Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1389: Chương 1389: Lôi Hoa thần nghịch




- Đã bắt đầu rồi hả?

Nhìn Chiến Tuyết ở phía xa, ánh mắt b ình thản của Nhạc Vũ cuối cùng lộ ra vài phần mong đợi, đã cảm ứng được nàng chỉ cách Thái Thượng Kim Tiên nửa bước, tùy thời có thể vượt qua.

Nhạc Vũ lúc này mới cố ý thức tỉnh từ trong nhập định, chuẩn bị quan sát giờ khắc Chiến Tuyết leo lên Thái Thượng Kim Tiên.

Cũng giống như hắn, nàng kể từ lúc nhập Thái Sơ đã trải qua không ít lần tôi rèn dưới thần lôi vô thượng, đã đến Thái Thượng Kim Tiên thì ngoại trừ nghiệt lực nghiệp hỏa thì đã không có lôi kiếp, ngay cả tam tai ngũ nan cũng không, thứ còn lại chỉ là một tầng thiên tỏa đại đạo cực dày và hồn chướng Hồng Quân.

Một khi trảm phá được sẽ là trời cao biển rộng, ngày sau có hy vọng chứng đạo, nếu không thể phá chỉ có cách tam thi, tự mình trảm phá thiện ác, tạo ra hóa thân, ngày sau càng cần tổn hao vô số thời gian đền bù đạo cơ bị tổn hại, ngay cả nguyên lực chứng đạo cũng không thể được. Thần sắc Nhạc Vũ bình thản, từ đầu đến cuối không hề lo lắng.

Khác với hắn, Chiến Tuyết mặc dù không có năng lực phân tích nghịch thiên, càng không có Diễn Thiên Châu có thể diễn hóa thế giới để tăng lực tính toán nhưng những năm này ở trong Ám giới đã kinh qua không dưới mấy trăm chiến sự hiểm ác, càng trải qua sáu vạn năm trong Thiên Ý phủ tham huyền Hỗn Độn đạo điển, tích lũy thậm chí còn vượt qua hắn trước lúc đăng lên Thái Thượng mấy thành. Nếu ngay cả với căn cơ như vậy, cộng với lực khống chế của Hồng Quân với thiên đạo đã giảm xuống trên diện rộng mà không thể đánh vỡ tầng bích chướng kia, trùng kích Thái Thượng vậy thì hắn cũng không còn lời gì đáng nói.

Một mực chờ qua mấy ngày, ý niệm của Nhạc Vũ trong bản nguyên đã cảm ứng được chấn động dữ dội, chỉ thua kém lúc hắn cường hoành phá đi tầng bích chướng thứ tám.

Trong mắt Nhạc Vũ lúc này mới hơi thấu vẻ vui mừng, khóe miệng càng nhếch lên vui vẻ, chỉ trong mấy chục năm, ảnh tượng của Hồng Quân đối với pháp tắc thiên đạo đã càng thêm yếu ớt.

Trảm phá xong thiên tỏa, Chiến Tuyết vẫn như cũ nhắm mắt tĩnh tọa, qua hơn ba mươi ngày khi khí cơ pháp tắc toàn thân cuối cùng dần vững chắc, đột nhiên mở bừng mắt trảm ra một đạo kiếm ảnh hồng sắc!

Trên thân kiếm tụ tập vô số Tử Thanh Lôi Hoa, kiếm mang tuôn trào mang đầy sát lực, được nửa đường lại chuyển thành màu đen khiến thế giới sụp đổ, toái diệt hết thảy, trong đó còn hòa tan ý chí chiến đấu và chiến ý vô tận!

- Lôi Hoa thần nghịch kiếm?

Đồng tử Nhạc Vũ hơi co lại, kiếm này vừa ra đã khiến ngay cả Thánh Nhân tôn sư như hắn cũng ngưng trọng.

Chiến Tuyết lúc này nhẹ nhàng đưa tay bắn ra một chỉ ở chỗ kiếm quang thịnh nhất liền lập tức cảm thấy không gian chấn động, thân hình Nhạc Vũ trượt ra sau ba thước còn Chiến Tuyết cũng bay ngược lại mười vạn trượng đập phải bích chướng thời không mới dừng lại.

Nhạc Vũ lúc này nhìn vào đan điền của Chiến Tuyết, thấy ở đó ngưng tụ một huyết kiếm lăng lệ, dung hợp toàn bộ thần thông lôi pháp vô thượng, huyết sát chi pháp, thậm chí thần tinh và nghịch thiên kiếm, chính là pháp môn kiếm tu, tu vi suốt đời đều tụ ở Kiếm đan, cũng đồng thời ngưng tụ ra một môn thần thông hoàn toàn mới. Nếu không có phương pháp này, dù là với căn cơ của Chiến Tuyết thì muốn trảm phá hồn chướng Hồng Quân cũng tuyệt không thể hoàn thành trong vòng ba ngày. Nhạc Vũ cẩn thận chú mục vào phù trận phức tạp bên trong một lát mới hơi lộ vẻ tán thưởng.

