Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1004: Chương 1004: Kiếm giết Huyền Xà!




Chỉ trong khoảnh khắc mấy vạn yêu tu trên không trung bị những vũ ti xuyên thấu quét rơi gần phân nửa. Chỉ còn lại trên Ngọc Tiên cảnh đang khổ sở chống đỡ.

Huyền Vũ cự thú lại phát ra tiếng gầm vang điên cuồng như sấm rền, thanh chấn phạm vi trăm vạn dặm. Tiếp đó há miệng hấp mạnh, vô số khí huyết bị Thủy Vân kiếm xét nát liền bay vào trong miệng hắn.

Theo huyết khí tràn đầy rót vào bên trong thân thể, thân hình Huyền Vũ lại tăng vọt bành trướng lên ba mươi vạn trượng, mở ra chiếc miệng khổng lồ như bồn máu, hướng bầu trời mạnh mẽ táp tới!

Lại có mấy trăm Ngọc Tiên, thậm chí yêu tu cấp Thái Ất Chân Tiên đều bị một cỗ hấp lực nhiếp lấy, không cách nào động đậy, rơi vào trong miệng Huyền Vũ, chân rùa cực lớn đánh ra, từng đợt tiếng vang thanh thúy rền rĩ, sau đó không còn chút tiếng động.

Chỉ cần một tầng huyết quang lưu động ngoài lân giáp của Huyền Vũ, khiến phù văn trên mai rùa càng thêm huyền ảo phức tạp lại dầy trọng. Đuôi rắn vung lên, giao kích cùng cự tiên trên bầu trời đánh xuống, lần này không bị hỏng mất mà đem cự tiên hơn mười vạn trượng gắt gao cuốn lấy.

Giữa không trung vốn chỉ còn lại một ít Ngọc Tiên tu sĩ cùng Thái Ất Chân Tiên đang cố gắng chống cự.

Nhưng giờ phút này nhìn xem tình hình, đã biết bên phía Các Linh sơn không ổn chút nào, cơ hồ không chút do dự đều hóa độn quang điên cuồng bỏ chạy.

Nhạc Vũ cũng không để ý tới, sát ý trong mắt lạnh thấu xương, một tia khí tức thô bạo tràn lan khuếch tán, ngay cả Cự Linh cùng Cái Văn đang hộ vệ bên cạnh cũng cảm nhận được hàn ý băng sương.

Khi bước ra bước thứ tư, giẫm lên trên sườn núi, bão lũ đầy trời lại ầm ầm tăng vọt lên sáu mươi lăm vạn trượng, khoảng cách với đỉnh núi chỉ còn lại một bước!

Xa Linh bỗng dưng quát lớn một tiếng, thân thể cuộn chặt đem trọn đỉnh núi chặt chẽ cuốn lấy.

Hiện tại hắn đã không còn cách nào hoàn toàn nắm giữ Hắc Thủy Huyền Linh đại trận trong tay, trong miệng phun ra một ngụm hắc quang, một khắc sau liền có một viên đan hoàn cực đại như lưu tinh oanh kích xuống, những nơi đi qua thời không băng diệt, một cỗ ý niệm lẫm nhiên như muốn đồng quy vu tận xông thẳng xuống.

Thần sắc Cự Linh vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đồng tử Cái Văn co rút lại, nhìn chằm chằm ngân thương trong tay không làm được chút phản ứng, mà Huyền Vũ cự thú khổng lồ chỉ có thể hét lên điên cuồng trong lúc điểm hắc quang kia đã ập tới trước người Nhạc Vũ.

Nhưng ngay khi hai người một thú bàng hoàng kinh hãi, thủy thuẫn trước người Nhạc Vũ đã cấp tốc xoay tròn.

Từ lúc ban đầu còn chưa đủ trăm thước cuối cùng tăng lên phạm vi vạn trượng, thủy thuẫn khổng lồ tựa như lốc xoáy cực lớn cuốn động ngay trước người Nhạc Vũ.

