Hằng Sơn cách Thương Mộc sơn đồng dạng không xa, đi về phía nam ước chừng chỉ vài tỷ dặm là tới, Nhạc Vũ dứt khoát xuyên không mà đi, trực tiếp ra tay cưỡng ép đả thông ra một không đạo thời không, qua một lát đã tới.
Lúc tới đây thì mùi thơm càng ngào ngạt thấm vào lòng người, cũng ẩn ước cảm giác được khí tức yêu lực ẩn nấp xung quanh. Nhạc Vũ cũng không để ý, chỉ lẳng lặng nhìn về hai đóa bạch liên tịnh đế đang dần ở trong thiên hồ trên đỉnh núi.
- Thật là Tạo Hóa! Lại là trời sinh dị chủng, không trách hai người lại kéo dài tới hôm nay.
Trong linh mục của Nhạc Vũ, tu vi của Song Liên đạo nhân đã tới Đại La, toàn thân ẩn hiện quang trạch tử kim. Điều này cũng là trong dự liệu của hắn, nếu không đăng nhập Đại La, chính thức thành tựu trường sinh bất tử thì sao tụ đủ linh lực để sinh hạ liên tử tiên thiên dị bảo như vậy.
Hai nữ này cũng đồn dạng mượn việc hoài thai liên tử, được thiên địa hộ giá mà trùng kích Đại La Kim Tiên. Nếu không phải như vậy có thể tăng lên lực lượng, áng chừng không ai chịu hao phí nguyên lực bản thân, thậm chí nguy cơ thân vẫn để sinh hạ.
Vào trăm năm trước, hắn đã nhìn qua một lần tình hình của Song Liên đạo nhân, chỉ là khi đó tình trạng liên tử vẫn bình thường, không thấy bao nhiêu dị trạng, đối với thân ngoại hóa thân của hắn tuy có chút lợi ích nhưng cũng không quá trân quý nên không để ý.
Lúc này rõ ràng có thể thấy được trong nụ hoa đã sinh ra hai thai nhi, tử khí bao hàm.
Từng liên thai vốn đều có mười hai liên tử nhưng lúc này lại bị thai nhi đè ép hấp thụ toàn bộ sinh khí.
Nhạc Vũ khẽ nheo mắt, cười nhạt một tiếng, cũng không biết bản thân lúc này là thụ thiên đạo quan tâm hay bị thiên địa khống chế, nếu có thể cướp lấy hai liên thai này thì hai hóa thân lập tức sẽ có năm thành chiến lực của bản thể, chỉ là việc nuốt lời như vậy bản thân sao có thể làm được.
Đứng lặng trên không trung chờ chừng hai khắc thì hai đạo quang hoa một xanh một hồng lần lượt hạ xuống bên cạnh, chính là Lục Áp và Mạnh Chương, người trước vừa hạ xuống thì mặt hiện dị sắc:
- Hay cho một đôi thiên địa linh thai, lại không kém quả nhân sâm lẫn Hoàng trung lý.
Tuy kinh dị nhưng Lục Áp cũng không nhiều hứng thú, tam thi hóa thân của hắn càng đã tới Thái Thượng đỉnh phong, nên liên thai cũng không có quá nhiều tác dụng.
Ngược lại Mạnh Chương bên cạnh nhíu mày nói:
- Bệ Hạ không giống với chúng ta, liên thai này với thân ngoại hóa thân đến tột cùng vẫn có ích. Ta từng nghe nói Bệ Hạ có một đôi tịnh đế liên, nếu như thêm liên thai này nhất định có ích lợi không nhỏ.
Thấy ý cười của Nhạc Vũ, Mạnh Chương liền đã biết kết quả, không khỏi thở dài nói:
- Thế nhân chỉ biết Bệ Hạ, dùng danh tiếng Huyết Lục Thiên quân lưu truyền hậu thế, làm việc xưa nay tàn nhẫn, không kị giết chóc nhưng trong mắt chúng ta tính tình bệ hạ đôi khi quá mức nhân hậu. Muốn thành tựu nghiệp lớn, vốn không nên cố kỵ quá nhiều! Hai Đại La Kim Tiên này vô thân vô cố với Bệ Hạ, cũng không có bao nhiêu nhân quả. Mặc dù cưỡng đoạt thì có thể thế nào? Hứa hẹn lúc trước của bệ hạ cũng là theo liên tử bên trong, lấy một phần thì Song Liên sao có thể như hôm nay? Kỳ thật cũng coi như không phải là bội ước.