- Lôi Hoa thần nghịch kiếm nguyên lai đã được tăng lên nửa bước Khai Thiên chi cảnh. Không trách có được uy năng như thế, Nghịch thiêm kiếm mà Cô Kiếm lão nhân sáng chế chỉ là phép ứng dụng kiếm quyết cũng không trọn vẹn là một pháp môn tu hành như Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm cùng Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh Kiếm.

Dùng đại thần thông thúc dục có thể có nửa bước uy năng vô thượng, dùng thần thông vô thiên vận dụng cơ hồ có được nửa bước uy lực khai thiên còn có thể như Nhạc Vũ dùng Ngũ Sắc Thần Quang thôi sử sẽ có uy năng tạo hóa, còn dưới đại thần thông căn bản không đủ sức mạnh thôi vận!

-- Nếu như bản thân không thông thiên thì sao có thể nghịch thiên mà đi.

Nhưng Chiến Tuyết trong thời gian sáu vạn năm đã triệt để hòa tan môn Nghịch thiên chi kiếm và căn cơ thần thông bản thân, sáng chế Lôi Hoa thần nghịch chi kiếm.

Kiếm quyết nghịch thiên, dĩ nhiên đến gần vô hạn, ở tầng cấp Khai Thiên! Thậm chí như Nhạc Vũ thấy chỉ kém nửa bước, một tầng mỏng là có thể sánh vai với hắn.

Chiến Tuyết nghe vậy cũng vui vẻ, thu hồi thanh kiếm, vén lại mái tóc dài rối xõa vì lực trùng kích quá lớn, vẻ tươi cười trên mặt vũ mị đến cực điểm:

- Sư huynh, ta đã chuẩn bị ly khai tới Ám giới một chuyến. Sau đó liền chuẩn bị đứng ở ngoại giới, sẽ gặp lại sư huynh vào hai mươi năm sau.

Nhìn nàng cười nói thản nhiên nhưng Nhạc Vũ lại thấy vô cùng cảm khái, Chiến Tuyết lúc này như một con bướm đã lột kén, ngày một biến hóa, tính cách tâm niệm cũng không bị hạn chế thần thông công pháp, cười vui tự nhiên, hỉ nộ tùy tâm. Tâm thần hắn khẽ hoảng hốt một lát rồi bình thản:

- Không định ở thêm đây một chút sao? Bất quá mười hai vạn năm tìm hiểu đã đủ cho căn cơ của muội càng thêm vững chắc.

Chiến Tuyếtlắc đầu: - Hà Đồ, Lạc Thư, Địa Thư cùng bản sao Minh Thư, Hỗn Độn đạo điển, Tam Viên Chân Kinh, Đạo Đức chân kinh, Hoàng Đình nội ngoại, Thái Thượng cảm ứng đều là những đạo điển đỉnh cấp, Chiến Tuyết đều đã nhớ rõ. Nhìn trong toàn Hồng Hoang, người có tế ngộ như thế trừ sư huynh chỉ có một mình ta. Bất quá con đường tu đạo của Chiến Tuyết lại không ở đó mà cần chứng nhận qua sát phạt, dù tìm hiểu bao nhiêu năm cũng vô dụng, nếu cơ duyên đến sẽ có thể lĩnh ngộ. Nếu không kinh nghiệm ngàn vạn khổ chiến thì Lôi Hoa thần nghịch kiếm khó đến Khai Thiên.

Nhạc Vũ nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không khuyên thêm, chỉ nói:

- Muội đã muốn đi Ám giới vậy đem đầu lâu Kế Đô về cho ta!

Chiến Tuyết cười cười, sau đó đột nhiên quát nhẹ một tiếng “toái” khiến tầng bích chướng thời không sau lưng đột nhiên tan rã, từ đó xuyên ra.

Nhạc Vũ không khỏi kinh ngạc nhíu mày, Chiến Tuyết lúc này chứng nhận Thái Thượng, mượn nhờ Hỗn Độn nguyên thạch, càng ngưng tụ ra mười chín tầng vĩnh hằng pháp tắc cũng có tư cách ngữ xuất vi pháp, ngôn xuất thiên hiến. Bất quá khi kết hợp với bản thân ngôn linh thì uy năng quá lớn, còn vượt trên cả hắn.

