Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1072: Chương 1072: Hồng Mông kiếm điển!




Đưa mắt nhìn thanh ngọc từ bình, Nhạc Vũ như lâm vào suy tư.

Thanh ngọc từ bình trong tay Lãnh Sam kỳ thật cũng không phải là linh bảo gì, nhưng linh lực dao động thật sự làm lòng người kinh hãi.

Trong mơ hồ hắn lại có loại cảm giác vật này có tác dụng chỉ sợ không bình thường, nhưng lại nhìn không ra lai lịch.

Vẻ mặt khẽ động, Nhạc Vũ chợt khẽ lắc đầu:

- Lãnh Sam đạo hữu, không biết vật này có tác dụng gì?

Lãnh Sam cũng không nói chuyện, tiện tay đổ ra một đoàn thủy dịch bỏ vào bên trong, sau đó chỉ qua một lát từng đợt mộc linh lực tinh thuần hóa thành lục sắc quang hoa hướng bên ngoài trào ra khỏi bình.

Đợi sau một lát, Lãnh Sam lại đổ thủy dịch ra ngoài, liền nhìn thấy đã hóa thành màu xanh biếc.

Tựa hồ rất ngại Nhạc Vũ còn chưa hiểu được vật này thần diệu thế nào, Lãnh Sam lại lấy ra một tiên mộc linh loại cửu phẩm đổ chất dịch màu xanh biếc vào, chỉ một thoáng đã sinh trưởng ra một gốc cây dài ba trượng mọc ra vô số cành lá, thậm chí còn nở hoa kết quả, hương thơm ngào ngạt động lòng người.

Nhạc Vũ khẽ vẫy tay đem linh quả màu đỏ chụp vào trong tay, chỉ cảm thấy quả cây thật tươi, linh lực dồi dào, hơn xa linh vật dùng đạo pháp tạo ra, cơ hồ không khác gì được sinh trưởng tự nhiên.

Trong lòng hắn đã động tâm, cảm giác vật này thần diệu không chỉ đơn giản như vậy, trên mặt lại không chút biến hóa nói:

- Chỉ có như vậy thôi sao? Lãnh Sam đạo hữu, không biết bảo vật này của ngươi có thể đề cao ra tiên căn mấy phẩm chất?

Trên mặt Lãnh Sam nhất thời đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói:

- Lục phẩm! Chỉ bằng bình ngọc này là có thể thúc giục nuôi dưỡng vạn mẫu dược viên, thứ gì cần có đều có! Xà tiên này của ngươi cũng chỉ là hậu thiên nhị phẩm mà thôi. Còn muốn như thế nào? Phải biết vật này ở trước kia có lai lịch lớn, nghe nói thời thượng cổ là Thanh Tịnh Lưu Ly Bình của Từ Hàng đạo tôn! Nếu không phải bị tổn thương, lại bị người dùng đại pháp lực phong ấn, ta làm sao chịu lấy ra bán cho ngươi?

Vẻ mặt Nhạc Vũ vốn thản nhiên, nghe được mấy câu sau trong lòng khẽ động, vẫy tay, một cỗ pháp lực cực lớn hướng thanh bình mạnh mẽ chộp tới.

Lãnh Sam bất ngờ không kịp phòng ngự, đợi khi kịp phản ứng còn muốn đoạt trở lại liền bị một cỗ cự lực đẩy ra, thanh bình lập tức rời tay bị Nhạc Vũ cầm lấy.

Trên mặt Lãnh Sam nhất thời lộ ra vẻ căm giận bất bình, nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng yên tĩnh không nói.

Nhạc Vũ đem một tia ý niệm thăm dò vào trong, sau đó nội tâm chợt cả kinh, may mắn lòng dạ hắn thâm hậu không hề lộ ra trên mặt chút cảm xúc nào.

Nhưng bên trong nội tâm hắn đang sóng gió ngất trời. Hắn vốn tưởng rằng Lãnh Sam chỉ là nói chuyện quá khoa trương mà thôi, giờ phút này tự mình phân tích mới biết được thanh bình chỉ sợ đúng như lời nói của Lãnh Sam, là vật có lai lịch lớn.

