Thấy Nông Dịch Sơn nói xong, liền giống như nhập định, nhắm mắt ngồi yên.
Ánh mắt Nhạc Vũ co rụt lại, chỉ cười một tiếng, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Nông Dịch Sơn nói có chỗ cần dùng tới hắn, Nhạc Vũ đoán chừng có lẽ chưởng giáo sư tổ rốt cục đã đánh chủ ý nào đó. Tuy không muốn quá lộ mặt trước người ngoài, nhưng nếu vì chuyện của tông môn, hắn là đệ tử Quảng Lăng Tông, cũng nên nghĩa bất dung từ.
Chỉ một lát sau, mấy người Băng Nguyệt Tông đều đi tới trong điện. Ngoại trừ Ngôn Vô Cực, mấy người còn lại đều ở bên trong.
Tổng cộng sáu người, bốn Nguyên Anh tu sĩ. Hư Nhược Nguyệt đi hàng thứ sáu, ngoài ra còn một nữ tử thoạt nhìn lớn hơn Hư Nhược Nguyệt chút ít, nhưng đã có tu vi Kim Đan. Vẻ mặt lãnh ngạo, diện mạo xinh đẹp, chỉ kém hơn Hư Nhược Nguyệt một bậc mà thôi.
Mấy người trông thấy Nhạc Vũ cũng ở trong điện, chợt ngẩn ra. Vẻ mặt đều mang theo vài phần khó xem, vừa bí mật mang theo vài phần tò mò.
Trong chốc lát Ngôn Vô Cực đã kịp phản ứng, hướng Nông Dịch Sơn mỉm cười hành lễ, tiếp theo lại cười nhìn Nhạc Vũ:
Chúc mừng Nhạc trưởng lão, tu vi tiến nhanh. Nghĩ đến lần này đi về phía nam, tất có đại kỳ ngộ!
Nhạc Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như hoàn lễ. Sau đó cũng không để ý tới ánh mắt Ngôn Vô Cực lóe lên vẻ tức giận. Quay đầu cẩn thận quan sát Hư Nhược Nguyệt. Hắn biết mấy vị Nguyên Anh tu sĩ ở đối diện giờ phút này đang cho là hắn xấc láo, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng muốn để ý tới. Mấy người này không phải là trưởng bối của hắn, quan hệ giữa Nguyên Anh tu sĩ, càng không có đạo lý tùy tiện cúi đầu. Với lập trường của hắn mà nói, lại càng không cần quản tới ý nghĩ của bọn họ.
Chỉ có nữ tử từng xuất thủ ám sát hắn, bị hắn đuổi giết tới hóa thành bụi phấn mới làm cho hắn có chút để ý.
Chỉ mới hơn năm năm, nữ tử này đã đem một thân tu vi luyện tới Kim Đan kỳ cảnh giới.
Chẳng qua thoạt nhìn tuổi tác trẻ hơn lần đầu tiên gặp mặt chút ít. Cũng không biết nữ tử này tu luyện loại công pháp bậc nào, gặp được kỳ ngộ như vậy, ở dưới tuyệt cảnh cũng lưu lại một đường sinh cơ.
Về phần một nữ tử khác, tuy tu vi xem như không tệ, cảnh giới trên Hư Nhược Nguyệt, đạt tới Kim Đan hậu kỳ. Chẳng qua nhìn tuổi tác chân thật của nàng, chỉ sợ cũng phải cả trăm tuổi. Tư chất chỉ kém hơn Lý Vô Đạo một chút, nhưng so sánh với Hư Nhược Nguyệt lại không có gì làm cho hắn đáng giá chú ý tới.
Ngay khi hắn đánh giá Hư Nhược Nguyệt, hai nữ tử đối diện cũng đang quan sát hắn.
Hư Nhược Nguyệt ở lúc ban đầu chiến ý dạt dào, trong mắt còn mang theo cảm xúc phức tạp cực kỳ. Đến cuối cùng chuyển thành ngạc nhiên, có chút không giải thích được, nhìn Tỏa Long Cô trên búi tóc Nhạc Vũ, sau đó nét mặt càng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Trong mắt nữ tử còn lại hiện lên vẻ hàn ý càng lúc càng nùng.