Hắc sắc đan hoàn cực đại oanh kích xuống dưới không hề có chút kích động nào, một tia lực lượng chí nhu đem lực lượng hủy diệt trên hắc sắc đan hoàn tầng tầng hóa giải.

Nhạc Vũ không hề để ý tới, thả lỏng hai tay bị gãy sau lưng, ánh mắt dừng lại chốc lát trên hắc sắc đan hoàn, liền đi ra bước thứ năm!

Đồng dạng cũng là ẩn chứa vô tận ảo diệu đồng thời gợi ra vô số linh lực lưu, ngay lúc này liền dị biến.

Ngay sau đó linh trận trùy hình cực lớn trên không trung mạnh mẽ khuếch trương, một cỗ cự lực cuồn cuộn đem thân thể Xa Linh mạnh mẽ kích băng!

Lập tức khiến thủy linh lực trên đỉnh Các Linh sơn lập tức tăng vọt hơn mấy lần, ngay sườn núi cao sáu mươi lăm vạn trượng, lốc xoáy thật lớn cũng đồng thời bành trướng tăng lên tới mười vạn trượng, đem hắc sắc đan hoàn thật lớn nằm ở trung ương vây khốn chặt chẽ!

Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu đứng trên đỉnh núi gương mặt đã sớm không còn chút máu. Giờ phút này Nhạc Vũ đang ở gần trong gang tấc, băng sương sát ý đập thẳng vào mặt khiến bọn hắn giá lạnh tới tận xương tủy.

Đưa mắt liếc nhìn nhau, cơ hồ lập tức cả hai bỏ lại cự xà tế ra tiên bảo, hướng phía đông bắc điên cuồng bỏ chạy.

Cái Văn theo bản năng liền cầm ngân thương trong tay đâm ra, Nhạc Vũ đứng phía trước phất nhẹ tay áo, ý bảo hắn không cần truy kích.

Cái Văn thấy thế vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên, mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn buông ra binh khí trong tay.

Xa Linh căm tức quay lại đầu rắn nhìn theo phương hướng hai người kia bỏ chạy, phun ra một đoàn thủy khí.

Tiếp theo thân thể giãy dụa vọt lên dự định bôn đào.

Thân thể thật lớn vươn ra thủy dực thật lớn bay lên mười vạn trượng, Hắc Thủy Huyền Linh đại trận bên dưới liền dâng lên hàng ngàn bàn tay thủy quang đem Hắc Thủy Huyền Xà thật lớn chặt chẽ bắt lấy, sau đó mạnh mẽ từ trên không trung kéo xuống.

Xa Linh gào lên một tiếng phẫn nộ, thân hình vặn vẹo tránh né những bàn tay kia, hình như cũng biết chính mình hôm nay không còn cơ hội bỏ chạy, quay đầu nói:

- Uyên Minh! Giữa ta và ngươi không oán không cừu, cuộc chiến hôm nay chỉ vì hai nghiệp chướng kia dựng lên. Từ nay về sau hai ta không còn ân oán! Vì sao không dừng tay ngưng chiến? Xa Linh này dùng hồn lực đảm bảo tuyệt không ghi thù chuyện hôm nay!

Nhạc Vũ không nói lời nào, đi ra bước thứ bảy, cả Hắc Thủy Huyền Linh đại trận đã hoàn toàn thao tác trong tay hắn.

Vòng xoáy khổng lồ bên dưới trong cùng một thời gian đang cấp tốc co rút lại, vô số thủy quang hóa thành một đám phù triện thủy lam, tầng tầng trùng điệp, đem hắc sắc yêu đan hoàn toàn phong ấn bên trong.