Ngay sau đó hắn lạnh lùng cười, biết được hơn phân nửa Lãnh Sam không hiểu rõ giá trị lai lịch của vật này, nếu không thật sự không có khả năng xuất ra kỳ vật như vậy trao đổi cùng hắn.

Nếu như có vật này, vậy lễ vật mừng thọ cho hành trình đến Vạn Thọ sơn sẽ không cần phiền não.

Trong nội tâm thật vui mừng nhưng trong mắt Nhạc Vũ vẫn bình thản như trước. Hắn cầm thanh bình trong tay đẩy trả trở về, vẻ mặt như tùy ý nói:

- Vật này đúng là có chút thần diệu! Nhưng nếu như muốn đổi Hắc Thủy Xà Linh Tiên của ta vẫn còn kém một chút!

Lãnh Sam khẽ hừ một tiếng, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần vui mừng. Hắn giả vờ như đang do dự, suy ngẫm chốc lát, ngay sau đó lấy ra một quyển ngân sắc đạo điển sáng ngời, cũng không dùng tay cầm mà dùng pháp lực bao bọc đưa tới:

- Quyển đạo điển này chính là do một vị thái cổ đại năng lưu lại. Trong truyền thuyết có thần thông có khả năng càn quét cả ba mươi ba thiên. Thanh bình cộng thêm vật này giá trị đã vượt qua xà tiên của ngươi rồi.

Trong lòng Nhạc Vũ cười thầm, cầm đạo điển trong tay, vừa chạm vào liền cả kinh, chỉ cảm thấy bên trong có một cỗ hồn niệm cực kỳ sắc bén tới cực hạn nhảy vào trong thần hồn của hắn.

So với nghịch thiên đao ý còn ngạo cuồng bá đạo gấp ngàn lần! So với sát kiếm của Chiến Tuyết còn sắc bén mạnh mẽ vô hạn!

- Hảo kiếm ý!

Nhạc Vũ quát nhẹ một tiếng, hồn niệm lập tức ngưng tụ thành châm va chạm với hồn niệm kia, ngay sau đó kim ỷ hắn đang ngồi lập tức phát ra thanh âm rạn vỡ, cơ hồ nổ tung ra.

Sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, tuy đánh lui được tia kiếm ý kia nhưng thần hồn của hắn cũng bị trúng đòn nghiêm trọng, vô cùng khó chịu.

Trong lúc nhất thời hắn không dám tiếp tục chạm vào ngân sắc đạo điển, buông tay ra cho nó tùy tiện trôi nổi giữa không trung.

Nhạc Vũ lại quét mắt nhìn lên bìa đạo điển, chỉ thấy dòng chữ “Hồng Mông kiếm điển” bên trên!

Tuy chỉ có bốn chữ nhưng vừa xem đã cảm nhận được có cỗ khí thế khinh người hoành trảm ngang trời, đâm thẳng tận sâu trong thần hồn người khác.

Hai chữ “Hồng Mông” đại khí bàng bạc, có được đại đạo áo nghĩa. Khi thấy hai chữ “kiếm điển” lại chuyển sang mênh mông cuồn cuộn huy hoàng, hùng hồn sắc bén cùng cực!

Lại nhìn sang Lãnh Sam, người này đang khoanh tay mà đứng, trên mặt ẩn lộ vẻ mỉm cười.

Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi hừ lạnh, bỏ mặc cho hắn đắc ý, lại hỏi:

- Xin hỏi Lãnh đạo hữu, không biết quyển kiếm điển này trước kia từng có người nào tìm hiểu được thông thấu hay chưa?

