Trong điện như có một đạo cầu vồng lam sắc vụt qua, kiếm quang thủy sắc đến nửa đường hóa thành trăm ngàn sợi va chạm dữ dội với kiếm khí canh kim rồi lại sinh ra một luồng nhu lực khai mở sang bên.
Một tia kiếm khí thủy sắc càng như thủy ngân chỗ nào cũng có thể lọt qua xông vào làm tan rã kiếm khí canh kim. Điểm bạch quang cơ hồ gần chạm vào Nhạc Vũ liền triệt để sụp đổ nhạt nhòa.
Cực Linh giật mình, dường như chấn kinh vì ngự kiếm thuật tinh diệu cực điểm của Nhạc Vũ rồi cười lạnh, linh lực kim hệ càng bạo phát mênh mông.
Không ít ngọc tiên tu sĩ lộ vẻ nhẹ nhõm, nhìn ra kiếm thuật Uyên Minh tinh diệu nhưng tu vi pháp lực rốt cuộc còn kém Cực Linh không chỉ một bậc, cho dù có thể miễn cưỡng chống cự nhưng bại cục đã định.
Một số người thậm chí còn cười ra mặt.
Đến cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh! Cũng đã ẩn nhẫn gần vạn năm nhưng lại không nhịn được mấy trăm năm cuối cùng, thất bại trong gang tấc.
- Tông môn muốn dựa vào Thủy Vân Kiếm của hắn để hưng vân bố vũ, côn án mười năm trước chưa hẳn có thể triệt để lật bàn. Lại nhất định đại tổn thể diện! Hừ! Ta xem hắn còn có lực lượng gì mà dám kiêu căng trước mặt chúng ta như thế? Còn có tăng thêm hình phạt cũng là tránh không khỏi!
Tiếng cười lạnh vừa vang lên một khắc thì thần sắc tất cả bao gồm Cực Linh đều trở nên ngưng trọng.
Trên đỉnh đầu Nhạc Vũ bay lên 16 viên ngọc châu thủy lam sắc, vừa khéo hình thành một linh trận.
Trong một sát na, khí tức Nhạc Vũ bạo tăng mấy lần! Thủy linh lực vô tận từ sâu trong bản nguyên không ngừng gia trì trên người hắn.
Sau lưng Nhạc Vũ càng có thêm một chân hình Huyền Quy khổng lồ.
Trong đại điện, thần sắc của những tu sĩ thủy hệ trở nên quái dị nhất! Bọn họ cảm giác rõ ràng tất cả liên hệ bản thân với thủy linh lực trong thiên địa đều bị cắt đứt!
Ngoại trừ pháp lực bản thân thì không thể nhờ được chút nào ngoại lực!
Thậm chí ngay cả Thủy Vân Kiếm có thể mượn lực đại trận hộ sơn cũng như tỏ vẻ thần phục.
Nhạc Vũ lúc này như đã hóa thân thành Huyền Vũ, là quân vương thủy giới!
Toàn bộ linh tử và thủy khí trong vòng trăm vạn dặm đều nằm trong tay hắn.
Cực Linh khẽ biến sắc, tiếp theo chuyển thành vô cùng ngưng trọng, ẩn hàm kiêng kị, đến cuối cùng lại là tái nhợt.
Nhạc Vũ tay kết kiếm ấn vung lên khiến những thủy khí vừa bị cưỡng ép kích tán lần nữa tụ hợp, phản ứng linh lực cũng tăng gấp mấy lần, vô số khí đông tràn ngập quanh người Nhạc Vũ.
Sau một khắc, một đạo kiếm khí băng lam từ Sương Thạch kiếm ầm ầm kích hạ.
Hai trăm chín mươi chín lực chân long bay múa, trên thân kiếm cũng đồng dạng hiển hiện hình Huyền Vũ mạnh mẽ gào thét.
Cực Linh phản ứng cực nhanh, lại tế lên kiếm khí canh kim nghênh đón nhưng lần này kiếm khí của hắn mềm như giấy bị cưỡng ép bạt ra.
Kiếm mang Sương Thạch kiếm ngưng kết thành băng kiếm vạn trượng, tựa như chính bản thân Sương Thạch kiếm chém thẳng xuống!