Yêu đan hóa thành một tiểu cầu lơ lửng trước người Nhạc Vũ, đồng tử Xa Linh co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

Cự Linh Thần cũng cực kỳ hả giận, sờ sờ lên vết roi trên mặt. Sau đó hắn trực tiếp vọt tới huy búa nện lên trên đầu cự xà, hung hăng mắng:

- Đến lúc này mới biết cầu xin tha thứ! Lúc trước ngươi không phải thật hung hăng càn quấy? Đánh lão tử thì thôi, còn muốn trảm đầu người của bệ hạ?

Hắn hung hăng đập lên đầu cự xà vài cái, vẫn chưa chịu bỏ qua, còn lấy ra hơn mười hồng sắc quang điểm ném tới, thật không biết là loại thần lôi nào tạc nổ đầu cự xà huyết nhục mơ hồ, sau đó cười vang vô cùng khoái ý.

Xa Linh nổi giận muốn phát điên, hận không thể lập tức nuốt chừng cự hán trước mặt. Nhưng Thủy Vân kiếm còn đang đăm đăm chực sẵn, một cỗ kiếm ý sắc bén thẳng bách thần hồn, làm hắn không dám vọng động chút nào.

Cuối cùng hắn cố gắng dằn nén phẫn nộ, đem đầu rắn phủ phục xuống trước mặt Nhạc Vũ:

- Trước đây Xa Linh ta mắt kém, không nhìn ra được thần uy của đại đế! Vì thế thốt lời nói bậy, thật đáng tội chết! Xin bệ hạ hãy tha thứ tội vô tri, ngày sau Các Linh sơn nhất định nghe theo mệnh lệnh của đại đế làm bất cứ chuyện gì, nếu như có mệnh lệnh, tuyệt không dám trái lời!

- Lời này của ngươi có hỏi qua ý của Phục Hải đại thánh?

Ánh mắt Nhạc Vũ xuyên thấu qua bức rèm che, lạnh lùng nhìn xuống dưới, thấy vẻ mặt giật mình của Xa Linh, khóe môi hừ lạnh:

- Đây là Yêu hoàng phương bắc đó sao? Hắc Thủy Huyền Xà từng tung hoành Bắc Minh Bắc Hải?

Thủy Vân kiếm phiêu phù giữa không trung đột nhiên bắn ra một tia lam quang xuyên thẳng xương sọ đầu rắn.

Mấy vạn đại đạo ẩn chứa bên trong cộng thêm mười lăm loại pháp tắc gia trì, không chút ngăn trở xuyên thấu qua xương sọ huyền xà.

Mang theo máu tươi lẫn dịch não, Thủy Vân kiếm lại kích bắn ra mấy đạo quang mang, bên trong phương bắc Huyền Vũ quần tinh rõ ràng lắng xuống một đạo tinh quang, xuyên thấu qua thân hình cự xà, ý niệm mạnh mẽ hùng hồn trực tiếp càn quét lướt qua.

Nhạc Vũ cũng không dám chạm vào, chỉ lờ mờ cảm giác hồn thức trí nhớ của cự xà đã bị ý niệm mạnh mẽ của Huyền Vũ trực tiếp càn quét phá hủy, ngay tiếp theo sau kể cả mệnh hồn lạc ấn đã biến thành ảm đạm.

Huyền Vũ chợt cười to, leo trèo đi thẳng lên đỉnh núi. Sau đó hai cự trảo chụp lấy xác rắn há miệng nhai răng rắc, lập tức chung quanh chỉ còn lại tiếng vang điếc tai két băng âm sâm.

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, thao tác Hắc Thủy Huyền Linh đại trận dưới chân đem thần hồn Hắc Thủy Huyền Xà bảo vệ chặt chẽ, tiếp đó hồn niệm dẫn dắt thao tác Thủy Vân kiếm xuyên vào trong bụng cự xà, không bao lâu một đoàn huyết quang bao bọc túi mật khổng lồ màu xanh từ trong bị cuốn ra.