Lãnh Sam nghe vậy cũng không hề lộ ra vẻ xấu hổ nói:

- Không dối gạt bệ hạ! Vật này truyền lưu hậu thế đã hơn mười vạn năm, đã đổi tổng cộng mười chủ nhân, trong đó kể cả Huyền Tiên tu sĩ như ta. Nhưng không có một người nào có thể cởi bỏ được phong ấn của đạo điển này, đừng nói tới chuyện tìm hiểu! Nhưng người khác không thể chưa hẳn bệ hạ lại không cách nào làm được. Bệ hạ lấy thân Chân Tiên đánh lui Vân Lân yêu thánh cùng Hỏa Nghê yêu thánh, đạt được vinh dự là người có thiên tư trác tuyệt mà bao vạn năm nay trong hồng hoang chưa thấy! Nghĩ đến ảo diệu bên trong đạo điển thật thích hợp cho bệ hạ mở ra!

Nếu như nói trước đó Nhạc Vũ còn tồn tại vài phần khinh thị đối với người này, lúc này nghe được lời nói của hắn, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra ý bội phục.

Mỉm cười, Nhạc Vũ cũng không cần nhiều lời, trực tiếp cầm Hắc Thủy Xà Tiên đánh qua, sau đó lại hút nhiếp thanh bình lấy về.

Nhìn thấy sắc mặt Lãnh Sam hiện lên vẻ vui mừng tay cầm xà tiên, vẻ mặt Nhạc Vũ thoáng nghiêm nghị nói:

- Sau lần giao dịch này, hi vọng đạo hữu đừng nên hối hận!

Lãnh Sam nhất thời giật mình, có chút kinh nghi bất định liếc mắt nhìn Nhạc Vũ, lại quét mắt nhìn thanh bình cùng kiếm điển. Cuối cùng nghĩ nghĩ, lại hừ lạnh một tiếng nói:

- Tự nhiên sẽ không hối hận! Tốt nhất ngày sau bệ hạ cũng đừng nên hối hận mới phải!

Nói xong hắn không còn chút kiên nhẫn phất tay áo rời đi.

Nhạc Vũ không khỏi cao giọng cười lớn, thu thập đồ vật vào trong tay áo khiến Lãnh Sam càng thêm có vẻ bực dọc nóng nảy.

Đợi sau khi huyễn pháp quanh hai người hoàn toàn tiêu tán, mọi người bên trong lầu các thấy Hắc Thủy Xà Linh Tiên đã bị Lãnh Sam đổi đi, vẻ mặt đều thất vọng, không cần nói cũng hiểu được nguyên nhân, tiếp theo lại có vài người đi tới cũng trao đổi vài món linh trân còn lại.

Thanh bình cầm tới tay, mục đích của Nhạc Vũ đã đạt được. Nhưng tâm tình hắn cũng thật sự sảng khoái, vì vậy nhẫn nại tính tình cùng mấy Huyền Tiên tu sĩ cò kè mặc cả.

Qua vài canh giờ, hơn mười Huyền Tiên còn lại trên lầu các mới lục tục rời khỏi.

Đợi khi trong lầu các chỉ còn lại vài người thì Nhạc Vũ cũng đứng dậy, còn chưa kịp thốt lời cáo từ, Quý Nguyên đã đi tới cười nói:

- Xem vẻ mặt bệ hạ lần này đổi vật nhất định có đại thu hoạch. Ân, đến Hội Nguyên đại thọ của Trấn Nguyên đại tiên, không còn gì đáng lo ngại nữa chứ?

Nhạc Vũ chỉ hận không thể nhanh chóng rời đi nơi này, cẩn thận nghiên cứu ảo diệu của thanh bình. Nhưng thu hoạch lần này tốt như vậy cũng có hơn phân nửa là nhờ Quý Nguyên giới thiệu. Hắn đành nhẫn nại tính khí, trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ nói:

- Không dối gạt Quý đạo hữu, lần này ta có chút đoạt được, ít nhất không đến nỗi làm mất mặt An Thiên Huyền Thánh đại đế. Nhắc tới thật sự bất đắc dĩ, mặc dù ta mới nhậm chức, nhưng lại không có nửa điểm căn cơ. Lần này thật sự đa tạ Quý đạo hữu, xem như ta thiếu đạo hữu một nhân tình…

- Chỗ này của ta chỉ bất quá làm người môi giới mà thôi, làm gì cần nặng lời như thế?