Nếu nói lúc trước Cực Linh còn ôm vài phần hi vọng thì lúc này trong mắt đã tựa như tro tàn.
Chỉ là đến cuối cùng hắn cắn răng tế lên mấy tấm thuẫn bài cổ đồng quán chú pháp lực vô lượng để chống đỡ.
- Ầm!
Trong Thủy Vân điện lại vang lên thanh âm chấn động cả chư phong. Vô số hàn lực cương phong tán ra bốn hướng, phàm những ngọc tiên có lực lượng dưới 50 long đều bị bắn ra một góc, tế lên tiên bảo chống cự.
Dưới chân Cực Linh truyền ra tiếng rạn vỡ răng rắc, vô số khe nứt giống như mạng nhện lan tràn khuếch trương. Nền đá có độ cứng không thấp hơn lục phẩm tiên binh đang vỡ vụn ra dưới áp lực!
Mấy tấm thuẫn bài cổ đồng cũng có nguy cơ vỡ vụn, trước lúc chúng triệt để giải khai thì Cực Linh phun ra một ngụm tinh huyết lên trên mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Từ dưới bệ đá lai vang lên giọng lạnh lẽo của Nhạc Vũ.
- Cực Linh sư bá đã ưa thích lấy thế đè người như vậy thì xin thứ cho Uyên Minh vô lễ cũng sẽ cho sư bá nếm thử tư vi bị người lấy thế ức hiếp!
Giọng điệu hắn tuy cực kỳ bình thản nhưng hàn ý thấu xương.
Vừa dứt lời thì Sương Thạch kiếm đã lại vù vù chấn động, chân hình Huyền Quy càng thêm linh động. Hai trăm chín mươi chín chân long đang gào thét trên thân kiếm cũng đột phá thêm 50 đầu thủy sắc lam long.
Cự lực trực tiếp ấn thân hình Cực Linh trầm xuống nửa quỳ tại mặt đất, những khe nứt trong nháy mắt cũng khuếch trương tới ngàn trượng! Vô số đá vụn bắn tung tứ phía!
Mọi người trong Thủy Vân điện đều như chết sững, thần sắc mờ mịt lộ vẻ không dám tin.
Có hơn mười vị tu sĩ có niên kỷ tu hành lâu năm định mở miệng khuyên giải nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ nhìn vào Nhạc Vũ, biết hắn muốn mượn Cực Linh để lập uy.
Giao phong kiếm đầu tiên đã triển hiện ngự kiếm thuật vượt xa Cực Linh, kiếm thứ hai không hề hoa xảo, trực tiếp dùng lực để thắng, phá vỡ chỗ dựa lớn nhất của Cực Linh, công khai biểu thị cho mọi người thấy chiến lực cường hoành.
Tất cả mọi người cơ hồ đều không tin vào mắt, một số lúc trước không nhịn được hả hê đều mặt xám như tro.
Trước lúc hai người động thủ, trên dưới Thủy Vân tông đều không thể tưởng tượng đệ tam nhân của tông môn không chịu nổi một kích của Nhạc Vũ!
Nhạc Vũ lại giống như không thấy, vẫn bình thản nói:
- Sư bá, ta nói trong nhất mạch tuy chữ hiếu là nặng nhất. Bất quá thân là trưởng bối, muốn được đệ tử thật sự tôn sùng thì bản thân phải có phẩm hạnh đoan phương g nhân ái. Mọi người đều biết Cực Mộc là người thế nào, ở đâu ra bộ dạng như sư bá? Sư bá vì sao nhất định phải làm khó ta?
Thất khiếu ngũ quan của Cực Linh đều trào máu. Bất quá tính tình người này cực kỳ háo thắng nên nhất quyết không mở miệng chịu thua, nghe vậy càng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tựa như lưỡi đao đâm thẳng vào Nhạc Vũ. Thần sắc trong mắt biểu hiện chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi thanh niên trước mắt.