Vốn hắn cho thể chất Ngôn Linh của nàng chỉ kém hơn Ngũ Hành linh thể nhưng hôm nay xem ra không phải như thế. Ngũ Hành linh thể là chỉ lực Ngũ Hành, thân thể Ngôn Linh của Chiến Tuyết liên quan đến bản nguyên đại đạo, cả hai khó phân cao thấp.

Chỗ ảo diệu của nàng không ở trong thân thể mà ở trong linh hồn, điều khiển thần hồi đối với pháp tắc chỉ sợ trời sinh đã vượt xa người khác, cũng là điểm mù phân tích của hắn trước đây. Ngày sau nếu có cơ hội, cũng không ngại cẩn thận lại dò xét một phen. Sau một khắc, Nhạc Vũ nhìn kỹ hướng của chỗ thời không bích chướng mà nàng đánh vỡ. Chênh lệch sáu vạn năm, lúc này Chiến Tuyết vẫn có thể cưỡng ép đánh vỡ, nhìn như không cần tốn nhiều sức nhưng Nhạc Vũ biết vừa rồi nàng đã dùng đi hơn phân nửa chân lực, tỷ lệ chênh lệch cuối cùng càng gian nan, chỉ cần không quá hai vạn năm đã vượt qua cấp độ Thái Thượng.

Nhịn không được cười lên, Nhạc Vũ gạt đi những suy nghĩ này rồi dùng thần niệm thăm dò vào bên trong đan điền của mình. Tĩnh tọa qua sáu vạn năm, hắn dĩ nhiên đã tìm hiểu thông thấu toàn bộ biến hóa trong Diễn Thiên Châu, đại đạo trong Hỗn Độn đạo điển, bất quá nghĩ đến Lôi Hoa thần nghịch kiếm vừa rồi lại cảm thấy xấu hổ.

Ngay cả Chiến Tuyết có lực tính toán kém xa hắn cũng có thể tụ vô pháp lôi thượng và thần thông bản thân để sáng chế một môn nửa bước khai thiên, bản thân lại như vô tích sự, những thần thông tu tập đều thừa hưởng từ tiền nhân. Ngay cả Ngũ Sắc Thần Quang cũng nhờ ngoại lực mà thành, thật sự khiến hổ thẹn.

Lắc đầu bật cười, Nhạc Vũ lần nữa nhập định, trong não hải thoáng hiện phù văn vô lượng như hằng hà tinh sa.

Sau đó nguyên một đám phù văn được tạo nên, theo thời gian dần hình thành một Ngũ Hành phù trận trong ngoài hoàn toàn mới, tuy chỉ là hình thức ban đầu nhưng đã khiến cho chân khí trong đan điền cuồn cuộn, linh lực trong tiểu thế giới này như thủy triều khởi động không dừng.

Từng chút lôi quang cưỡng ép xuyên qua hàng rào thời không hội tụ bên cạnh Nhạc Vũ, càng có vô số quang hà tụ tới, đều tụ mà không phát, tựa hồ đang đợi hắn thành công chế pháp, dẫn động thiên địa dị tượng.

Ước chừng qua bốn ngàn năm, bên ngoài Thiên Ý phủ đột nhiên chấn động khiến thần trí Nhạc Vũ thoáng bừng tỉnh, thấu ra một tia ý niệm thăm dò thì thấy một đế tinh rực rỡ sáng chói gần trung thiên.

- Câu Trần? Nguyên lai Tuyết Nhi đã chính vị Câu Trần Đại Đế.

Không thể ngờ rằng Chiến Tuyết trong vòng một năm đã tru sát Kế Đô, nhờ đó leo lên vị Đại Đế.

-- Là chân chính chứng nhận vị Câu Trần, mà không phải là lực phù chiếu của hắn!

Quả nhiên sau một khắc, liền có vô lượng công đức hội tụ mà đến, bên trong là kim liên dùng lực nguyện thệ triệt để vững chắc.

Là đệ ngũ nguyện trong lục đại hoành nguyện! Nguyện đãng diệt Thiên ma, khiến cho yêu vật dị thế không hiện ở nhân thế, làm hại Hồng Hoang! Ngoài ra còn xây thiên hình trợ giúp đạo tu thiên hạ tôi luyện đạo tâm.

Nguyện này tuy còn chưa chính thức hoàn thành, triệt để tiêu diệt Vực Ngoại Thiên Ma nhất tộc nhưng thiên đạo đã đồng ý một phần, vì vậy mới có công đức đánh xuống.

Qua mấy ngày, lại thêm một thiếu nữ trong tay cầm một cái đầu lâu, đúng là Liễu Nguyệt Như. So với lúc chia tay vài thập niên trước ở Ám giới thì khí chất của nàng thêm vài phần lăng lệ ác liệt, đôi môi mím chặt, cặp mắt đẹp ánh lên vẻ cương nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.