Ngay trong lúc mọi người còn đang nhìn chăm chú, bên ngoài tế thai trên đỉnh núi, toàn bộ những tảng đá dọc theo vách núi thẳng đứng đều bị một lực lượng nào đó tác dụng, hiện ra từng đạo khắc văn thật sâu. Lam quang tràn đầy, phảng phất như có một dòng suối đang lướt ngang qua, phảng phất giống như đạo phù, lại giống như là một bộ phận đại trận tế thai.
Nhưng càng thần kỳ là những thủy sắc phù triện gây cảm giác thật nhịp nhàng không gì sánh kịp, nhưng lại không thể liên tiếp cùng một khối với linh mạch thủy hệ bên trong Khống Vân Phong, ngược lại tồn tại độc lập, chỉ thu hút thủy linh lực bên trong thiên địa.
- Sư điệt này của ngươi rốt cục đang làm cái quỷ gì?
Diễm Linh chân nhân kinh nghi chốc lát cũng không hiểu chuyện gì ngẩng đầu, thần tình đầy vẻ khó hiểu.
Nhưng trong ánh mắt hắn đã lộ ra vài phần dị sắc, Nhạc Vũ sử dụng Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí mặc dù không khoa trương như lời Cực Hoán và Cực Thiên đã nói, nhưng trong những Ngọc Tiên tu sĩ đích xác được xưng là nổi bật.
Thủy Vân Tông xem ra cũng không đến nỗi nào.
Nhưng tại sao từng cử động của tu sĩ thanh niên giờ phút này lại làm cho hắn hoàn toàn không cách nào hiểu nổi.
Thần tình Dương Nghệ cũng thật mờ mịt, nhìn Cực Hoán cùng Cực Thiên lại thi lễ nói:
- Đệ tử cũng không hiểu, xin hai vị tổ sư giải thích nghi hoặc cho Dương Nghệ…
Nỗi tức giận trong lòng Cực Hoán đã thối lui, bản thân hắn cũng không hiểu rốt cục Nhạc Vũ đang dự định làm gì, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm phản ứng.
Vẻ mặt Cực Thiên như có điều ngộ ra, nhưng cũng không có ý muốn trả lời, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn xuống bên dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nhạc Vũ đã liên tục đánh ra hơn mười thủ ấn, dao động tới linh lực bốn phương tụ tập quanh người.
Ngay sau đó lại tiếp tục những thủ ấn huyền ảo kết xuất, trên bầu trời Khống Vân Phong lập tức truyền ra tiếng nổ vang ầm ĩ.
Thủy sắc phù triện lại một lần mở rộng bên dưới chân núi, kéo dài hơn mười vạn trượng, cơ hồ đã lan tới giữa sườn núi Khống Vân Phong.
Nhưng cũng đồng dạng như lúc trước, không có nửa phần liên hệ tới linh mạch thủy hệ trong núi.
- Giả thần giả quỷ!
Diễm Linh không tin một Ngọc Tiên nhỏ bé, cho dù có được đại thần thông trong người nhưng ở trong thuật thao túng mây gió mưa bão lại có được tài cán chân chính gì. Trong nội tâm tuy thật nghi hoặc nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Trên bầu trời lại truyền ra thanh âm tiếng cười to của Triều Thác:
- Diễm Linh đạo hữu có nhãn lực thật tốt, kẻ này đúng là đang giả thần giả quỷ. Vô luận bọn ngươi chơi hoa chiêu gì, bổn chân nhân đều tiếp hết. Bất quá loại thủ đoạn này cũng thật quá mức dọa người mất mặt đi!
Nguyệt Sơn tuy không nói lời nào, nhưng cũng lắc đầu bật cười, vẻ mặt đầy thất vọng như trước.
Cực Hoán cơ hồ nhịn không được liền muốn phi thân đi xuống hỏi Nhạc Vũ nguyên nhân, nhưng lại bị Cực Thiên lấy tay mỉm cười kéo lại, dường như có ý ngăn cản. Khi hắn ngạc nhiên quay đầu chỉ thấy khóe môi sư đệ hiện lên vài phần ý cười.
- Chẳng lẽ thật có huyền cơ gì mà ta không nhìn ra được? Hay là sư đệ cùng Uyên Minh đều phát điên rồi?
Lại nhìn chăm chú, ban đầu Cực Hoán vẫn cau chặt mày, dần dần trên mặt lại lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Tuy hắn vẫn không biết tính toán cụ thể của Uyên Minh, nhưng lại biết được phù triện thủy hệ bị khắc ấn lên Khống Vân Phong lại không có chút liên tiếp với linh mạch thủy hệ của ngọn núi này, chỉ là điểm này đã cảm thấy có chút bất thường. Thậm chí có thể nói tình hình thật quỷ dị.
