗ Diệp Tri Thu ném kiếm. Hắn thầm nghĩ Diệp sư thúc vứt kiếm ít nhất cũng phải tam phẩm. Lấy về cũng đổi được hai ngàn vạn linh thạch. Khi đó dù bị Đoan Mộc Hàn bóc lột thậm tệ, cũng cam tâm tình nguyện. Mà đúng lúc này Đoan Mộc Hàn lại cười lạnh một tiếng:

- Ta xem ngươi không cần tìm. Lý sư huynh ngự kiếm bên trong tông môn thiên hạ vô song. Lúc này thanh kiếm kia hơn phân nửa đã rơi vào trong túi hắn, nơi nào còn phần của ngươi?

Nhạc Vũ cau mày, nhất thời nhớ lại, tựa hồ sau khi Diệp Tri Thu rời đi không lâu, một nhân ảnh đã đuổi theo xuống dưới. Trong lòng hắn lại thở dài, mặc dù hắn ngự kiếm cũng nhanh, nhưng so với nhân vật ngự kiếm thiên hạ vô song trong sư môn, đừng mơ tưởng cướp được.

Lúc này bên trong Quan Vân Điện, Nông Dịch Sơn vẫn nhìn lên lỗ hổng phía trên, vô cùng đau lòng:

- Cũng may hiện tại là lúc thái bình! Nếu đổi lại là mấy năm trước, đổi lại cục diện lúc bị Yêu tộc liên thủ, kết quả Quảng Lăng Tông nhất định bị tàn sát toàn môn!

- Quan Vân Điện tuy trấn áp số mệnh cuối cùng của Quảng Lăng Tông chúng ta, nhưng cuối cùng chẳng qua là ngoại vật. Nếu bộ đao quyết của Vũ nhi có thể truyền thừa xuống cho tông môn, đủ xây dựng được mười Quan Vân Điện! Nói thật, nếu không phải hôm nay ta có chuyện khác, trước khi tọa hóa cũng không muốn tiếp tục hao tổn tâm thần, hơn phân nửa ta cũng muốn học theo Tri Thu, nhận thức nghịch thiên đao ý vừa rồi của Vũ nhi.

Cung Trí còn chưa nói xong, đã bị Nông Dịch Sơn cắt đứt:

- Sư thúc, ta không phải nói Vũ nhi không tốt. Đợi sau khi hắn hoàn thiện được một đao kia, nói không chừng sẽ là một môn siêu phẩm đao quyết. Vấn đề là hiện tại Quan Vân Điện làm sao bây giờ? Lỗ thủng lớn như vậy sợ là khó thể chữa trị. Bên trong La Trân Điện trong thời gian ngắn cũng chưa thể thu thập được đầy đủ linh tài. Đây tuy là ngoại vật, nhưng tông ta đại chiến sắp tới, Quan Vân Điện cũng không thể không có.

Nghe được lời ấy, sắc mặt Cung Trí nhất thời biến đổi. Sau đó ánh mắt như giãy dụa, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, mãnh liệt cắn răng nói:

- Bây giờ ta sẽ quyên ra ba lượng Thiên Hà Tinh Sa, mọi người hợp lực hùn một lần đi, có thể gom đủ ra ngoài.

Mạc Quân cùng Nghiêm Chân cũng đau lòng, trầm ngâm một lúc lâu lại báo ra tài liệu của mình. Lúc này trên mặt Nông Dịch Sơn mới lộ vẻ hài lòng, vừa cười vừa nói với Xương Băng Hồng:

- Sư đệ mới tấn Nguyên Anh, cất giấu không nhiều. Sư huynh không dám mặt dày đòi hỏi, nhưng việc tu phục linh trận kính xin sư đệ tận tâm một chút.

Xương Băng Hồng nhíu mày, cũng cảm thấy làm khó. Nhưng khi nghĩ lại họa này do đồ đệ mình xông ra, bên trong tông môn cũng không có ai khác làm được chuyện này, đành bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại nhìn ra ngoài điện:

- Bên Dực Châu đã bình tĩnh, sư huynh chuẩn bị khi nào thì động thủ?

- Tri Thu muốn thuyết phục các sư huynh đệ kia cũng cần có thời gian. Lại nói mặc dù chúng ta không cho Vân Mộng Tông gây hấn mượn cớ, bọn hắn chỉ sợ sẽ không ngồi yên nhìn trận chiến này. Thái độ của Băng Nguyệt Tông không rõ, hoặc là sẽ cùng chúng ta liên thủ áp Thái Huyền Tông. Nhưng tuyệt sẽ không đồng ý cho chúng ta hoàn toàn diệt trừ hai tông môn kia.

Chân mày Nông Dịch Sơn khép thành một đường thẳng, bước tới bên ghế ngồi xuống, trầm ngâm nói:

- Ý của ta, tính toán một lần hoàn toàn diệt trừ hai tai họa lớn này. Nhưng chỉ tiếc thế cục hôm nay không thể dò được, thật làm người khác khó thể quyết định.

Mạc Quân có chút không nhịn được, hai tay chắp sau lưng nói:

- Sợ đầu sợ đuôi như vậy làm gì? Lúc này tông ta còn có thể dọn ra dư lực, một khi chờ đến lúc ba ngọn núi Yêu tộc trì hoãn lại, tình thế chúng ta chỉ sợ càng thêm ác liệt.

- Sư thúc chớ lo! Thật ra trong lòng ta cũng đã lập kế hoạch. Đủ một lần giải quyết Thái Huyền Tông cùng Phù Sơn Tông. Nhưng đáng tiếc bọn hắn cũng không cho ta thời gian. Hôm nay tính lại, cũng chỉ nghĩ biện pháp tìm phiền toái cho Vân Mộng Tông.

Thần sắc Nông Dịch Sơn tự nhiên, nhìn lên trần điện:

- Thật ra theo tình hình hiện nay, chỉ cần gắng gượng đi qua cửa ải khó khăn này, như vậy thời gian kéo càng lâu đối với tông ta càng thêm có lợi. Bọn ta mạo hiểm như thế, chỉ vì tư tâm mà thôi.

Mọi người yên lặng, cũng biết Nông Dịch Sơn nói là ý gì. Vẻ mặt Cung Trí ảm đạm, sau một lúc cau mày nói:

- Lý Vô Đạo đi đâu, sao tới bây giờ còn chưa trở lại? Chẳng lẽ thật sự chạy đi tìm thanh kiếm kia rồi?

Nông Dịch Sơn nghe vậy nhất thời nhếch môi, bật cười. Trong cùng thời gian, ở dưới chân núi nào đó của Quảng Lăng sơn, một trung niên đang nhướng mày tìm kiếm chung quanh.

- Kỳ quái! Ta rõ ràng nhìn thấy hắn ném xuống nơi này, sao tìm không thấy? Chẳng lẽ bị người lấy đi rồi? Hay là hắn giả vờ?

Suy nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn chợt ngẩn ra, một lúc lâu nổi giận gầm lên:

- Diệp Tri Thu! Ngươi dám đùa bỡn ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.