Khi Nhạc Vũ chộp viên tuyết sắc bảo châu vào trong tay, cả bầu trời Băng Nguyên Thiên Hồ liền biến thành hoàn toàn yên tĩnh.
Vô luận là tu sĩ Nguyên Anh như Ngôn Vô Cực và Trâu Liên, hay những đệ tử Kim Đan cùng Linh Hư cảnh, toàn bộ đều ngây người đứng yên. Trong mắt họ tràn đầy vẻ không dám tin tưởng, còn có mờ mịt tuyệt vọng vì tín ngưỡng tan biến.
Băng Liên Tiên Tử tồn tại, cho dù bên trong Băng Nguyệt Tông cũng là chuyện cực kỳ bí mật. Chẳng qua lúc nàng vừa xuất hiện, tuyệt đại đa số đệ tử Băng Nguyệt Tông đều có thể suy đoán ra thân phận của vị Băng Nguyệt tổ sư này.
Chẳng qua trong truyền thuyết vị tổ sư thực lực mạnh mẽ, đứng ngạo nghễ bắc phương thật nhiều năm, mấy ngàn năm trước không người nào có thể địch lại, không ngờ lại bị vị đệ tử Quảng Lăng Tông trẻ tuổi liên thủ đánh diệt hóa thân! Cảnh tượng rung động bậc này, há chỉ có thể làm người khiếp sợ mà thôi sao?
Giờ khắc này Trâu Liên vừa kinh lại sợ, vẫn là sợ hãi nhiều hơn. Nếu không tính nàng vô cùng cẩn thận, chờ đợi trước khi Băng Liên Tiên Tử chạy đến nên không tùy tiện động thủ, giờ khắc này thật sự bản thân nàng không biết đã như thế nào.
Thanh niên thanh tú trước mắt thời giant u chân còn chưa tới mười hai năm, tại sao lại có được thực lực mạnh mẽ bá đạo đến như thế?
Hắc! Quả nhiên là Tuyết Hồn Châu! Nếu không phải có thật nhiều tài liệu thân ngoại hóa thân, thiếu chút nữa mình cũng bị động tâm rồi!
Không hề để ý tới tình huống chung quanh, Nhạc Vũ bắt đầu tỉ mỉ đánh giá viên tuyết sắc bảo châu trong tay.
Giờ phút này tầng hàn khí đang lan tràn từ lòng bàn tay của hắn. Hắn không chút nào sợ hãi, thúc giục ba loại linh hỏa bên trong đan điền, đem hàn lực hấp thu vào thủy hệ phù trận, thật dễ dàng đã đem hóa giải.
Chẳng qua bên trong Tuyết Hồn Châu, thần hồn Băng Liên Tiên Tử vẫn còn sót lại, đang không ngừng giãy dụa, dù lợi dụng ba mươi vạn thạch lực của hắn cùng huyết phù phong ấn, cũng thật khó khống chế.
Nhạc Vũ có chút không kiên nhẫn, trực tiếp vẩy ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang vào bên trong. Ngay trước khi thần hồn của Băng Liên Tiên Tử bị tán dật, hắn liền dùng nghịch thiên đao ý tụ tập một cỗ hồn niệm vô cùng sắc bén đâm vào bên trong Tuyết Hồn Châu.
Trong chốc lát, Nhạc Vũ phảng phất như nghe thấy âm thanh gào thét của một nữ tử. Sau đó Tuyết Hồn Châu trong tay đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Nhưng trong lòng Nhạc Vũ biết được muốn hoàn toàn thanh trừ thần hồn ấn ký của Băng Liên Tiên Tử trong Tuyết Hồn Châu, một kích của hắn vẫn còn chưa đủ. Vừa rồi chút ít nguyên thần còn sót lại của nàng đã trốn vào tận sâu bên trong bảo châu, Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của hắn cùng nghịch thiên đao ý vẫn không thể hoàn toàn thanh trừ.
Tuyết Hồn Châu là một trong những chí bảo của thế gian, nếu thật sự phân loại có thể liệt vào hàng ngũ tiên thiên linh bảo. Chính là tài liệu tuyệt hảo luyện chế tiên khí, bất quá giống như Băng Liên Tiên Tử, dùng để ký thác nguyên thần cũng có kỳ hiệu. Tuy không cách nào so với thân ngoại hóa thân chân chính, nhưng có được bốn thành thực lực của bản thể!
Tuyết Hồn Châu đã được Băng Liên Tiên Tử tế luyện suốt mấy ngàn năm, thần hồn nguyên linh đã sớm kết hợp thành một thể với Tuyết Hồn Châu, cơ hồ không thể chia lìa. Trừ phi là dùng mấy chục năm hoặc trên trăm năm thời gian luyện hóa, nếu không thật khó khăn thanh trừ hoàn toàn thần hồn ấn ký của Băng Liên Tiên Tử bên trong.
Bất quá Nhạc Vũ cũng không quá quan tâm đối với hạt châu này, sau khi trấn áp xong, hắn lại tăng thêm vài đạo huyết phù, ném vào trong không gian bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ.