Phía trước vì quá giận dữ nên việc rõ ràng như thế hắn lại không thể nhận ra.
Ngoài ra vô luận những phù triện kia sử dụng được hay không, nhưng khả năng nắm giữ linh mạch tinh tế của Nhạc Vũ cũng không phải những tu sĩ tầm thường có thể so sánh.
Đối với việc khống chế linh lực lại vô cùng nắm chắc.
Theo từng đạo thủ ấn Nhạc Vũ đánh ra, thủy khí hội tụ cực dày trên đỉnh Khống Vân Phong lại càng thêm nồng hậu.
Trên không trung giờ phút này mọi người đều phải dùng phương pháp khai khải linh mục tiếp tục quan sát.
Ngay khi tiếng nổ vang truyền ra lần thứ ba, lập tức càng có thêm nhiều phù triện thủy lam tiếp tục mở rộng, quy mô lần này càng nhiều hơn lần trước, cơ hồ chạm tới chân núi mới dừng lại.
Liếc mắt nhìn tới những thủy sắc văn lộ kia phảng phất giống như dòng suối thật dài từ trên đỉnh núi tuôn xuống.
Cho tới giờ khắc này tâm thần buộc chặt của Nhạc Vũ mới nới lỏng được một chút, khóe môi hắn không khỏi hiện ra vài phần ý cười.
Lần này việc mở rộng Huyền Vũ Thiên Nguyên Trận hắn cũng không quá để trong lòng, quan trọng là vừa rồi bộ thủ ấn mà hắn đã kết xuất.
Hắn học được từ Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn của Tử Vân chân nhân, mặc dù là môn tuyệt học đứng đầu, nhưng hiện giờ cũng đã có chút quá hạn.
Vừa rồi khi hắn đứng trên tế thai lại có cảm giác không biết nên làm thế nào mới phải.
Theo những đạo điển từng duyệt qua trước kia, Nhạc Vũ cũng học được không ít. Bên trong Tử Khuyết Thiên Chương cũng xem được không ít cổ ấn quyết.
Nhưng bên trong lại không có công pháp nào liên quan thích hợp với Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí chân chính. Hoặc là gặp thuộc tính không hợp, hoặc là có chỗ xung đột, còn lại có đại bộ phận là tàn thiên, chưa gom đầy đủ tinh hoa chân chính.
Sáng tạo ra được bộ công pháp này được hắn đặt tên là Dung Vũ Hóa Vân Khống Linh Quyết Ấn Pháp, tuy lâm thời nghĩ ra nhưng kết quả làm Nhạc Vũ vô cùng hài lòng.
Mặc dù chỉ mới được sơ lược đại khái, nhưng uy lực tinh diệu mờ mờ ảo ảo còn hơn cả Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn vài phần.
Nói cách khác trình độ trận phù hiện giờ của hắn cũng đã vượt hơn Tử Vân đạo nhân khi còn ở tu vi Thái Ất Chân Tiên.
- Ta kiêm tu Ngũ Hành đại thần thông, loại ấn pháp này cũng tích súc ngũ hành. Mặc dù Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn thật tốt, nhưng đã không còn thích hợp với ta. Ngày khác nếu có thời gian, thật phải thử xem sáng tạo một bộ ngũ hành ấn quyết…
Thoáng phân tâm, Nhạc Vũ cũng nghe được tiếng nghị luận trên không trung. Diêm Linh chân nhân đang cười lạnh nói:
- Đây chính là trận pháp do đệ tử Thủy Vân Tông các ngươi bố trí sao? Chớ làm trò cười cho người khác đi!
Dương Nghệ cũng cau mày:
- Nếu hai vị tổ sư nhất định phải khăng khăng như thế, đệ tử cũng không ngăn trở, nhưng chớ phá hủy tế thai này, cùng Huyền Vũ Thiên Nguyên Trận…
Vẻ mặt Nhạc Vũ chợt giật mình, tiếp theo hắn đã chú ý tới sắc mặt vô cùng khó xem của Cực Hoán cùng Cực Thiên, xem ra đã bị châm chọc không ít.
Chỉ thoáng suy ngẫm lại, Nhạc Vũ đã đoán biết được nguyên do. Hắn không khỏi đanh mặt lạnh lùng.
- Hạng người có mắt không tròng!
Những phù triện thủy hệ này lại làm sao chỉ đơn giản là khuếch trương Huyền Vũ Thiên Nguyên Trận…
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ dốc toàn bộ thần hồn rải ra, bên trong hai mắt lộ ra u lam thần quang.
Mười ngón tay tung bay, ngưng tụ thành từng chỉ ảnh hiện ngay trước người khiến kẻ khác hoa cả mắt, tới cuối cùng tản ra thành hình liên hoa, kết ấn ngay trước người thật lâu bất động.