Nhạc Vũ chỉ liếc qua đã biết Cực Linh chỉ coi trọng thể diện mà không phải là đạo nghĩa tông môn. Về phần lời của mình càng nghe không vào, bất giác cười nhẹ, trong lồng ngực bốc lên một ý niệm hung lệ vào tới thần hồn.
Hắn không hề để ý, quay sang hỏi mọi người:
- Chuyện Cực Mộc mười năm trước, Hình Luật điện đã có phán định trục xuất toàn bộ Liên Thiên Phong. Hôm nay Cực Linh không phục, không biết chư vị nghĩ như thế nào? Chắc cũng cho rằng phán quyết của Hình Luật điện năm đó không thoả đáng sao?
Toàn bộ trong điện lặng ngắt, sau một nhịp hô hấp thì có người cười mở miệng nói:
- Cực Mộc năm đó ý đồ khó lường, sư điệt bị ép ra tay đánh chết nghiệp chướng này. Chính chúng ta tận mắt nhìn thấy, sao còn suy nghĩ gì khác.
- Đúng vậy! Cực Mộc trước đám đông dám sử dụng Ất Mộc Thần Lôi, thiếu chút nữa khiến mấy chục Thiên Tiên vẫn lạc. Thực là nên chết!
Thanh âm phụ họa liên tiếp vang lên, phần lớn đều tỏ vẻ căm phẫn, cho dù lúc này trong lòng bất mãn thì đều không dám mở miệng.
Nhạc Vũ nhịn không được cười lên, sau một lát đợi mọi người im lặng mới nói với Cực Linh:
- Nói như vậy là hôm nay Cực Linh sư bá cố tình gây sự? Muốn mượn chuyện vô căn cứ để làm khó tiểu bối? Đệ tử không biết chuyện này theo giới luật tông môn nên xử thế nào?
Cực Linh càng thêm phẫn nộ, bỗng dưng gào lên một tiếng rồi nỗ lực đẩy tấm thuẫn bài cổ đồng đẩy cự kiếm băng lam ra.
Nhạc Vũ thấy vậy hơi lắc đầu, nghị lực như vậy nếu dùng để kháng địch thì còn gì tốt hơn. Hết lần này tới lần khác lại vì một kẻ bại hoại trong tông môn mà đối chọi với hắn. Cũng không biết là do bị người nào châm ngòi.
Trong lòng hắn càng cảm thán, phong khí Thủy Vân tông đi xuống nào phải ngày một ngày hai. Tử Vân đạo nhân tuy nói muốn hắn tương trợ nhưng với tình hình này hắn cũng chỉ có thể giúp được nhất thời. Sau khi hắn rời đi chỉ sợ tối đa cũng chỉ duy trì được mấy trăm năm.
Nhạc Vũ mím miệng, 16 viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu lại càng quay nhanh, lực lượng quán chú vào thân kiếm cũng đột tăng một thành!
Cự lực không chút lưu tình tiếp tục ép Cực Linh xuống thấp! Kiếm khí cương phong trực tiếp ép ra trên nền ngọc thạch một cái hố cạn rộng đến mười trượng.
Cực Linh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lẫn mấy mẩu nội tạng vỡ nát nhưng thân hình vẫn không thể động đậy, ánh mắt nhìn về Nhạc Vũ càng thêm oán độc:
- Uyên Minh! Cái nhục ngày hôm nay, Cực Linh ta khắc trong tâm khảm, ngày khác nhất định phải trả lại gấp trăm lần! Nếu không khiến ngươi thần hồn câu diệt thì khó tiêu được mối hận! Cực Linh ta dùng thần hồn lập thệ.
Sát cơ trong mắt Nhạc Vũ lại lóe lên, 16 viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu tiếp tục phát ra quang hoa thủy lam sắc, tiếp tục quán chú pháp lực vào Sương Thạch kiếm.
Hắn chỉ đợi người này nói xong câu sau cùng là có thể danh chính ngôn thuận trảm sát tại chỗ!
Bất quá sau một khắc, liền nghe được bên ngoài truyền vào hai tiếng hét lớn:
- Cực Linh ngươi im ngay cho ta!
Nhạc Vũ nhíu mày, thầm nghĩ hai vị này cuối cùng đã đến, trong lòng bất giác thầm tiếc hận.