Lục Áp nghe vậy tuy không nói lời nào, nhưng cũng tràn đầy đồng cảm.
- Không cần nhiều lời! Ta dùng tín lập sự, lại há chịu thất tín với người?
Nhạc Vũ phất tay, thấy Mạnh Chương thần quân vẫn muốn lên tiếng thì ánh mắt không khỏi ngưng tụ, khẽ cau mày. Mạnh Chương thấy thế lập tức im bặt
Lần này ngược lại đến phiên Nhạc Vũ giật mình, sau một khắc lại cảm thấy quái dị, vừa rồi cũng không có ý trách cứ nhưng phảng phất Mạnh Chương chấn kinh không nhỏ.
Chỉ là mấy chục năm bế quan, thân trèo lên Thái Thượng chi cảnh mà thôi, không ngờ uy thế tới vậy, lúc này ngay cả Thái Thượng đỉnh phong như Mạnh Chương cũng kính sợ.
Nhìn lại hướng Lục Áp thấy thần thái cũng bớt đi mấy phần hàm súc mà nhiều hơn mấy phần cung kính, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi chớp lên dị mang. Bất quá lúc này hắn cũng vô tâm đi hỏi mà lắc đầu cười nói:
- Không đoạt này liên thai cũng không phải trẫm sinh lòng trắc ẩn mà thứ nhất là không muốn bội tín, thứ hai tình cảnh như vậy cũng chỉ riêng ta có ích mà thôi.
Trong miệng giải thích nhưng hắn lại thầm giễu, nếu cướp lấy hai liên thai mà có thể thành công chứng thánh, bảo vệ người nhà thì chưa chắc đã có nhân tâm như vậy.
Mạnh Chương cùng Lục Áp lại cùng kinh ngạc, không hiểu liên tử dị biến thì trừ phi đoạt thai dễ dàng còn không người ngoài có thể thủ lợi?
Nhạc Vũ cũng không giải thích, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo nhìn về phía xa xa.
- Đã biết trẫm ở đây sao còn không cút đi!
Lôi Âm mênh mông cuồn cuộn, trong một sát na đã ảnh hưởng đến phạm vi ức vạn dặm khiến vô số yêu tu chung quanh Thương Mộc sơn trắng bệch, tiếp đó vô số quang hoa phi độn về xa.
Mạnh Chương Lục Áp không khỏi là một hồi hai mặt nhìn nhau, tiếng quát vừa rồi của Nhạc Vũ hàm ẩn chân lực, thủ đoạn cũng không thấy thần kỳ thế nào nhưng rất nhiều yêu tu, vô luận là từ Thái Ất Chân Tiên hay Kim Tiên chuẩn thánh đều bị thương.
Thủ đoạn như vậy rõ ràng khống chế chân lực, chưởng ác thiên đạo đã vượt qua hai người hắn. Tiếp đó Nhạc Vũ lại nhìn về một bên khác, thần niệm cảm ứng được một huyết sắc văn trùng (con muỗi) đang yên lặng lẻn vào Thương Mộc sơn.
Cười lạnh, Nhạc Vũ chỉ phất tay một cái xuất ra một đạo chân lực mạnh mẽ trói lại, đang muốn nghiền nát lại nghe văn trùng biến thành hình người cầu khẩn:
- Kính xin Bệ Hạ lưu tình! Trời sinh linh vật, thế nhân đều cầu mong. Chúng ta đến đây cũng chỉ là thiên tính, cũng không quá phận. Bệ hạ tuy là thiên đế nhưng cũng không nên vô tội mà phạt.
Nhạc Vũ nhíu mày, vẻ ác lạnh trong mắt càng mãnh liệt, đang muốn động thủ thì trong lòng khẽ động, nhìn về chiếc vòi của bản thể huyết văn đạo nhân, thoáng suy ngẫm liền đánh ra một đạo quang hoa phong ấn.
Hắn cũng không dám thu vào trong Diễn Thiên Châu, với thần thông trời sinh của người này có thể hấp nạp bất cứ cái gì, cuối cùng dứt khoát ném vào hương tích thế giới.