Sư tỷ quá khen, sư đệ cũng chỉ vì bất đắc dĩ, thật sự bất đắc dĩ mà thôi.
Hạo Thiên lộ vẻ sầu thảm, ánh mắt âm u:
- Người chữa trị Côn Luân Kính không biết là thần thánh phương nào lại có thể được sư tỷ che chở như thế? Trẫm nhớ sư tỷ cũng không có giao tình với nhất mạch Long tộc, cũng không có nhân quả.
Tây Vương Mẫu mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Lần này bệ hạ mạo hiểm tiến vào Long mộ nhưng cuối cùng tay không ra về sẽ giải thích với sư tôn thế nào? Mấy vị sư huynh chắc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- Cần gì giải thích?
Hạo Thiên lắc đầu, cười tự giễu:
- Nói thật lần này không những ta không được gì mà ngay cả Hạo Thiên kiếm cũng bị mất. Sư tôn tuy có trách phạt nhưng vẫn cần trẫm thay hắn khống chế Thiên Đình, về phần mấy vị kia thì qua năm vạn năm qua có bao giờ đối tốt với trẫm? Còn cả tiểu muội đáng thương bị chính tay ta đè dưới Đào sơn để bản thân đăng cơ đế vị, vậy sao còn phải cố kỵ?
Tây Vương Mẫu khẽ chớp mắt, thoáng qua vài tia thương cảm, trong lòng lại cảm giác giật mình, trước kia Long mộ ngăn cách với sát kiếp nhưng sau khi Hậu Thổ đăng thánh đảo lộn thiên cơ thì diễn biến sau này khó mà lường được.
Ảnh hưởng của trận chiến một năm trước tại Long mộ sẽ như thế nào thì ngay cả mấy vị đạo tổ thánh nhân cũng không thể nào biết được, bản thân nàng sai mấy đệ tử đắc ý thăm dò cũng không có tung tích.
Lúc này nghe Hạo Thiên nói vậy, nàng cũng không thể tin được vị Thiên Đế này lại thảm bại đến vậy, ngay cả binh khí tùy thân cũng mất đi.
Gần như tức thời, nàng có thể khẳng định được người này chính là Huyết Lục Thiên quân Nhạc Vũ.
Suy nghĩ một hồi, Tây Vương Mẫu cười khẽ, chỉ qua hơn trăm năm nhưng người này ngay cả huyết mạch Tổ Long cũng đã ngưng tụ
Hạo Thiên ẩn ước có cảm giác, nhíu mày hỏi:
- Giao tình mấy vạn năm giữa trẫm cùng sư tỷ chẳng lẽ không bằng được người này? Sư tỷ cũng biết Thằng Hoàn buộc Hỗn Độn Chung lúc trước hiện giờ chắc đã rơi vào tay kẻ này? Thậm chí còn có Trấn Thiên Tỷ. Nếu như Hạo Thiên có thể trả được thù thì sẽ hai tay dâng lên Hỗn Độn Chung cho sư tỷ.
Tây Vương Mẫu hơi chấn động, lộ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn không hề động tâm:
- Hỗn Độn Chung? Sư tỷ tự thấy không có phúc phận này, sư đệ cũng không cần nhiều lời, cũng biết tình cảnh sư đệ hiện giờ gian nan nhưng bàn về giao tình thì ngươi không thể bằng hắn.
Hạo Thiên đờ mặt một hồi lâu sau mới khẽ thở dài:
- Nếu như thế vậy thì trẫm không nói thêm, chỉ muốn biết người này có liên quan đến việc sư tỷ thành đạo hay không?
Tây Vương Mẫu vẫn yên lặng không nói, thần tình vẫn duy trì lạnh nhạt.
Hạo Thiên thấy vậy cũng hiểu:
- Quả nhiên trước lúc Hậu Thổ đăng thánh đã kết giao tốt với thiên hạ, quảng bố ân đức nên cuối cùng được An Thiên Huyền Thánh Đại Đế tạo thế chân vạc tương trợ, mở Địa phủ thành tựu Thánh Nhân, lại không biết vị giúp đỡ Vương Mẫu sư tỷ là anh kiệt phương nào? Người này có thể dùng thân Đại La đánh ta trọng thương, cũng không phụ kỳ vọng sư tỷ, không biết có cơ chứng đạo?
Nói đến đây, Hạo Thiên chuyển giọng lạnh lẽo:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở sư tỷ một câu, sau khi Hậu Thổ đăng thánh thì thánh vị chỉ còn hai người, sư tỷ cũng đừng quá ôm hy vọng.
Hắn nói xong phất tay hóa thành kim mang rời khỏi đông Côn Luân
Tây Vương Mẫu cười khẽ, không chút để ý nhìn xuyên qua chín tầng mây xuống dưới chư đảo của Côn Luân, dị quang trong mắt lập lòe.
- Trong thiên hạ dĩ nhiên có Dĩ Lực Chứng Đạo, thậm chí tam thi chứng đạo, tuy nhiên đều không ở trong thiên đạo. Tuy nhiên người kia sao có thể cam tâm chịu khuất trong thiên đạo, sư đệ ngươi sao có thể biết được ý chí của hắn?
- Mưu thủ Trấn Thiên tỷ, cưỡng đoạt Hạo Thiên kiếm, thậm chí đánh trọng thương Thiên Đế Hạo Thiên, chưa qua trăm năm đã tới trình độ như vậy…
Tây Vương Mẫu lại cười khẽ, trên mặt lộ ra vài phần chờ mong tiếp theo vị An Thiên Huyền Thánh kia sẽ đem lại cho nàng kinh hỉ gì.
Ước định lúc trước khi nào rảnh rỗi sẽ tới thăm Tây Côn Lôn một chuyến không biết hắn có còn nhớ?