Nhìn thấy vật này, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi hiện lên một tia dị sắc. Túi mật kia đều là tinh hoa thủy hệ, nếu có thể đem đi luyện đan, cấp bậc dưới Thái Ất Chân Tiên dễ dàng đột phá hai người cùng cấp bậc. Đáng tiếc hắn tu luyện ngũ hành đại đạo, lấy vật này cũng chỉ vô dụng.

Tiện tay thu hồi vào trong tu di không gian, đến phiên thần hồn cự xà tuy đã bị Huyền Vũ hủy diệt thần hồn trí nhớ nhưng vẫn còn không ngừng giãy dụa.

Nhạc Vũ thấy thế khóe môi nhếch lên:

- Nếu không giết ngươi ta làm sao kinh sợ được bắc phương chư yêu? Còn có gần triệu tín đồ trong phạm vi ức dặm này?

Hắn trực tiếp dùng tinh huyết bản thân khắc họa mấy tấm phù triện rồi đem phong ấn hoàn toàn, ném vào bên trong tu di không gian.

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn cự xà, lệ mang lóe lên trong mắt, lại có thêm vài đoàn huyết dịch hút nhiếp tới trước người hắn.

Huyền Vũ có chút không tình nguyện gầm nhẹ một tiếng, sau đó mới tiếp tục cắn nuốt xà thi khổng lồ.

Nhạc Vũ bay lên không, xa xa nhìn về hướng đông bắc, phương hướng Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu đã bỏ chạy.

Chỉ thấy phương hướng hai đạo độn quang bỏ chạy đồng dạng cũng có một cỗ yêu khí mênh mông cuồn cuộn xông thẳng lên trời.

Trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, Nhạc Vũ quay đầu nhìn Cự Linh Thần hỏi:

- Ngoài một ức hai ngàn vạn dặm hướng đông bắc là chỗ nào?

Cự Linh Thần gãi gãi đầu, vẻ mặt lúng túng nói:

- Ta còn chưa từng đi qua nơi xa như vậy, chỉ nghe nói bên kia có một vị Yêu hoàng Thanh Không còn cường đại hơn cả Xa Linh…

Nội tâm Cái Văn nhấc lên trận phong ba ngập trời, bức lui Yêu thánh Vân Nghê đã làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, mà dùng nước trầm Các Linh sơn chỉ trong vài bước đi, chém giết Xa Linh dễ dàng càng làm cho hắn chấn kinh bàng hoàng.

Mà giờ khắc này lại nghe trong ý tứ lời nói của hắn vị đại đế trước mặt dường như còn chưa chịu bỏ qua, chẳng lẽ hắn hoàn toàn không hề sợ hãi bị Yêu thánh trả thù?

Tâm niệm chợt động, Cái Văn cắn răng tiến lên một bước nói:

- Ngoài một ức hai ngàn vạn dặm chính là Thượng Vân sơn, là lãnh địa của Thanh Không yêu hoàng Dịch Thanh, có giao tình không cạn với Nguyên Hổ và Lang Hiểu, nơi đó có hơn mấy chục tiểu quốc, đều do hai người này nhường ra cho hắn!

Ánh mắt Nhạc Vũ híp lại, lạnh lùng cười, bay lên không nói:

- Huyền Vũ đạo huynh, có thể đi rồi!

Huyền Vũ chỉ ăn được một nửa, nghe vậy tiếc nuối nhìn thi xà, sau đó cũng không để ý tới vẻ sợ hãi của Cự Linh Thần cùng Cái Văn, há mồm nuốt vào một khối thịt rắn lớn, sau đó mạnh mẽ hấp vào toàn bộ máu huyết, không chút do dự bay lên cao.

Chỉ trong chốc lát này, trong lòng Nhạc Vũ đột nhiên có điều cảm giác, chỉ cảm thấy ấn tỳ bên trong tay áo mình đã tiếp tục nảy sinh dị biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.