Mọi người trên không trung còn chưa hiểu được ý tứ, ngay sau đó cả Khống Vân sơn liền oanh lắc dữ dội, những tiếng vang liên tục bạo chấn trên không trung.
Cả ngọn núi kể cả địa mạch bên dưới đều bị một cỗ linh lực thật lớn thúc đẩy lên, lan tràn ra tới mười dặm, mà những thủy sắc phù triện bên ngoài ngọn núi cũng đã hoàn toàn lan tràn tới chân núi, đem toàn bộ đỉnh núi cao năm mươi vạn trượng hoàn toàn bao vây bên trong.
Nguyệt Sơn chân nhân lập tức hút một hơi rét lạnh, lại có vẻ mờ mịt không biết phải làm sao.
Cũng không biết cả ngọn núi vì sao lại phát sinh việc mở lớn như thế.
Càng khiến người kinh dị chính là địa mạch lại chưa ngừng việc tràn ngập tăng cường, khiến độ dày linh lực tại ngọn núi này trong nháy mắt tăng lên ba thành.
- Hay chỉ là trùng hợp mà thôi?
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn, liền dứt bỏ sang một bên. Xác suất như vậy thật không đủ một triệu phần vạn, càng không có khả năng lại đúng lúc phát sinh ngay nơi đây.
Diễm Linh vốn đang định tiếp tục trào phúng, nhưng lúc này chợt ngây ra, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Hắn mấp máy môi một lúc cuối cùng cũng không nhả ra được một từ ngữ nào. Mặc dù hắn không tu luyện thần thông thủy hệ nhưng cũng hiểu biết không ít.
Chỉ nói về linh mạch thay đổi là có thể khiến cho Huyền Vũ Thiên Nguyên Trận tăng thêm ít nhất hai thành uy lực.
Đối với việc khống chế tầng mây trong phạm vi ngàn vạn dặm này càng chính xác hơn ba phần.
Trong mắt Cực Thiên mang theo vài phần hàn ý, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, khóe môi hiện lên vài phần chê cười.
- Một đám ngu xuẩn!
Biến hóa lần này Nhạc Vũ cũng không thèm quản tới, sau khi ngọn núi mở rộng, địa mạch thay đổi, hắn liên tục kết xuất hơn mười thủ ấn dẫn đường cho linh lực trong phạm vi ngàn dặm không ngừng lưu động.
Thẳng đến khi linh lực nơi này vì địa thế mà rối loạn đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh, Nhạc Vũ mới thở ra một hơi kết xuất thủ ấn cuối cùng, tựa như đang hư không ôm một bảo bình đưa ra.
Chỉ thoáng chốc trên Khống Vân sơn đã truyền ra thanh âm tiếng núi đá nứt toác liên tục.
Giờ phút này nếu có ánh mắt thấu thị, có thể nhìn vào bên trong lòng núi có từng luồng thủy lam linh lực đang chảy qua ngoài núi, những phù triện có vẻ như không hề tác dụng lại liên kết thành một thể.
Mà trong mắt mọi người trên không trung lại hoàn toàn khác hẳn. Chỉ cảm thấy dòng suối kia cơ hồ thông hướng khắp nơi, linh lực mạch lạc của Khống Vân Phong liền lâm vào kịch biến thêm một lần nữa.
Hơn vạn dòng suối dần dần khơi thông, khí tức của Khống Vân Phong càng lớn mạnh hơn gấp bội lần.
Mà cả quá trình vẫn còn chưa hoàn toàn ngưng hẳn, tới giờ phút này những phù triện trên đỉnh núi chỉ mới được thông suốt mà thôi.
Lại giống như vẽ rồng điểm mắt, theo thủ ấn cuối cùng của Nhạc Vũ, linh trận trong mắt mọi người liền phảng phất như hoàn toàn “sống” lại.
- Điều này sao có thể?
Ánh mắt Nguyệt Sơn mờ mịt, ngây người nhìn xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu. Sắc mặt của Dương Nghệ cũng hơi biến đổi, lại miễn cưỡng nở nụ cười nhìn Cực Thiên hỏi:
- Cực Thiên tổ sư, xin hỏi đây là có chuyện gì?
- Thật không biết điện hạ có từng nghe nói qua công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khí chi ngữ?
Cực Thiên liếc mắt nhìn hắn, tiếp theo lạnh lùng nói:
- Nhưng lời nói khi nãy của nhị vương tử làm lão phu thật khó hiểu. Nếu xuất từ miệng của phụ thân vương tử, Thủy Vân Tông ta thật sự cần suy nghĩ kỹ lại chuyện dời dời sơn môn…
Vẻ mặt Dương Nghệ nhất thời kích động thất thố, cũng không biết nên làm sao trả lời mới tốt.
Mà đúng ngay lúc này, Nhạc Vũ bất ngờ chấn rung tay áo, Sương Thạch kiếm lập tức bắn ra!