- Đạo hữu tới Phương Trượng sơn này cũng để cầu mua thế giới Động Thiên?
Nhạc Vũ nghe giọng quay đầu nhìn lại thì thấy ngoài trăm vạn trượng có một vị đạo nhân mặt mũi hiền hòa, chừng ba mươi tuổi đang vượt không bay đến.
Với tu vi Thái Thanh Huyền Tiên của hắn cũng có thể coi là nổi bật trong cùng thế hệ nhưng đối mặt với Nhạc Vũ cũng không lộ vẻ cao ngạo mà lộ vẻ bình hòa, bước mấy bước tới trước người Nhạc Vũ thi lễ nói:
- Tại hạ Duệ Vân của Khuynh Vân đảo, lúc mới tới đây thấy đạo hữu tinh hoa nội liễm, cũng không phải là nhân vật tầm thường vì vậy mở lời hỏi thăm, nếu như lỗ mãng xin đạo hữu chớ trách
Nhạc Vũ nhướng mày, Duệ Vân này quả thật có mấy phần nhãn lực, bất giác nghĩ tới Huyền Nguyên tử bị hắn giấu trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tuy tu vi bất đồng nhưng thần thái phong độ có chút tương tự.
Nếu đổi là lúc trước thì nhất định hắn sẽ không để ý nhưng hiện giờ lại vừa dịp, ngoài ra cũng không biết tại sao tuy vừa gặp nhưng trong lòng lại sinh ra ý thân cận, lập tức đồng dạng thi lễ rồi hiếu kỳ hỏi:
- Duệ Vân đạo hữu chân tình như vậy sao có thể trách cứ? Tán tu Vân Minh ở Bắc Hải bái kiến đạo hữu, lần này đến đây quả thật muốn mua Động Thiên cùng nguyên thần tinh hạch. Trước đây có nghe nói qua mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên của Phương Trượng sơn đều gặp bất trắc, nhìn lại vẫn là thịnh cảnh, chắc đã xảy ra biến cố gì? Duệ Vân đạo hữu là tán tu Nam Hải, có biết việc này đến cùng ra sao?
Duệ Vân đạo nhân vẻ hơi bất ngờ, nhìn Nhạc Vũ lộ vẻ phức tạp nói:
- Đạo hữu quả nhiên thân phận bất phàm, tin tức xác thực linh thông. Mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên của Phương Trượng sơn đúng là gặp chuyện không may, hôm nay tại Nam Hải cũng chỉ có một số tiên tu thân cận với Phương Trượng sơn biết được.
Nhạc Vũ giật mình, vừa định nói là do quan sát thiên văn biết được, sau một khắc chợt nhớ ra, còn đang xấu hổ thì đã nghe Duệ Vân cười nói:
- Chuyện mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên vẫn lạc hay trọng thương một năm trước đã có người của Thiên Đình dùng lực che lấp thiên văn, đạo hữu có thể biết được là do tu vi cực cao không bị huyễn thuật che lấp hay được người bẩm báo?
Nhạc Vũ buồn bực, chỉ có thể ho nhẹ che giấu xấu hổ, hắn vốn tự phụ cẩn thận không ngờ hôm nay lại sơ suất như thế, cũng chỉ có thể trách là do cấp bậc Côn Luân kính quá cao, lúc ấy lại trọn thương nên bỏ qua cảm ứng huyễn thuật.
Tự nghĩ lại cũng thấy dù kẻ trí tất cũng có lúc sơ xuất, nếu ở thường ngày cũng thôi nhưng nếu vào lúc quan trọng thì sẽ khiến bản thân chết không có chỗ chôn.
Cũng may Duệ Vân không quá để ý, trêu chọc Nhạc Vũ một lúc rồi giải thích nói:
- Vốn việc này vẫn là cơ mật, bất quá đạo hữu đã có thể biết được vậy chắc thân phận bất phàm, sở dĩ nơi đây vẫn còn thịnh cảnh là nhờ vào một tán tu năm trước nhập trú, tên là Lục Áp đạo nhân
- Lục Áp?
Nhạc Vũ sững người, thần sắc ra vẻ quả nhiên, Duệ Vân ngạc nhiên:
- Đạo hữu bbieets người này? Thanh danh Lục Áp tán nhân trong Hồng Hoang không quá cao, một năm trước chúng ta căn bản không biết. Pháp lực người này cực cao minh, một năm trước khiến cho nguyên thần Thanh Long không chiến tự lui, hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên của Nam Hải muốn nước đục thả câu nhưng đều chật vật quay về, hai vị trong đó còn suýt nữa mất mạng.
Nhạc Vũ không hề bất ngờ, Lục Áp đạo nhân xuất thế sớm như vậy chắc cũng bởi vì Thiên Cơ biến ảo.
Duệ Vân nói tiếp:
- Tiên tu trong Phương Trượng sơn phần lớn đều có tâm né tránh, bất quá sóng gió trong một năm qua cũng dần lắng xuống nên tâm tư cũng dần ổn định, tụ tập trở lại, hôm nay vì Lục Áp đạo nhân muốn bán một vật mà đông đúc.
Việc say này Nhạc Vũ cũng đã biết được từ Hậu Thổ nên thi lễ cáo từ Duệ Vân rồi định tiến vào đảo trong Phương Trượng sơn.
Còn chưa kịp cất bước thì đã nghe Duệ Vân ở sau cười nói:
- Xem đạo hữu như có chỗ bất đắc dĩ muốn giấu diếm thân phận, sao chúng ta không cùng đồng hành tiến vào để tránh người khác nghi ngờ?
Nhạc Vũ khẽ dừng lại, suy nghĩ một lát rồi quyết đoán quay người cúi đầu:
- Đa tạ đạo hữu.