Lần này bên trong trận đồ tăng thêm bộ Đông Hoàng Đại Nhật kiếm trận, khiến cho uy năng Vạn Kiếm đại trận tăng thêm tới hai thành.
Nếu Không Kiếm tiếp tục bị thu nhập vào bên trong, mặc dù không cần Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, Nhạc Vũ vẫn nắm chắc giết chết, hoặc ít nhất là vây khốn. Giờ phút này dùng trấn áp Tuyết Hồn Châu đã bị hắn diệt đi nửa khí thế dữ tợn, tất nhiên không còn vấn đề gì.
Đợi đến khi hắn xử lý xong Tuyết Hồn Châu, liền nhìn thấy Hư Nhược Nguyệt hai mắt mờ mịt vô thần, kinh ngạc nhìn mình trừng trừng.
Nhạc Vũ nhất thời âm thầm lắc đầu, hắn biết được một trận đánh hôm nay nhất định sẽ khiến cho đạo tâm của Hư Nhược Nguyệt lưu lại bóng ma càng sâu hơn, thậm chí trở thành tâm chướng khó đột phá nhất trong đời.
Tương lai tu hành của Hư Nhược Nguyệt, nếu còn muốn có được thành tựu, một là thâm tâm hoàn toàn thuần phục hắn, hai là xem hắn là tử địch, giết chết hắn, hoàn toàn trừ đi tâm ma trong lòng.
Hắn cũng từng nghĩ tới dứt khoát giết chết nàng cho xong, nhưng nghĩ tới Băng Liên Tiên Tử, lại nhớ tới Hư Nhược Nguyệt vẫn còn tác dụng đối với mình, nên đã bỏ qua ý nghĩ này.
Ngay lúc này, Nhạc Vũ nhìn thấy Trâu Liên từ bên trong Huyền Minh Bắc Cực đại trận bay ra, đầu tiên cúi người hành lễ, sau đó ngưng giọng nói:
Vừa rồi chúng ta có chỗ thất lễ, kính xin Nhạc đạo hữu tha lỗi! Nhưng tông ta cùng Quảng Lăng Tông chính là đồng minh, lại không có cử chỉ vi phạm minh ước, vì sao đạo hữu hết lần này tới lần khác muốn tìm tới cửa bức bách chúng ta như thế?
Nhạc Vũ nghe vậy ngạc nhiên, cười trào phúng:
Tuy là đồng minh, nhưng chẳng lẽ Trâu tông chủ cho là Quảng Lăng Tông sẽ ngồi yên nhìn quý tông độc chiếm thượng cổ tiên phủ, ở ngay trong vùng cai quản của mình dưỡng thành họa lớn hay sao? Mấy năm nay tông chủ có dám nói không hề liên lạc với tam tông Ký Châu? Còn mấy năm trước, là ai bối minh trước? Mặc dù hôm nay khi ta tới đây vẫn nói chuyện với tư cách thương lượng, nhưng nếu các ngươi không cần nể tình đồng minh, thì ta cũng không ngại trở thành cừu nhân của các ngươi.
Trâu Liên á khẩu, vừa định mở miệng biện giải, hai mắt Nhạc Vũ chợt híp lại, chú ý Ngôn Vô Cực đang bất động thanh sắc chỉnh sửa Huyền Minh Bắc Cực đại trận trên bầu trời, hơn nữa còn đang sửa sang lại thiên địa linh lực đang rối loạn. Nhìn thấy cảnh này, sát niệm trong lòng Nhạc Vũ nhất thời rực lên:
Không biết sống chết, cút xuống cho ta!
Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Vũ phẩy tay áo, nghịch thiên đao ý nhất thời xông thẳng tới Ngôn Vô Cực, đạo nhân trung niên liền xanh tím cả mặt, nhắm nghiền mắt từ trên cao rơi xuống.
Ngay sau đó Nhạc Vũ dùng Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn ngưng tụ thành một cự chưởng khổng lồ, từ trên bầu trời nặng nề oanh kích xuống. Trong khoảnh khắc liền đem Huyền Minh Bắc Cực đại trận hoàn toàn đánh tan.
Vẻ mặt Trâu Liên đại biến, vội vàng cùng mấy vị tu sĩ Nguyên Anh của Băng Nguyệt Tông hợp lực đem những đệ tử Linh Hư cảnh đang rơi xuống cứu về. Nhưng vẫn có mấy chục đệ tử bị cương tầng trên Băng Nguyệt Thiên Hồ xoắn thành mảnh nhỏ.
Nhạc Vũ cũng không quan tâm người của Băng Nguyệt Tông, xuất ra một đạo pháp lực hoàn toàn phá hư Băng Nguyệt Thiên Triều hộ sơn đại trận, sau đó bình tĩnh nhìn về hướng bắc.
Có cương phong cách trở, hồn thức của hắn nhiều nhất chỉ có thể vươn xa ngàn dặm. Nhưng hắn đã cảm giác được có một cỗ sát niệm mạnh mẽ mang theo tức giận vô tận đang lao tới.
Thiếu gia, xin cẩn thận!