Ngươi chính là Nhạc Vũ! Thật sự rất vô lễ. Chẳng lẽ đệ tử Quảng Lăng Tông cũng giống như ngươi vậy, không biết có vài người?
Nghe giọng nói mang theo vẻ khiêu khích, Nhạc Vũ hí mắt quét nhìn qua. Xác định bên trong Băng Nguyệt Tông không có người nào có ý tứ ngăn cản nàng này, trong lòng hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Nội tình của Băng Nguyệt Tông thật dầy, đúng là làm người khác giật mình. Ngoài ra hắn cũng không hề có chút cảm xúc nào khác. Chỉ nhếch môi cười, không chút nào để ý thu hồi ánh mắt. Nàng kia thấy thế, ánh mắt nhất thời càng băng giá, nhưng không tiếp tục nói tiếp.
Ngôn Vô Cực cũng làm ra vẻ rộng lượng, không so đo với Nhạc Vũ. Trực tiếp nhìn Nông Dịch Sơn mở miệng nói:
Nông chân nhân, lần này Vô Cực phụng mệnh lệnh chưởng giáo hỏi thăm quý tông, chưa đầy bốn năm, lại mở rộng sơn môn đại tuyển, là có ý gì?
Nông Dịch Sơn còn quá đáng hơn cả Nhạc Vũ, vẫn nhắm mắt, vẻ mặt lãnh đạm, lúc này mới mở ra, nói:
Tông ta khai sơn đại tuyển, tất nhiên là vì tuyển chọn đệ tử, có gì không ổn?
Hô hấp của Ngôn Vô Cực chợt cứng lại, đè nén cơn giận:
Nhưng trăm năm trước, chư tông đều có hiệp nghị, phải cùng năm khai sơn đại tuyển. Đã ước định tốt phạm vi chiêu thu đệ tử các tông. Vì sao Quảng Lăng đột nhiên muốn vi phạm, ở bắc phương Bắc Hoang chiêu thu đệ tử? Mặc dù có muốn chọn lựa đệ tử, cũng cần báo cho Băng Nguyệt Tông một tiếng. Đây là đạo đối đãi đồng minh của Quảng Lăng Tông sao?
Đồng minh? Ha ha, từ sau trận đánh Hạ Cơ sơn, hai tông chúng ta đã trở thành kẻ địch không phải bằng hữu! Hiệp nghị mấy trăm năm, ta và ngươi đều biết là chuyện gì xảy ra. Điều ước bất đắc dĩ, không tuân cũng được!
Người nói chuyện không phải là Nông Dịch Sơn mà truyền từ ngoài điện. Theo tiếng nói, Cung Trí chắp tay lững thững bước vào trong điện, hướng Nhạc Vũ mỉm cười, lại đứng sang bên trái. Mà ở phía sau hắn, Mạc Quân, Nghiêm Chân, Phong Vân, Vu Duy cùng Dục Dao cũng đều đi vào, toàn bộ đều là Nguyên Anh tu sĩ.
Ngay cả Tân thị huynh đệ cũng ở bên trong. Còn có Lý Vô Đạo cùng Diệp Tri Thu đi theo cuối cùng. Bên trong nhóm người, ngoại trừ Xương Băng Hồng không có mặt, toàn bộ mười vị Nguyên Anh đều hội tụ. Khiến cho bên trong Quan Vân Điện, từng đợt linh lực chấn động bức bách thật lâu không tan.
Vừa nhìn thấy mấy người Cung Trí, vẻ mặt Ngôn Vô Cực chợt ngưng đọng lại, chỉ cảm thấy những nhân vật tiền bối của Quảng Lăng Tông không hề có chút dáng vẻ suy yếu già nua. Hắn sớm biết những người này đã uống Diên Thọ Đan, chẳng qua khí huyết vẫn đầy đủ như vậy, mơ hồ như có xu thế mặt trời ban trưa, thật làm cho hắn cảm thấy chấn động.