Quý Nguyên bật cười, tiếp đó mang theo chút hiếu kỳ nói:

- Không biết vừa rồi bệ hạ đã đổi vật gì với Lãnh Sam lại vui vẻ như thế? Chẳng lẽ là bộ Hồng Mông kiếm điển?

Nhạc Vũ cười mà không đáp, chỉ im lặng.

Quý Nguyên thấy thế lập tức hiểu ý, vội vàng xin lỗi:

- Cũng do bản tôn lỗ mãng rồi! Kỳ thật ta cũng không ác ý, chỉ muốn báo cho bệ hạ biết được Lãnh Sam ở bên trong Bắc Địch quốc xưa nay thanh danh rất rối loạn, thích nhất là làm việc mua đi bán lại, tính tình lại không thủ tín. Vô số tu sĩ phương bắc từng bị hắn lừa gạt qua. Trong tay người này nổi danh nhất là bộ Hồng Mông kiếm điển, xác thực là vật phi phàm. Đã mấy vạn năm đổi qua mười hai người mua, nhưng trong vòng một ngàn năm đều chết, kiếm điển lại rơi vào tay hắn. Bản tôn cũng từng mượn xem, nhưng thật hổ thẹn suýt nữa lại bị kiếm ý bên trong đánh bại nguyên thần! Tựa hồ gặp mạnh sẽ càng mạnh, khó thể bài trừ! Ngoài ra theo truyền thuyết Xiển Tiệt hai giáo cũng thật hứng thú đối với bộ kiếm điển này. Nhưng cuối cùng không biết vì sao lại bỏ qua. Nếu bệ hạ thật sự lấy được vật ấy, nên vạn phần cẩn thận!

Nghe tới đây, trong lòng Nhạc Vũ chợt cả kinh. Hắn vốn xem trong bộ Hồng Mông kiếm điển, nhưng xa xa không bằng thanh bình kia.

Nhưng giờ phút này nghe được lời nói của Quý Nguyên, thừa nhận chính hắn cũng không xem được kiếm điển thì Nhạc Vũ mới ý thức được giá trị của bộ kiếm điển, chỉ sợ chưa chắc kém hơn Tử Khuyết Thiên Chương.

Tử Khuyết Thiên Chương tuy không so được với Tạo Hóa Ngọc Điệp cùng Hà Đồ Lạc Thư là những tiên thiên kỳ kinh, nhưng lại là đạo điển truyền thừa thứ nhất của Đạo gia. Đối với những Đại La Kim Tiên mà nói tác dụng cũng đã cực kỳ bé nhỏ.

Mà Hồng Mông kiếm điển lại có thể trực tiếp làm nguyên thần Đại La Kim Tiên bị thương nặng! Vật chết nhỏ bé lại có khả năng lớn như thế!

Suy ngẫm thêm chốc lát, Nhạc Vũ liền phục hồi lại tinh thần, sau đó vô cùng cảm kích hướng Quý Nguyên thi lễ:

- Đa tạ Pháp Vương chỉ điểm, lời này Uyên Minh nhất định ghi nhớ trong tâm!

Vừa nói xong Nhạc Vũ cũng hiếu kỳ nhìn Quý Nguyên. Hắn biết được người này năm lần bảy lượt hướng hắn lấy lòng, cũng không chỉ đơn giản là quan ái hậu bối mà thôi, nhất định phải có mục đích gì đó.

Quả nhiên sau một thoáng, Quý Nguyên lại cười vang:

- Ta và ngươi vừa gặp như cố nhân, làm sao cần khách sáo như thế. Nói tới ta còn một chuyện cần nhờ bệ hạ giúp đỡ!

Nhạc Vũ mở to mắt nhìn hắn, cũng không hề có chút ngoài ý muốn. Mà ánh mắt Quý Nguyên cũng thật rõ ràng sáng tỏ:

- Ta nghe nói mấy năm gần đây bệ hạ liên tục bị Từ Hàng tính kế. Ân, ta cũng đã biết được chút xu thế về thiên ý, Bắc Địch quốc của ta nhất định khó tránh khỏi sát kiếp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.