Chiến Tuyết cũng cảm giác được, cầm Bạch Đế kiếm trong tay, bay lên mấy bước đứng chắn ngay trước người Nhạc Vũ. Trước tiên nàng đem Long Lân Thuẫn cẩn thận đặt ngay trước người, thi triển ra Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích, cùng năm tấm huyết sắc tử liên che ngay phía trước, vẻ mặt nàng vẫn vô cùng ngưng trọng chẳng khác gì lâm đại địch.
Nhạc Vũ thở dài một tiếng, trong lòng biết đây là biến số thứ hai trong thôi diễn của hắn, cũng là tình hình xấu nhất mà hắn tuyệt không muốn nhìn thấy.
Dựa theo thời gian tính toán, thiên niên kiếp của Băng Liên Tiên Tử đã sắp tới. Vốn cho rằng nàng sẽ bế quan tự thủ, không để ý tới mọi sự, nhưng thực sự không ngờ Băng Liên Tiên Tử không hề để ý tới hậu quả, tự mình tìm tới nơi đây. Nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng không thể lùi bước!
Ngũ kiếp Tán Tiên sao?
Nhạc Vũ lạnh lùng cười một tiếng, tế lên Vô Hình Hàn Phách Kiếm, dùng kiếm khí chém xuống những nơi cất giữ tài nguyên của Băng Nguyệt Tông, phá vỡ toàn bộ, đem hơn hai mươi ức linh thạch bên trong toàn bộ hút nhiếp về.
Nhạc Vũ lấy ra Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù tế lên đỉnh đầu, lập tức thúc giục pháp lực toàn thân đem toàn bộ linh thạch hút vào trong thần phù, ngay lập tức kim mang trong thần phù lóe sáng rực rỡ.
Đến lúc này hắn vẫn chưa dừng lại, tách ra phần linh thạch dùng bày trận, toàn bộ linh thạch bên trong giới chỉ đều chấn nát bấy, đem linh lực rót vào trong thần phù lần nữa.
Lần trước hắn ở Thái Huyền Tông thu hoạch không nhỏ, cộng thêm linh thạch tùy thân của mười hai tu sĩ Nguyên Anh, cộng lại cũng đạt tới mười ức linh thạch, khiến Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù chẳng những hoàn toàn khôi phục linh lực như trước, còn tăng thêm mấy lần!
Ngay trong nháy mắt, khí tức mạnh mẽ phía xa đã tới gần trăm dặm, một cỗ thần niệm khổng lồ rét lạnh ập tới.
Hồn sát lực của Chiến Tuyết vô cùng mạnh mẽ, không chút nào sợ hãi, chẳng qua khi sát ý lạnh lẽo kia đánh tới, nàng chợt khẽ cau mày.
Nhạc Vũ đạt được hồn lực của Quảng Lăng Tán Nhân, càng không e ngại Băng Liên Tiên Tử, tiếp tục đánh ra Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn, thúc giục thần phù trên đỉnh đầu.
Ngay trong tích tắc, một cỗ quang hoa hắc lam mang theo khí tức hủy diệt từ trên bầu trời giáng xuống, đánh thẳng tới chỗ hai người đang đứng.
Huyền Minh Thần Quang tầng mười hai!
Hai mắt Nhạc Vũ phát sáng, biết được Băng Liên Tiên Tử xác thực là sát niệm rừng rực đối với hai người.
Chỉ bằng một kích kia, tu sĩ Đại Thừa bình thường không hề có cơ hội may mắn sống sót. Mặc dù là Không Kiếm chỉ sợ không cách nào chống đỡ.
Trừ phi là những cường nhân cấp bậc như Thương Ngô còn có thể tồn tại một tia sinh cơ, nhưng cũng sẽ bị hàn lực đóng băng thân thể.
Nhạc Vũ không chút hoang mang, đem thủ ấn cuối cùng xuất ra, bên trong Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù nhất thời lao ra đạo kim quang chói mắt, hướng quang hoa hắc lam sắc bắn tới.
Hai người trên không trung giằng co chốc lát, kim quang liền đem Huyền Minh Thần Quang đánh tan hoàn toàn. Còn sót lại hơn phân nửa kim quang bay đi, thần hồn Nhạc Vũ liền điều khiển bắn về hướng khí tức mạnh mẽ kia, trong khoảnh khắc đã xuyên qua trăm dặm.
Chỉ một khắc liền nghe được tiếng kêu thảm truyền đến. Nhạc Vũ cười lạnh, hai tay tiếp tục thi triển ấn quyết thúc giục linh lực còn lại bên trong Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, nhưng uy năng như vừa rồi cũng chỉ có thể đánh ra được hai lần mà thôi.
Ngay trong nháy mắt Nhạc Vũ liền nhìn thấy một đạo lam sắc quang hoa bắn tới, dừng lại trước mặt hắn chừng ba ngàn trượng, hiện ra thân hình. Rõ ràng chính là Băng Liên Tiên Tử, ánh mắt nàng âm trầm nhìn về hướng Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù ngay trên đỉnh đầu Nhạc Vũ.