Vừa nhìn thấy Diệp Tri Thu, hai nắm tay hắn không khỏi khẩn trương, tựa hồ như hiểu ra điều gì, lại như vừa nghĩ tới chuyện gì.
Mà giờ khắc này, trong mắt Nhạc Vũ mang theo vẻ suy tư sâu xa, nhìn về hai huynh đệ Tân thị.
Nguyên Anh tu sĩ lợi dụng luân hồi chuyển thế như vậy, chỉ cần hoàn toàn thừa kế toàn bộ di lực kiếp trước, thức tỉnh túc tuệ, như vậy chuyện thành tựu Nguyên Anh đã là thuận lý thành chương.
Đoan Mộc Hàn dùng mười mấy năm thời gian tích lũy mới có thể trong vòng một hai năm tương lai đột phá Nguyên Anh cảnh giới. Hai người này vì sao có thể đạt tới sớm hơn cũng đã kết anh, chẳng lẽ còn có hậu chiêu gì mà hắn không hay biết?
Trong lòng hắn âm thầm ngạc nhiên, mà Ngôn Vô Cực lại ôm quyền nói:
Quảng Lăng Tông đã nhận định tông ta là địch, tông ta cũng không dám mặt dày tự xưng đồng minh. Bất quá kính xin Nông chân nhân, lần này khai sơn cũng phải có giới hạn…
Nhạc Vũ lấy lại tinh thần, âm thầm cười một tiếng. Hắn đã biết được vì sao lần này người đến dưới chân núi lại nhiều tới như vậy. Lần này phạm vi chiêu thu đệ tử, đã lan khắp toàn cảnh Bắc Hoang, cố nhiên là một trong những nguyên nhân.
Mấy năm nay thanh thế Quảng Lăng Tông càng ngày càng thịnh. Băng Nguyệt Tông cùng chư tông Bắc Hoang chỉ có thể cố thủ, cũng là nguyên nhân bên trong. Những thế gia địa phương, phần lớn đều là hạng người gió đầu tường, đem đệ tử đưa tới đây, sợ là hơn phân nửa vì xem trọng Quảng Lăng.
Mà Ngôn Vô Cực nói giới hạn bên sông, chính là nơi phân giới của nam bắc Bắc Hoang.
Nông Dịch Sơn vẫn không mở miệng, Cung Trí lại khẽ cau mày nói:
Ta biết quý tông bởi vì công pháp tu hành, bao năm qua chiêu thu phần lớn là nữ đệ tử. Lần này tông ta cũng không hề chiêu thu nữ tử ở phía bắc sông. Chẳng lẽ điều này cũng chọc tới Băng Nguyệt Tông các ngươi sao?
Mí mắt Ngôn Vô Cực khẽ giật lên:
Mặc dù tông ta không thu, cũng sẽ không tiện nghi người khác.
Cung Trí nghe vậy ngẩn ra, chợt cười ha hả:
Quảng Lăng Tông lần này nhất định phải thu, ngươi có thể làm khó dễ sao?
Vừa nói chuyện, trong tay áo hắn bắn ra một thanh phi kiếm, bay múa bên cạnh.
Nhạc Vũ đưa mắt nhìn, nhận ra lưỡi kiếm này là một trong những thanh tiên khí hắn đoạt được bên trong thần mộ trước đó. Hôm nay mặc dù rơi xuống nhị phẩm, nhưng vẫn uy thế kinh người. Làm người ta phải nhìn chăm chú, nhìn hồn lực phản ứng, hiển nhiên đã bị người dùng phương pháp ký thác nguyên thần tế luyện qua.
Thì ra Cung thái sư thúc tổ đã đạt tới Nguyên Anh Phân Thần cảnh giới.
Nhạc Vũ không hề có chút ngoài ý muốn, Cung Trí đã tích lũy suốt mấy trăm năm, bản thân đã đạt tới mức Nguyên Anh Xuất Khiếu đỉnh phong, có được Vu Thần máu huyết tương trợ, xông vào Phân Thần cảnh chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Chẳng qua chỉ đáng tiếc lần này bên trong thần mộ lấy được thật nhiều pháp bảo huyền binh nhị phẩm tam phẩm, nhưng lại không có được nhất phẩm. Dùng ký thác nguyên thần còn hơi kém một chút. Cũng may thanh kiếm này còn có thể tiếp tục chữa trị, tiềm lực còn cao hơn Tử Cầu kiếm của Nông Dịch Sơn.
Trong lòng Ngôn Vô Cực lạnh xuống, chỉ cảm thấy thực lực của Quảng Lăng Tông hẳn đã vượt ngoài dự liệu trước khi bọn họ đến đây. Dường như đã có xu thế siêu quần xuất chúng khắp Bắc Hoang!
Lần này hắn còn chưa kịp lên tiếng, một nữ tử đứng phía sau hắn đã cười lạnh nói:
Hay cho Quảng Lăng Tông, chẳng lẽ tính toán lấy thế đè người hay sao?
Như vậy Băng Nguyệt Tông các ngươi, bốn vị Nguyên Anh đến đây, lại là ý tứ gì?
Thanh âm uy nghiêm, vang dội trong điện. Người nói chuyện chính là Nông Dịch Sơn, giờ phút này nhẹ nhàng nâng đầu từ trên cao nhìn xuống bốn người. Sau đó cười một tiếng, chỉ chỉ Nhạc Vũ nói:
Như vậy đi, Băng Nguyệt Tông các ngươi, không cần e dè tu vi bối phận, chỉ cần có một người có thể đánh bại đệ tử này của ta, thậm chí có thể chống đỡ được hắn một khắc, chuyện các ngươi nói, ta đáp ứng là được.
Ngôn Vô Cực ngẩn ra, đầu tiên sắc mặt ửng hồng vì khuất nhục. Sau đó nhìn về phía Nhạc Vũ, chỉ thấy thiếu niên kia đang trầm mặc đứng đối diện, thần tình lạnh nhạt không hề có chút phản ứng, trống rỗng tới mức làm người ta có cảm giác nguy hiểm.
Khẽ do dự, Ngôn Vô Cực mở miệng nói:
Nhược Nguyệt, ngươi tới thử xem!
Hắn sớm biết thiếu niên này từ mấy năm trước đã có Nguyên Anh chiến lực. Giờ phút này tu vi tiến nhanh, thực lực càng thêm mạnh mẽ. Nhưng nếu chưa đột phá Nguyên Anh, như vậy còn chưa có bao nhiêu biến hóa.
Thật ra người đồng lứa trong bọn họ nếu xuất thủ cũng không phải là không thể. Chẳng qua nếu may mắn thắng, sẽ bị mất mặt. Hôm nay tu vi của Hư Nhược Nguyệt đã hồi phục, cộng thêm lần gặp gỡ trong Quy Khư Cung, giờ khắc này có thể chống đỡ được một khắc thời gian.
Chẳng qua sau một khắc, chỉ thấy sắc mặt Hư Nhược Nguyệt khẽ đọng lại, chợt lắc đầu nói:
Sư thúc, ta không phải đối thủ của hắn!
Sắc mặt Ngôn Vô Cực cứng đờ, sau đó trong nội tâm thất vọng mãnh liệt. Thầm nghĩ chẳng lẽ Hư Nhược Nguyệt còn chưa đột phá được tâm ma hay sao? Ngay cả dũng khí đánh một trận với Nhạc Vũ cũng không có.
Trong lòng hắn vừa suy nghĩ như thế, nữ tử đứng trước Hư Nhược Nguyệt liền bất mãn hừ lạnh một tiếng:
Người nhát gan, thật mất mặt xấu hổ!
Lời vừa rơi xuống, nàng ta đã không chút do dự đứng ra, nhìn Nhạc Vũ nói:
- Băng Nguyệt Tông Thượng Quan Minh Ngọc, muốn hướng Nhạc sư đệ lãnh giáo!